Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 747 - Chương 747: Gã Toxic Trên Mạng

Chương 747: Gã toxic trên mạng Chương 747: Gã toxic trên mạng


Sau đó chúng tôi tới chỗ ở của Sở Phong, vẫn như mọi lần, sau khi chắc chắn trong nhà không có ai, tôi lấy dụng cụ ra mở khóa.

Trong phòng xộc ra mùi ẩm mốc, cảm giác như đã mấy ngày không có không khí lưu thông. Chúng tôi nhìn xung quanh một lượt, chú ý thấy trong tủ lạnh có thức ăn đủ cho một tuần, đã có dấu hiệu biến chất, bên trong túi thức ăn có dấu của siêu thị. Tôi kiểm tra một chút ngày tháng, nói: "Thức ăn được mua ngay sau sự kiện ngộ độc, vừa mua một lượng đồ ăn nhiều như vậy rồi đột ngột mất tích, điều này có hơi khác thường."

Tiểu Đào hỏi: "Liệu có phải sau khi mua đồ ăn mới biết mình dính vào phiền phức, điều này cũng có thể mà."

Tôi gật đầu, căn nhà không lớn lắm, là một người ở. Mở máy tính lên thì giật mình vì các thư mục dày đặc trên màn hình. Tên các thư mục đều là ngày tháng, nhấp thử một cái, đó là video quay lén hẹn hò của một người đàn ông cùng một phụ nữ. Mở một thư mục khác, là một video quay cảnh quan hệ trong xe, theo góc độ thì cũng là quay lén.

Có một cuốn sổ cái nhỏ trên giá sách cạnh bàn máy tính, nó ghi chi tiết các khoản thu nhập, dao động từ 10 ngàn đến 100 ngàn tệ, con số không lớn lắm. Tôi lập tức hiểu ra, những thứ trong máy tính đều là của Sở Phong dùng để tống tiền người khác. Nếu đối phương chịu bỏ tiền sẽ không sao, nếu không bỏ tiền, những thứ này sẽ biến thành tin tức, thêm mắm thêm muối mà công bố ra ngoài.

Gã nhà báo này cũng thật biết làm việc!

QQ của anh ta để chế độ tự động đăng nhập, vừa mở ra thì tiếng tin nhắn báo liên tục, nội dung như sau: "Nhà báo, đưa đoạn video gốc cho tôi đi, tôi trả tiền là được chứ gì?"

"100 ngàn nhiều quá, có thể thương lượng được không, ngàn vạn lần đừng đưa nó cho vợ tôi, nếu không tôi xong đời!"

"Tên khốn, ngày mai ta tìm người giết chết ngươi, rửa cổ cho sạch mà chờ ta!"

"Tôn tử, tiền vào tài khoản rồi đấy, cầm mà mua quan tài cho mẹ ngươi đi! Coi như ta xui xẻo!"

Cả ba chúng tôi đều khó tin vào mắt mình, tôi cười khổ: "Quan hệ xã hội thật phức tạp."

Băng Tâm gật đầu: "Thứ người như vậy, phải bỏ trốn cũng không có gì lạ."

Ngoài ra, màn hình máy tính còn có một client trò chơi và một phần mềm đọc tiểu thuyết, có lẽ là thú tiêu khiển hàng ngày của Sở Phong. Dù có bụng dạ khó lường thế nào đi chăng nữa thì một người cũng cần phải tiêu khiển.

Tôi tiện tay mở phần mềm đọc truyện ra xem thường ngày người này thích đọc cái gì. Hóa ra cũng không cao sang lắm, tất cả đều là tiểu bạch văn đô thị. Có điều anh ta rất tích cực, gần như đều để lại bình luận dưới mỗi bộ truyện:

"Viết cái truyện cứt chó gì vậy? Không có chút logic nào, hồi ta học tiểu học cũng sáng tác lưu loát hơn. Rác rưởi, khỏi đọc!"

"Tác giả, mẹ ngươi chết à? Lúc mấu chốt nhất thì ba ngày không ra chap mới. Ta gửi phiếu yêu cầu thì ngươi nói ngươi bị ốm. Giang Lang Tài Tẫn lại vội vội vàng vàng kết thúc, chúc ngươi ốm mà chết đi!"

"Ta ghét nhất lúc đang đọc thì bị dạy dỗ, lo mà viết đi, ngươi xem ngươi với kỹ nữ có khác gì nhau không, làm hài lòng khách mới là vương đạo, nghĩ mình cao sang lắm à?"

"Bộ này lúc đầu viết còn được, càng về sau càng rác rưởi, xem ngươi có cuốn nào dễ nhìn hơn không, đồ kém cỏi!"

Tôi lướt qua đọc một chút bình luận, người này thật máu chiến, truyện nào cũng bình luận, mỗi bình luận đều bị một nhóm độc giả phản kích, anh ta cứ như khẩu chiến với quần hùng vậy, có thể nói là bá chủ một phương về tài comment. Có mấy tác giả còn chẳng dám phản bác anh ta, cẩn thận xin lỗi từng chút một.

Tiểu Đào thở dài: "Mặc dù em không thích đọc truyện, nhưng loại người này thật đáng ghét, không biết quý trọng thành quả lao động của người khác."

Tôi giải thích: "Căn cứ vào tâm lý học tội phạm, người thích chỉ trích trên mạng thường là những kẻ loser, ngoài đời phải giả bộ quá lâu, nên cần phát tiết. Tuy nhiên sự thù địch không giống sự đầy hơi dạ dày, càng phát tiết thì càng tích tụ, cuối cùng sinh ra một ảo giác tất cả đều ngu xuẩn, chỉ có ta là IQ cao nhất. Hơn nữa dần đắm chìm trong nó, trở thành một kẻ toxic trên internet."

Tiểu Đào bật cười: "Ha ha phân tích rất sắc bén."

Băng Tâm chỉ màn hình máy tính nói: "Nhìn, lại có cả quyển này."

Trong đống sách điện tử có một quyển trinh thám dài cả ngàn chữ, tôi click chuột, quả nhiên Sở Phong cũng bình luận không ít bên dưới, lời lẽ cay nghiệt chẳng kém.

Tôi không để ý lắm, nhàn nhạt nói: "Hay là tìm xem Sở Phong ở đâu đi." Sau đó mở trình duyệt web, xem lịch sử duyệt web của anh ta, trang anh ta xem cuối cùng là một trang đặt khách sạn trực tuyến. Thời gian đúng vào ngày anh ta mất tích, tôi thầm nghĩ, có phải là đi gặp ai đó không?

Tiểu Đào nói: "Khách sạn đắt tiền như vậy, chắc là gặp phụ nữ rồi."

Tôi suy đoán: "Ý em nói là anh ta bị lừa tới để trả thù?"

"Kẻ thù của anh ta không ít, bị trả thù cũng là bình thường. Đi, đi xem một chút."

Sau đó chúng tôi tới khách sạn kia, được nhân viên cho biết căn phòng đó đã thanh toán, là thanh toán tự động sau khi hết hạn, tiền đặt cọc không được hoàn lại. Trong phòng vẫn còn một bộ quần áo và CMND, khách không thấy về lấy.

Lập tức chúng tôi thấy sự việc có gì đó không đúng, liền xin trích xuất camera khách sạn. Buổi tối hôm đó Sở Phong ra khỏi phòng, chỉ quay được tới đó.

Chúng tôi ra ngoài hỏi thăm những cửa hàng xung quanh, có một chủ cửa hàng tiện lợi nhớ lại, nói, tối hôm đó anh ta có tới, mua bao cao su, rượu và socola. Nhân viên tiệm khá ấn tượng do anh ta vì không sử dụng được mã giảm giá trên thẻ tín dụng mà mắng nhân viên.

Ra khỏi cửa hàng, tôi nói: "Người này ra ngoài để hẹn hò."

"Sau đó bị người ta bắt?" Tiểu Đào hỏi.

Tôi đứng ở đầu đường nhìn trước nhìn sau, anh ta đi đâu được nhỉ, Tiểu Đào nói: "Hay là tới phân cục ở đây xem một chút."

Chúng tôi đến phân cục tại đó, hỏi xem gần đây có phát hiện thi thể vô danh nào không. Cảnh sát nhớ lại, nói: "Mấy hôm trước có phát hiện một xác nam giới trong tòa nhà cũ. Do trên người không có CMND nên không xác định được danh tính."

"Đưa chúng tôi đi xem!" Tôi lập tức nói.

Chúng tôi đến phòng giữ xác, bất ngờ phát hiện thi thể trần truồng của Sở Phong đang nằm trên giường sắt. Cơ thể đã cứng đờ, trên người có mấy vết thương do bị đánh, nhưng không thấy ngoại thương trí mạng rõ ràng.

Trông thấy xác của người đang cần tìm, tâm trạng tôi rất phức tạp, không ngờ lại biến thành án hình sự rồi. Tôi hỏi: "Đã khám nghiệm tử thi chưa?"

Cảnh sát trả lời: "Pháp y đã làm xét nghiệm, nồng độ cồn trong máu rất cao, trên người chồng chất vết thương, chúng tôi nghi là do say rượu, đánh nhau dẫn tới tử vong, tuy nhiên chưa lập án."

Tôi nói: "Vụ này giao cho tổ đặc án đi. Phải rồi, mang báo cáo pháp y ra tôi xem chút."

Tôi bước qua kiểm tra cái xác, thời gian chết khoảng 3 ngày trước, trùng với thời điểm mất tích. Bên ngoài da có nhiều chỗ bầm tím, vết xước và cả vết rách, thoạt nhìn thật đúng như là bị đánh.

Tôi ngửi miệng anh ta một cái, sau đó áp tai vào ngực để nghe. Gan có dấu hiệu suy kiệt, tựa như ngộ độc cồn mà chết, nhưng điều bất thường là hệ tiêu hóa không có dấu hiệu mất nước.

Cồn có tính hút nước, cồn tinh khiết trong phòng thí nghiệm, chỉ cần mở nắp ra lập tức sẽ hấp thu hơi nước trong không khí. Cho nên khi uống rượu mạnh sẽ có cảm giác bỏng rát, thực ra đó là nước trong thực quản bị hấp thu, đây cũng là nguyên nhân khi say rượu mà tỉnh dậy sẽ thấy miệng khô, lưỡi khô, đầu óc choáng váng, đó là dấu hiệu cơ thể bị mất nước.

Uống rượu tới mức ngộ độc, lượng rượu phải rất nhiều, nhưng những dấu hiệu trên cái xác lại có vẻ như anh ta không phải là uống rượu bằng miệng.

Đây rất có thể là một vụ lên kế hoạch mưu sát!

Bình Luận (0)
Comment