Tổ đặc án không có nguồn án trực tiếp, bình thường đều do trên bộ giao cho hoặc tiếp quản các vụ của tổ chuyên án khác. Những vụ bị chúng tôi tiếp quản trong cục gọi là "trúng tuyển", bởi vì họ nửa vui nửa buồn. Buồn là vì đã bị tiếp quản đồng nghĩa với họ đã điều tra sai hướng, uổng phí nhân lực, cũng mất đi cơ hội lập công. Còn vui là do vụ án được chúng tôi tiếp quản thì ắt sẽ phá được, bất kể có bao nhiêu hy vọng lập công đi nữa thì trong thâm tâm vẫn mong bắt được tội phạm hơn.
Nghe tôi nói thế, Tuyên pháp y cười cười: "Xem ra chúng tôi trúng tuyển rồi. Để tôi đi báo với Hình đội trưởng một tiếng, vấn đề thủ tục cậu không cần lo."
Tôi ngại ngại sờ tay sau gáy: "Ngượng ngùng, Tuyên pháp y, lại phá đám rồi."
Tuyên pháp y xua tay: "Chuyện này có tổ đặc án các cậu ra tay, người chết và thân nhân đều có chỗ để giao phó, là chuyện tốt. Đề hình quan Tống Từ là thần tượng trọn đời của tôi, tôi cũng hy vọng tuyệt học Ngỗ Tác có thể bỏ hư giữ thực, để phù hợp tốt hơn với hiện đại. Cô cậu cố gắng lên!"
Sau khi Tuyên pháp y đi, tôi và Băng Tân tiếp tục nghiệm thi. Vì đã nhận định đây là mưu sát cho nên chúng tôi kiểm tra lại vết thương trên người nạn nhân một lượt.
Có 42 vết thương rõ ràng khi còn sống, 16 chỗ là do gậy đánh, 10 chỗ do tàn thuốc làm bỏng, đầu có một chỗ bị vật rắn đập vào. Lúc trước làm phẫu thuật, Tuyên pháp y đã xác nhận, màng sọ bị chảy máu nhẹ, não cũng bị chấn động. Những vết thương còn lại chỉ là ngoài da, tập trung từ thắt lưng trở xuống.
Gót chân và phần bên trong bắp chân nạn nhân có hai vết rạch, cũng là vết thương lúc còn sống. Tôi nghi ngờ nạn nhân bị đánh đến mức mất năng lực phản kháng, sau đó kéo tới một nơi, tiến hành sát hại.
Nhìn những vết thương dày đặc trên cơ thể, xem ra hận ý của hung thủ đối với nạn nhân là rất lớn. Hai tay nạn nhân có vết trói, đạo cụ sử dụng đặt bên canh, là BDSM trói tay, trên đó có tổ chức da của nạn nhân.
Thời gian tử vong vào khoảng 3 ngày trước, thức ăn trong dạ dày được đưa vào khoảng 5 tiếng, cho nên có thể suy luận, thời gian chết cụ thể là sau bữa tối, vào cỡ 11h đêm gì đó.
Quan sát những vết tụ máu, tôi nghĩ những vết này xuất hiện trước sau thời gian cách nhau khoảng 3 tiếng. Hay có thể nói, hung thủ tra tấn nạn nhân trong 3 tiếng rồi mới tiến hành sát hại.
Khám nghiệm xong thì Tuyên pháp y đi vào, tay cầm một hồ sơ lập án, nói: "Tống cố vấn, hôm nay Hoàng đội trưởng không ở đây, cậu thay mặt ký tên đi!"
Tôi ký tên, tiện hỏi: "Hình đội trưởng không giận đấy chứ?"
Tuyên pháp y cười: "Con người đâu phải thánh nhân, có cảm xúc cũng là bình thường, không cần để ý."
Tôi có chút áy náy, dù gì mọi lần đều là Tiểu Đào đóng vai ác này.
Tuyên pháp y tiếp tục đưa một số tư liệu cho tộ, chủ yếu là ản hiện trường. Tôi lật xem một lượt, nạn nhân tên Ngụy Vĩnh Sinh, là một kế toán, độc thân sống một mình. Trong máy tính của anh ta chứa đầy những thứ liên quan đến BDSM, chứng tỏ anh ta có đam mê cái này.
Nghi phạm nữ vương bóng đêm thì vẫn chưa xác định được danh tính. Tôi nói: "Tôi đi xem vật chứng một chút."
"Cái xác thì phải làm sao bây giờ?" Tuyên pháp y hỏi.
"Khám nghiệm xong rồi, cất đi chờ người thân đến nhận."
Chúng tôi sang phòng tang chứng, vật chứng của vụ án rất nhiều, do hiện trường là nhà của bạn nhân nên những vật lẻ tẻ cũng bị mang về.
Tôi cầm từng thứ lên xem xét, ở một cái gạt tàn thuốc phát hiện vết máu, hẳn là thứ hung thủ dùng để đập vào đầu nạn nhân.
Sau đó tôi chú ý đến một mẩu giấy, trên đó có 4 cái tên được viết vội nguệch ngoạc: Lý Vĩ, Mã Tiểu Ngải, Ngưu Siêu, Tôn Hưng.
Vật chứng này trong hồ sơ cũng có ghi, chuyên gia đã giám định, đây chính là nét chữ của nạn nhân. Bốn người này đều là bạn học của nạn nhân, đã nhiều năm không liên lạc, trước mắt vẫn chưa thấy có liên hệ gì với vụ án.
Băng Tâm suy đoán: "Liệu có phải nạn nhân năm xưa là ác bá trong trường, bắt nạt mấy người kia, nên bị họ liên thủ trả thù?"
Tôi nói: "Qua khám nghiệm xác, hung thủ chỉ có một người, hơn nữa nếu đã báo thù còn để cho nạn nhân ung dung viết ra tên mình sao?"
"Bất kể thế nào thì hiện trường có tên của 4 người đó, nhất định phải có liên quan." Băng Tâm đáp.
Tôi tạm thời chưa kết luận được gì, nên lấy điện thoại ra chụp lại mảnh giấy.
Còn có một vật chứng mấu chốt, trong hồ sơ cũng nói đến, đó là một sợi dây chuyền, trong mặt dây có một bức ảnh phụ nữ. Ảnh đen trắng, có lẽ đã nhiều năm rồi, một lọn tóc được quấn trong đó, xét nghiệm ra ADN của một phụ nữ nhưng không biết là ai.
Dây chuyền này lúc phát hiện là ở trong túi nạn nhân, tổ chuyên án nhất trí rằng, ảnh cô gái có liên quan rất lớn đến vụ án.
Chính vì hai vật chứng này nên tổ chuyên án dành nhiều tâm sức đi điều tra về quan hệ thời còn đi học của nạn nhân. Gần như đã hỏi thăm toàn bộ thầy lẫn trò, nhưng vẫn chưa có bước đột phá.
Họ đều nói, nạn nhân trước đây là một thiếu niên nề nếp, cha mất sớm, sống nương tựa vào mẹ, cho nên rất hiểu chuyện, biết nghe lời, chưa từng đi học trễ một buổi nào.
Tính cách anh ta khép kín, bạn bè cũng ít, quan hệ với người khác phái gần như là con số 0. Ngụy Vĩnh Sinh hứng thú nhất là môn số học, anh ta rất nhạy cảm với các con số, nên sau khi tốt nghiệp đã ra làm kế toán.
Tôi thầm nghĩ, chắc bởi vì cả thời học sinh sống trong sự kìm nén, chi nên mới tiếp xúc với BDSM, thông qua loại trò chơi buông bỏ tự ái bản thân này để xua đi áp lực của chính mình.
Tôi thì hiểu biết về BDSM có hạn, nhưng nghe nói, có một quy luật thực tế, càng là người có sự nghiệp, càng ổn định thì càng có xu hướng tự ngược. Ngược lại, những người cuộc sống tầm thường, tự ti, nhát gan thì lại có xu hướng thích bạo hành.
Con người là một loài phức tạp, luôn khao khát những đặc điểm mà mình không có.
Tôi đang nghĩ, vụ án này phải điều tra từ đâu đây? Trực giác mách bảo, có đi thăm lại thầy giáo và bạn học của Ngụy Vĩnh Sinh cũng không ý nghĩa, cần phải điều tra từ các mối quan hệ kín đáo của anh ta.
Tôi định đi luôn vì giờ mới buổi trưa, cũng chẳng muốn ở lại cái nơi buồn chán này. Vừa nghe nói tôi định sẽ đi sâu vào hội nhóm BDSM, Băng Tâm kinh ngạc hỏi: "Hai chúng ta à? Huynh biết Nam Giang có loại câu lạc bộ này sao?"
Tôi cười: "Ta không biết, có điều ta nhớ lúc trước có đọc qua một bộ hồ sơ, có một tên chuyên bắt cóc tống tiền, hắn là tín đồ của trò này, có thể điều tra từ hắn. Đi, tranh thủ sang phòng hồ sơ."
Chúng tôi sang phòng hồ sơ, nơi đây đối với tôi rất đỗi quen thuộc, đã từng ngồi cả ngày trong đó đọc hồ sơ, trau dồi kinh nghiệm phá án.
Cùng người trông coi phòng hồ sơ lên tiếng chào hỏi, chúng tôi tiến vào. Không ngờ bên trong còn có một người, là một đàn ông trung niên, dáng hơi mập, để ria con kiến, trên người khoác bộ vest họa tiết kiểu đường vân, đội loại mũ không vành mà họa sĩ thích đội, một cây gậy tựa ở bên cạnh bàn.
Anh ta đang lật hồ sơ, trong tay cầm một cái nắp chiếc bình giữ nhiệt lớn, dùng để làm ly, bên trong là cà phê, hơi nóng lượn lờ dưới ánh mặt trời.
Trông người này ung dung như vậy, tôi thầm nghĩ không phải là người trên tỉnh phái xuống thay chức Tôn Lão Hổ đấy chứ? Bởi Tôn Lão Hổ hi sinh, vị trí cục trưởng do Trịnh cục phó tạm thời đảm nhiệm. Trong thâm tâm tôi thì mong Trịnh cục phó sẽ được tiếp quản luôn chức cục trưởng, nhưng trong cục lại đồn rằng sẽ có người trên tỉnh xuống tiếp quản.