Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 761 - Chương 761: Lưỡng Bại Câu Thương

Chương 761: Lưỡng bại câu thương Chương 761: Lưỡng bại câu thương


Sau khi nghe xong, Thiên Ngôn Thắng Đao ăn miếng trả miếng mà cười lớn: "Trinh thám xuất sắc tuyệt luân! Cứ y như là thật vậy!"

Biểu hiện nét mặt đã bán đứng hắn, tôi cười lạnh: "Nó vốn là sự thật!"

Tiểu Đào nói: "Nhưng mà Tống Dương, trinh thám của anh còn phải có điều kiện cần nữa, đó là Mộ Dung phu nhân biết rõ sự việc."

Tôi nói: "Đương nhiên là cô ấy biết, thậm chí còn có thể nói là đồng phạm!"

Trong bếp chợt vang lên tiếng ly vỡ, đúng như dự đoán, toàn bộ quá trình đều có Mộ Dung Phu Nhân đứng đó nghe lén, phản ứng của cô ta đã bại lộ âm thanh trái tim mình.

Nụ cười trên mặt Thiên Ngôn Thắng Đao đã tắt ngúm, nhưng vẫn cứng cổ tranh cãi, hắn cắn đầu điếu xì gà, nói: "Bọt biển, rút máu, đây đều là giả thiết của anh! Không có bằng chứng!"

"Tôi biết anh sẽ nói như vậy, chúng tôi đã tốn 10 tiếng đồng hồ, tìm ra sợi bọt biển ở mẫu máu dính trong đất."

"Vậy...vậy cũng không thể chứng minh là do tôi lưu lại." Mặt Thiên Ngôn Thắng Đao đã lộ ra bối rối.

"Khỏi cần phải chứng minh những thứ này, chứng cứ quan trọng nhất chẳng phải đang ở ngay đây sao? Xe của anh để trong nhà mấy hôm nay, mấy ngày anh cũng chưa ra khỏi nhà chứ đừng nói là mang xe đi rửa. Chỉ cần tìm được một sợi tóc nạn nhân trên xe thôi là anh vạn kiếp bất phục!"

Tôi đứng dậy, thắng lợi đã ở trước mắt, cuộc chiến trường kỳ với cao thủ, vụ án khó giải quyết nhất từ lúc tôi ra đời đến giờ, rốt cuộc cũng có thể kết thúc rồi.

Đúng lúc đó thì một mùi khét xộc vào mũi, con trai Thiên Ngôn Thắng Đao lao ra từ phòng ngủ, hốt hoảng: "Cha, cha, bên ngoài nhiều khói quá!"

"Đừng sợ đừng sợ, có cha đây rồi!" Thiên Ngôn Thắng Đao ôm con mình vào lòng, mắt lóe lên một tia giảo hoạt.

Tôi bỗng có một linh cảm chẳng lành, bảo Băng Tâm ở lại, mình và Tiểu Đào vọt ra ngoài sân, trông thấy ánh lửa ngút trời, toàn bộ gara để xe đã bị lửa bao trùm.

"Cứu hỏa!" Tôi tìm bình cứu hỏa khắp nơi, nhưng trong sân chẳng có, cũng chẳng có ống dẫn nước, chỉ đành gọi điện cho cứu hỏa.

"Ai da, xui xẻo quá." Một giọng nói bình tĩnh cất lên, bên trong ẩn chứa sự vui mừng. Tôi quay đầu lại, thấy Thiên Ngôn Thắng Đao đội mũ Sherlock Holmes đứng ở cửa, vẻ mặt như cười trên nỗi đau người khác.

Tôi nghiến răng, vụ hỏa hoạn này không phải tự nhiên mà có. Nhớ lại chi tiết ban nãy, chỉ châm thuốc mà hắn nhấn bật lửa liên tục, nhất định là đã chuẩn bị sẵn vật dẫn hỏa trong gara, cái bật lửa kia chính là điều khiển từ xa.

Lao vào phòng khách, tôi điên cuồng lật tung bàn uống nước lên tìm nhưng không thấy cái bật lửa kia đâu. Đi về phía Thiên Ngôn Thắng Đao, tôi la lên: "Tôi phải lục soát người anh!"

"Anh có quyền này sao?" Hắn chậm rãi nói.

Tôi hét: "Tôi phải lục soát!"

Hắn dang hai tay ra: "Vậy cứ tự nhiên!"

Tôi lục soát một lượt quần áo của hắn, không tìm được cái bật lửa. Lúc này Mộ Dung phu nhân từ trong bếp đi ra: "Mấy người làm gì vậy? Sao cứ hết lần này lần khác nghi ngờ chồng tôi, anh ấy đã làm gì sai?"

Tôi giận đến phát run, nhìn nét mặt vui vẻ của Thiên Ngôn Thắng Đao, chỉ hận không thể đấm cho hắn một cú.

Tôi hít thật sâu ép mình tỉnh táo lại, hỏi Băng Tâm: "Vừa rồi anh ta có động tác lạ nào không?"

"Không, muội ngó chừng nãy giờ."

Tôi nhìn vòng quanh bên trong nhà: "Đứa bé lúc nãy đâu?"

Băng Tâm giật mình la lên: "A, nó ra ngoài lúc nào vậy?"

Hóa ra trong lúc không ai để ý đến, đứa bé đã lén bỏ trốn ra bên ngoài. Cửa sân sau vẫn còn mở, chúng tôi lập tức đuổi theo. Ra ngoài tiểu khu, trông thấy thằng bé đang đứng bên vệ đường, tay cầm cái bật lửa. Trên đường xe cộ đông đúc, Tiểu Đào căng thẳng nói: "Anh bạn nhỏ, đừng lộn xộn, rất nguy hiểm!"

"Cha nói mấy người là người xấu. Đồ bại hoại!" Thằng bé mắng to rồi ném cái bật lửa xuống miệng cống, rồi bỏ chạy sang phía đối diện.

Một chiếc xe không kịp phanh, đụng trúng thằng bé, nó bay ra như diều đứt dây, xa cả chục mét, nằm bất động. Xe cộ trên đường rối rít ngừng lại, vài tài xế kinh ngạc mở cửa bước ra nhìn.

Cảnh này khiến máu toàn thân tôi như đóng băng, Băng Tâm bụm mặt khóc.

"A, con trai tôi!" Sau lưng vang lên tiếng khóc thê lương của Mộ Dung phu nhân, cô ta túm lấy áo tôi: "Lũ cảnh sát đáng chết! Trả con trai lại cho ta!" Sau đó quỳ sụp xuống đất, khóc không thành tiếng.

Thiên Ngôn Thắng Đao đứng ở cổng tiểu khu, mắt thấy con mình bị tai nạn, hắn cũng bàng hoàng, hai mắt ngấn lệ.

Tôi trừng mắt lườm hắn chằm chằm, thắng lợi này, ngươi hài lòng chứ?

Cũng may đứa bé không chết, bị trọng thương được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Sau khi nhân viên cứu hỏa dập tắt đám cháy, hai chiếc xe đã bị cháy sạch chỉ còn trơ khung sắt, khả năng tìm được bằng chứng là con số 0 to tướng.

Sau đó cảnh sát tới mở cống thoát nước ra, cố gắng mãi mới tìm được cái bật lửa bị ném. Chúng tôi vội vàng quay về xét nghiệm, kết quả tương đối khiến người ta thất vọng. Trong cái xác xe SUV chẳng tìm được gì, còn chiếc bật lửa ngâm trong nước cống ô nhiễm đã bị mất dấu vân tay, chưa kể vật này cũng không thể coi là chứng cứ trực tiếp.

Đã bước một chân qua ngưỡng cửa thành công thì lại thất bại, nhưng Thiên Ngôn Thắng Đao cũng phải trả một cái giá đắt, cuộc tỉ thí này lưỡng bại câu thương.

Tiểu Đào nói: "Mặc dù chúng ta không thu được chứng cứ, nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã chứng minh Thiên Ngôn Thắng Đao đúng là hung thủ. Em sẽ cho người theo dõi hắn 24/24."

Tôi nói: "Để anh tới khách sạn trích xuất camera bãi đậu xe xem có ghi lại được gì không."

"Không, Tống Dương. Anh đã quá mệt rồi, nghỉ ngơi một ngày đi, công việc giao cho bọn em."

Tôi về nhà cố gắng ngủ một chút, nằm trên giường mà lòng cứ thổn thức, hình ảnh thằng bé bị tai nạn cứ lởn vởn trong đầu tôi.

Sáng hôm sau tôi đến thị cục hỏi Tiểu Đào có tiến triển gì không. Nàng thất vọng lắc đầu: "Bọn em trích xuất camera bãi đậu xe rồi, hắn cố ý đậu xe trong góc khuất cho nên không ghi hình lại được gì."

"Bản thân hắn thì sao rồi?"

"Từ hôm qua đến giờ vẫn im ắng, hai vợ chồng đến bệnh viện một chuyến đóng tiền viện phí cho con."

Tôi thở dài: "Vụ tai nạn của thằng bé ta cũng có trách nhiệm, anh không muốn vào vai ác ma bức nhà người ta tan nát, nhưng vì rửa sạch nỗi oan cho nạn nhân, anh phải tiếp tục điều tra, cho đến khi buộc hắn lộ ra chân tướng mới thôi."

Tiểu Đào đặt một tay lên vai tôi, nói: "Tai nạn của con hắn không phải là trách nhiệm của chúng ta, là sự kiêu ngạo của Thiên Ngôn Thắng Đao đã hại thằng bé!"

Bình Luận (0)
Comment