Trong lúc chờ đợi, Mộ Dung phu nhân ngồi tiếp chuyện chúng tôi. Họ kết hôn đã được 10 năm, lúc quen nhau, Mộ Dung Tiểu Lỗi còn là một tác giả nhỏ chưa có danh tiếng gì. Mộ dung phu nhân là giám đốc nhà xuất bản, mến mộ tài hoa của anh ta nên mới kết duyên.
Cuộc hôn nhân này ban đầu vấp phải sự phản đối của người nhà. Cha của Mộ Dung phu nhân muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối, sau này mới có thể hạnh phúc viên mãn. Lúc đó một lòng muốn lấy nhau, cả hai đã suýt thì bỏ trốn.
Thời gian đã chứng minh Mộ Dung phu nhân không nhìn lầm, sau đó Mộ Dung Tiểu Lỗi quả thật đã thành danh, dĩ nhiên quan trọng nhất là tình cảm của cả hai như keo như sơn.
Tiểu Đào cầm ly trà, nói: "Thật khiến người ta hâm mộ, một gia đình viên mãn."
Mộ Dung phu nhân cười: "Cũng phải cám ơn ông trời đã cho tôi gặp anh ấy."
Chợt tôi để ý trên giá có một bức ảnh, là hai vợ chồng chụp lúc đi du lịch. Căn phòng phía sau viết chữ Sherlock Holmes, Mộ Dung Tiểu Lỗi ăn mặc y chang Sherlock Holmes, khoác áo choàng ngắn, đội mũ nồi, trên tay còn có tẩu thuốc.
Đột nhiên tôi minh bạch một điều, hai vật chứng xuất hiện ở hiện trường, tờ giấy viết tên 4 người chẳng phải là vụ bốn chữ ký? Túm lông chó kia chẳng phải là vụ chó Basque Virginia sao?
Thấy tôi xem bức ảnh, Mộ Dung phu nhân đi tới nói: "Đây là nhân dịp mấy năm trước chúng tôi tới London du lịch, căn phòng này nghe nói là nơi Sherlock Holmes đã từng ở. Chồng tôi rất sùng bái Sherlock Holmes nên đã thuê quần áo để chụp bức ảnh này."
Tiểu Đào nhíu mày: "Nơi Sherlock Holmes từng ở? Chẳng phải ông ta là nhân vật hư cấu sao?"
"Thế à? Tôi không rõ lắm." Mộ Dung phu nhân đáp.
Tôi giải thích: "Số 221b đường Baker là nơi ở của Sherlock Holmes trong tiểu thuyết. Vì nhân vật này quá nổi tiếng nên nhiều người tới London du lịch đều đến đó thăm quan, rồi dần dần nó trở thành một nơi thắng cảnh."
Mộ Dung phu nhân cười cười: "Thì ra là như vậy, tôi còn cứ tưởng Sherlock Holmes là nhân vật có thật cơ đấy."
"Bà xã, ai đến chơi vậy?"
Cánh cửa phòng bên mở ra, Mộ Dung Tiểu Lỗi mặc đồ ở nhà bước sang, tay cầm một tẩu thuốc bằng gỗ được chế tác tinh xảo. Trông thấy chúng tôi, hai mắt anh ta sáng lên: "Ai da, khách hiếm khách hiếm. Không ngờ Tống đại thần thám và Hoàng tiểu thư lại đích thân đến viếng thăm. Bà xã, có biết đây là ai không? Là người mà tôi luôn nói là Tống Từ đương thời, thần thám Tống Dương đấy."
Mộ Dung phu nhân kinh ngạc trợn to mắt: "Ai da thất kính quá. Chồng tôi thường nhắc đến anh hàng ngày."
"Mau chuẩn bị bữa tối...không, gọi điện kêu nhà hàng Yến Phủ làm một bàn tiệc rượu ngon nhất tới đây." Mộ Dung Tiểu Lỗi la lên.
Tôi vội xua tay: "Không cần đâu, chúng tôi nói mấy câu rồi đi thôi."
Mộ Dung Phu Nhân nói mình đi bổ trái cây rồi ra ngoài, Tiểu Lỗi ngồi xuống sofa, chìa hộp xì gà ra cho tôi. Tôi giơ tay từ chối, anh ta cười hỏi: "Vô sự bất thượng Tam bảo điện, hai vị tìm tôi có việc gì?"
Tôi vốn muốn nói điều tra vụ án, nhưng lời đến cổ họng lại nuốt xuống: "Muốn nhờ anh giúp một tay, phân tích một vụ án mạng."
Mộ Dung Tiểu Lỗi châm thuốc nói: "Đây thật là vinh hạnh! Vụ án nào mà lại làm khó được Tống đại thần thám, nói thử nghe xem nào."
Tôi dùng một cách khách quan nói về hai vụ án mạng, không nói họ là những anh hùng bàn phím. Kể xong, hỏi: "Theo anh thì hai án mạng này, hung thủ sẽ là người như thế nào? Động cơ là gì được?"
Mộ Dung Tiểu Lỗi suy tư, toàn bộ quá trình tôi đều quan sát cử chỉ nét mặt anh ta, biểu hiện rất tự nhiên. Tự hỏi chốc lát, anh ta nói: "Hai vụ án này thoạt nhìn không có liên hệ gì, nạn nhân cũng không xuất hiện cùng nhau, nhưng Tống đại thần thám vừa nói, hung thủ 'là người như thế nào', cho thấy các anh đã nhận định đây là một vụ giết người hàng loạt. Tống đại thần thám, có phải anh đang giấu diếm điều gì, định thử tôi sao?"
Tiểu Đào tỏ ra rất kinh ngạc, tôi cũng giật mình, không rõ anh ta nhạy bén hay là biết nội tình trong chuyện này, anh ta nói tiếp: "Hai người tới tìm tôi, hẳn là hơn phân nửa vì nghĩ tôi có liên quan đến vụ án đúng không?"
Đã nói thế thì tôi cũng chẳng cần giấu diếm nữa, mỉm cười: "Không sai, nói ra có lẽ anh không tin, hai nạn nhân đều là độc giả của anh..."
Tôi đọc ID name của hai nạn nhân, nghe xong anh ta gật đầu: "Tôi có ấn tượng, họ thường có những lời lẽ cay độc, đưa ra những bình luận khó nghe. Cho nên hai người mới đến tìm tôi, không phải là đang hoài nghi tôi gây ra đấy chứ?"
Nói rồi Mộ Dung Tiểu Lỗi ung dung cười.
Tôi nói: "Tôi nghĩ hoài nghi cũng không phải hành động mạo phạm. Thói quen của tôi là giả thiết một người là hung thủ, rồi dần dần điều tra."
"Hiểu hiểu, đây là công việc của hai người mà." Mộ Dung Tiểu Lỗi đáp.
"Tôi hỏi trực tiếp một chút, ngày 24 tháng 12, khoảng 9h đến 12h đêm; ngày 26 tháng 12, từ 8h sáng đến 12h trưa; và ngày 28 tháng 12, sau 10h tối, anh đang làm gì?"
Mộ Dung Tiểu Lỗi chậm rãi nói: "Tống đại thần thám, anh có nhớ bữa sáng mấy hôm trước mình ăn gì không?"
Tôi biết anh ta muốn nói gì, cũng đã dự liệu sẵn, không lên tiếng, Tiểu Lỗi nói tiếp: "Buổi tối mấy hôm trước đang làm gì, làm sao tôi nhớ rõ được, nếu tôi nói thẳng mình có chứng cứ ngoại phạm thì thật đáng ngờ. Nhưng thực sự sinh hoạt của tôi rất có quy luật, chiều và tối đều làm việc, buổi trưa thì tranh thủ đọc sách. Nếu không tin anh có thể hỏi bà giúp việc nhà tôi."
"Cho tôi tên và phương thức liên lạc của bà ấy." Tiểu Đào lấy sổ tay ra.
Sau khi ghi lại, tôi nói: "Chúng ta nói chuyện vậy, theo anh thì tại sao hai độc giả này lại bị giết? Hiện trường tìm được dấu vết tương tự như sách vở, chứng minh hung thủ từng tiến hành nghi thức nào đó với họ, làm sao để biết?"
"Nếu chuyện này xuất hiện trong nội dung cốt truyện của tôi, tôi có mấy lời giải. Thứ nhất, đây là do tôi làm, theo tôi thì là một chuyện không hề bất ngờ. Thứ hai đây là một vụ ngụy tạo giết người hàng loạt, người hung thủ thực sự muốn giết chỉ có một, hắn cố ý làm ra như vậy để đánh lạc hướng điều tra. Thứ ba, là một vụ giết người hàng loạt thật, hung thủ là người rất ghét kiểu người này, có thể là một độc giả của tôi." Mộ Dung Tiểu Lỗi phân tích.
Tôi hỏi: "Vậy anh có khoảng bao nhiêu độc giả?"
"Hơn 30 vạn."
Tôi cười: "Vậy chúng ta đi từ dễ đến khó. Giả sử là đáp án thứ nhất, hiện có một bằng chứng chứng minh hung thủ là một người rất sùng bái Sherlock Holmes, hắn..."
Mộ Dung Tiểu Lỗi rất nghiêm túc lắng nghe, mắt tôi theo dõi từng chi tiết trên mặt anh ta, nói tiếp: "Trên mỗi cái xác nạn nhân, hắn đều khắc một câu danh ngôn của Sherlock Holmes."
Nét mặt bình tĩnh của Mộ Dung Tiểu Lỗi chợt tỏ ra chán ghét, tay cầm điếu xì gà khẽ siết chặt. Tôi cố tình bẻ cong tình tiết vụ án, chính là để bắt được cái biểu tình thất vọng lóe lên rồi vụt tắt này của anh ta.
Kết quả không làm tôi thất vọng, anh ta biết tôi đang nói dối!