Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 741 - Chương 741: Huyết Thư

Chương 741: Huyết thư Chương 741: Huyết thư


Khả Nhạc nói câu lạc bộ kia ban đêm mới mở cửa nên ba người chúng tôi ăn bữa cơm sau đó quyết định đi xem xét hiện trường trước.

Nhà nạn nhân đã bị niêm phong, là một nhà cho thuê thông thường. Lầu một có một gian phòng được cải tạo thành một phòng kín đáo, đi vào nhìn chúng tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy các dụng cụ treo trên tường. Đó là những dụng cụ tra tấn la liệt như vòng cổ chó, nến, xiên sắt, dây thừng...

Tiểu Đào cảm khái: "Cuộc sống đúng là muôn màu muôn vẻ."

Băng Tâm phụ họa: "Không ngờ một người nhìn bình thường, trong nhà lại có bí mật như vậy."

Tôi nói: "Con người ai cũng có bí mật, chỉ có điều anh ta biến bí mật của mình thành hiện vật mà thôi. Thực ra theo ta nghĩ, chỉ cần không làm hại ai, không gây phản cảm với người khác thì có chơi đùa thế nào phía sau cánh cửa khóa kín cũng không vấn đề gì. Ít nhất những thứ này cũng là tự anh ta bỏ tiền túi ra mua, khác hẳn đám biến thái thích trộm đồ lót hay đám ấu dâm, chúng mới thực sự đáng ghê tởm."

Dưới đất khá bừa bộn, vết máu đã được lau chùi, những nơi có vết máu bắn được đính số thứ tự. Tôi thấy có hai vết kéo lê song song, ngay trước nó là một cây cột, trên cột có khuyên sắt, là nơi nạn nhân bị ghìm chết.

Dựa vào dấu vết trên người nạn nhân, tôi nghĩ lúc đó hung thủ đứng dươi cây cột, dùng đầu gối tì vào lưng nạn nhân, siết cổ anh ta, sau đó thòng cái roi vào, ngụy trang thành treo cổ.

Tôi đi đi lại lại, miêu tả quá trình gây án của hung thủ: "Hung thủ là đàn ông, cao khoảng 1m70, hơi mập, là một kẻ bình tĩnh, cẩn thận, ý thức hành động rất cao..."

Dừng một chút, tôi ngồi xổm xuống kiểm tra vết kéo, nói tiếp: "Hẳn là thể lực hung thủ khá yếu, rất ít khi phải lao động cho nên lúc kéo nạn nhân phải dừng lại mấy lần. Lúc đó hắn đã tra tấn nạn nhân 3 tiếng đồng hồ, chính bản thân cũng thấm mệt, kết hợp với những gì nhìn thấy, hắn phải là người làm việc trí óc."

Tôi dùng động u chi đồng quan sát bốn phía, phát hiện máu ở một nơi có điểm lạ, hình như có một khoảng trống. Bước tới, dùng ngón tay phác họa lại chỗ trống đó, tôi nói: "Chỗ này hình như có vật gì che vết máu, có cảm giác như là một vật hình chữ nhật, một khung ảnh? Hay một cái máy tính bảng?"

"Liệu có thể là một cuốn sách không?" Tiểu Đào gỡ cuốn sách về bạo dâm trên giá, liếc qua rồi ném cho tôi.

Tôi áp cuốn sách vào khoảng trống, vừa vặn, gật đầu nói: "Không sai, là một cuốn sách khổ 16, chờ chút anh xem có thiếu cuốn sách nào không."

Tôi đi qua kiểm tra, phát hiện sách trên giá không có dấu hiệu bị thiếu hụt, bèn nói: "Đi, vào trong xem một chút."

Chúng tôi vào phòng ngủ, kệ sách bày rất chỉnh chu, người chết có vẻ khá thích sắp xếp đồ đạc, cho nên liếc mắt cũng nhìn ra là sách không bị thiếu. Tôi cảm thấy rất nghi ngờ, lẽ nào cuốn sách mà hung thủ mang theo là thứ gì quan trọng lắm sao?

Băng Tâm bỗng có suy đoán: "Có lẽ nào hung thủ là một con chiên, lúc nào cũng mang một cuốn kinh thánh bên mình. Do theo đạo, nên không thích những người ưa bạo dâm tự ngược, bởi vậy mà phải tịnh hóa bọn họ?"

Tôi cười lắc đầu: "Không nhiều khả năng lắm, bởi theo cơ đốc giáo thì không thấy đề cập đến sở thích khác người này. Mà ngược lại, ban đầu những thầy tu cơ đốc giáo để tịnh hóa linh hồn bản thân còn thường tự đánh đập cơ thể, dùng sự thống khổ để linh hồn tiếp cận với thánh thần. Theo một khía cạnh nào đó, việc này thậm chí có thể nói là nghiêng về nguồn gốc của tự ngược."

Băng Tâm vỗ tay: "Vậy thì đúng rồi! Nạn nhân là một tín đồ trung thành, anh ta cho rằng tự ngược sẽ đến gần với thánh thần, nhưng lại làm chuyện liên quan đến sắc dục, bởi vậy mới cần phải bị tịnh hóa."

Tiểu Đào vỗ đầu con bé: "Thôi được rồi Tôn đại tiểu thư, cô đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, cứ suy đoán vô căn cứ chỉ là đoán mò. Tống Dương, còn tìm được manh mối gì nữa không?"

"Để anh nhìn lại một lượt."

Tôi mở tủ lạnh, thức ăn bên trong phải đủ cho cả tuần, đều là những nguyên liệu nấu ăn nhanh. Phòng bếp hình như gần đây không có dấu hiệu nấu nướng, tôi lật thùng rác ra, chỉ tìm được một ít vỏ trái cây cùng hộp cơm ăn thừa.

Băng Tâm tiện tay mở lò vi sóng, một mùi thối xộc ra, con bé che mũi: "Tống Dương ca ca, nhìn này!"

Chúng tôi đến gần xem thử, bên trong là một cái bánh nướng xúc xích, chắc do thời tiết nóng quá, đã mốc meo. Tôi bưng cái đĩa ra, đeo găng tay vào lật xem, hai cô gái bên cạnh cau mày đứng nhìn. Tôi nhàn nhạt nói: "Cái này giống với đồ ăn cuối cùng mà nạn nhân ăn..."

"Thật sao? Điều này chứng tỏ điều gì?" Băng Tâm hỏi.

"Anh ta chuẩn bị hai phần cơm tối, một phần cho chính mình ăn, một phần bỏ vào đây hâm nóng, cho thấy anh ta muốn mời khách, nhưng người khách đã đến muộn." Tôi cố gắng diễn tả lại tình hình lúc đó.

"Liệu có phải là một trong bốn người được viết tên trên tờ giấy kia không?"

Tôi không rõ lắm, thử tìm hiểu: "Đồ ăn này là mua bên ngoài, giá tiền không đắt lắm, khả năng chỉ khoảng 30 tệ một phần. Chứng tỏ người khách không quá cầu kỳ, chẳng lẽ là người quen gây án?"

"Là nữ vương bóng đêm, hung thủ là nữ vương bóng đêm?" Tiểu Đào khẳng định.

"Nhưng anh mới phân tích, hung thủ là đàn ông, lẽ nào là dùng tên giả?" Tôi nói.

"Hay nữ vương bóng đêm vốn là đàn ông?" Tiểu Đào hỏi.

Tôi lắc đầu, dựa vào những đồ vật nạn nhân cất giữ, thứ anh ta thỏa mãn là một tình nhân khác phái.

Một người đàn ông thích khổ dâm, sẽ chỉ có được khoái cảm khi bị nữ giới hành hạ, loại hành hạ này chỉ là một trò chơi, không phải là đánh vào chỗ chết thật. Nhưng nếu một người cùng phái đánh anh ta, anh ta vẫn thấy khó chịu và thống khổ như người bình thường.

Từ điểm đó mà nhìn, nữ vương bóng đêm không thể là một nam giới, ít nhất trong mắt nạn nhân thì đó là một nữ giới.

Điều tra hiện trường, tựa hồ như manh mối đã vòng trở lại, mấu chốt trước mắt là phải tìm được danh tính nữ vương bóng đêm.

Chúng tôi rời khỏi nhà nạn nhân, thời gian còn sớm, Tiểu Đào và Băng Tâm đi dạo phố, mua vài bộ quần áo. Ăn tối xong chúng tôi chạy xe tới chỗ câu lạc bộ tụ họp, bên ngoài đó là một quán bar buôn bán không tốt lắm. Vào bên trong, chúng tôi bắt gặp khách khứa ngồi túm năm tụm ba, trong quán vắng tênh.

Thấy chúng tôi đi vào, mấy người khách này đều quan sát với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Để ý thấy gạt tàn trên bàn có không ít tàn thuốc, đủ loại nhãn hiệu, chứng tỏ lưu lượng người vào đây rất lớn, chứ không chỉ có đám người trước mặt chúng tôi này thôi. Chợt để ý có vết xước dưới mặt đất, tôi đưa ánh mắt cho Tiểu Đào, nàng trực tiếp giơ giấy chứng nhận cho bartender xem: "Chúng tôi đang điều tra một vụ án, anh có phải người trong giới BDSM không?"

Bartender lau cái ly, ung dung đáp: "Cảnh sát tiểu thư, đừng chửi người khác bừa bãi như vậy chứ, sao tự nhiên tôi lại thành BDSM?"

Tôi chỉ vách tường mà dưới chân có vết xước: "Bên kia có cửa ngầm, mở ra cho chúng tôi vào trong!"

Bartender úp úp mở mở: "Chỉ là nhà kho, không có gì hay ho đâu."

Tôi cười cười: "Yên tâm, chúng tôi tới không phải để xen vào việc người khác. Bất kể có thấy cái gì trong đó, tôi đều sẽ không hỏi tới."

Bartender nhíu mày, một lúc sau mới giãn ra, anh ta lấy một bông hoa cài ngực đưa cho chúng tôi: "Đeo cái này vào, điều tra xong thì đi ngay, đừng nhiều chuyện. Còn nữa, khuyên mấy người một câu, vào trong thì đừng có trình giấy chứng nhận ra, nếu không sẽ chẳng hỏi được gì đâu."

Bình Luận (0)
Comment