Thiên Ngôn Thắng Đao rưng rưng cười lớn: "Đó là việc của cô ấy, màn tỷ đấu giữa chúng ta vẫn chưa có xong!"
"Anh vẫn còn muốn tiếp tục đấu?" Tiểu Đào tức giận muốn đánh, bị tôi cản lại.
Thiên Ngôn Thắng Đao chẳng chút sợ hãi nói: "Đánh ta, cảnh sát dám đánh người sao? Ngươi đánh thử xem, ta kiện cho ngươi táng gia bại sản."
Tôi thở dài: "Có ý nghĩa gì nữa không? Chúng ta đã đấu đến nước này, đã gom toàn bộ người nhà của anh vào, chính thời điểm hôm tôi vạch trần quỷ kế là anh đã thua rồi. Tất cả những việc làm sau đó của anh chỉ là để che giấu lòng tự ái chán chết của mình, liệu có đáng giá không?"
"Nếu một tội phạm chủ động đầu thú, hắn không xứng là tội phạm!" Thiên Ngôn Thắng Đao nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ máu, nghiêm túc nói: "Đó là lời giới thiệu cho bộ truyện mới của ta, có phải rất cá tính hay không? Ta quyết định rồi, ta phải viết một bộ truyện chưa từng có trong lịch sử, một bộ truyện mà tội phạm đánh bại cảnh sát, chỉ có đau khổ mới rèn luyện được linh hồn tác gia...bây giờ ta đã...dục hỏa trọng sinh rồi."
Dứt lời hắn giang hai tay ra, mặt đầy si ngốc. Tôi chẳng lưu tình, cắt đứt: "Thử xem lại weibo của anh và phần bình luận đi, mọi người đâu có thích! Đây không phải nước Mỹ tự do ngôn luận thích nói gì thì nói. Còn ở trong nước, cái ác vĩnh viên không thể chiến thắng chính nghĩa, cho dù anh có viết cũng sẽ không được phát hành, tỉnh ngộ lại đi!"
"Các ngươi không biết đâu!" Thiên Ngôn Thắng Đao dữ dằn rống lên: "Ta đang dùng sinh mệnh để diễn đạt một cuốn trinh thám IQ cao, ai đọc cũng không hiểu, các ngươi đọc cũng không hiểu! Haha haha! Hơn nữa căn bản là các ngươi bó tay toàn tập đối với ta."
Tôi lạnh lùng: "Cố mà hưởng thụ giây phút tự do cuối cùng của mình đi!"
Rồi cùng Tiểu Đào rời khỏi, tôi nói với cảnh sát mặc thường phục: "Tăng thêm người giám sát, phòng ngừa hắn có hành vi quá khích. Bây giờ hắn đã là một cô gia, ngoài cái mạng ra thì chẳng còn gì để mất. Nhưng tôi không muốn hắn tự sát trước khi được mang ra công lý."
Quay về cục, tôi ngoài ý muốn phát hiện Tống Tinh Thần cũng ở đây, hắn nói: "Tiểu thiếu gia, có cần tới sự trợ giúp của tiền bối không?"
Tôi xua tay: "Không, lấy bạo chế bạo ta không làm được! Nhất định ta sẽ tìm ra bằng chứng định tội để hắn thua tâm phục khẩu phục!"
Đây là chấp niệm của tôi. Để chạy thoát luật pháp, Thiên Ngôn Thắng Đao đã tạo ra một bức tường đồng vách sắt, tôi không thể để hắn được giải thoát một cách dễ dàng như vậy, hắn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Hôm sau, Mộ Dung phu nhân đã chuyển biến tốt hơn, tôi, Tiểu Đào và Băng Tâm tới phòng bệnh của cô ta. Vừa trông thấy chúng tôi, Mộ Dung phu nhân liền nói: "Đều là một mình tôi làm, tất cả đều do tôi giết. Tôi yêu chồng mình, không đành lòng nhìn những người này chê bai tác phẩm của anh ấy, cho nên mới bày ra mọi chuyện."
Quyết tâm gánh tội thay chồng của cô ta rất kiên định, tôi cũng chẳng có ý định khuyên nhủ, nói: "Khai toàn bộ từ đầu tới cuối đi!"
Mộ Dung phu nhân bắt đầu khai. Theo lời cô ta thú nhận thì đúng là cô ta là người trong vụ án, nhưng một số chi tiết hiện trường lại bất đồng. Khi kể đến vụ thứ 3, tôi hỏi: "Cô đã di dời hiện trường phạm tội như thế nào?"
"Giống như anh nói, lái xe chuyển thi thể qua đó." Ngữ khí cô ta vô cùng bình tĩnh.
"Theo tôi được biết thì cô không có bằng lái."
"Không có bằng lái không có nghĩa là không biết lái xe!
Tôi lại nói: "Nhưng căn cứ vào dấu vết ở hiện trường, hung thủ rõ ràng là nam giới tầm 40 tuổi, cao 1m70, nặng khoảng 70kg."
Mô Dung phu nhân trả lời: "Là tôi ngụy tạo."
Tiểu Đào dơt khóc dở cười: "Cô có cần phải làm vậy không? Chồng cô nhất định sẽ bị bắt, sẽ bị tử hình. Cô có biết hiện giờ bộ dạng anh ta thế nào không? Anh ta đã sắp phát điên rồi, tiền đồ cũng bị hủy, nói ra sự thật đi, dù là với cô hay với anh ấy đều là một sự giải thoát."
Đôi mắt của Mộ Dung phu nhân bỗng nhạt nhòa nước, cô ta đắn đo trong giây lát rồi hô lớn: "Không, tất cả đều là tôi làm! Bất kể thế nào thì anh ấy vẫn là chồng tôi, tôi yêu anh ấy! Những chuyện này toàn bộ mình tôi gây ra, muốn bắt muốn giết cứ tùy ý!"
Chúng tôi rời khỏi phòng bệnh, Tiểu Đào thở dài: "Chấp mê bất ngộ!"
Tôi nói: "Vậy thì lật đổ khẩu cung của cô ta đi!"
"Lật đổ bằng cách nào?" Tiểu Đào hỏi.
"Cô ta nói cả ba vụ án mạng đều do mình làm, vậy nếu có chứng cứ ngoại phạm thì sao?" Tôi cười.
Tìm được chứng cứ ngoại phạm không phải khó lắm, lúc trước điều tra, chúng tôi có biết cứ thứ tư hàng tuần Mộ Dung phu nhân sẽ ra ngoài tập thể dục. Chúng tôi hỏi thăm khắp tiểu khu, rốt cuộc tìm được một camera ở cửa hàng tạp hóa có ghi lại cảnh cô ta chạy bộ.
Lúc đó là thời điểm vụ án thứ nhất xảy ra, đây đủ để lật đổ khẩu cung của cô ấy.
Lần thứ hai gặp mặt, Mộ Dung phu nhân đã á khẩu không trả lời được, im lặng hồi lâu rồi bật khóc. Tiểu Đào trấn an: "Nói hết ra đi, tâm lý sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Cô ta lau nước mắt, bắt đầu kể.
Mộ Dung Tiểu Lỗi là một người đàn ông có ý chí cũng như tính tự ái cực cao. Hắn không cho phép người khác nghi ngờ mình, vì để chứng minh giá trị bản thân, từ nhỏ tới lớn hắn cố gắng gấp mấy lần người bình thường.
Nửa năm trước cô ta trông thấy chồng mình nhìn máy tính mà nổi giận, hóa ra có vài độc giả không biết gì, chỉ đọc qua loa tác phẩm rồi công kích hắn. Điều này làm Mộ Dung Tiểu Lỗi giận không thể kìm chế, Mộ Dung phu nhân khuyên nhủ thì hắn lại nói: "Hiện giờ bất kỳ kẻ nào cũng có thể lên mạng nói bừa, tùy ý tung tin vịt, chê bai, chửi rủa, bởi vì nó vốn không bị luật pháp cấm đoán. Nếu có một người đứng ra xử phạt tất cả đám toxic này, có lẽ sẽ khiến xã hội biết được thế nào là tôn trọng người khác."
Dù sao chồng mình cũng là một tác giả, suy nghĩ trừu tượng, cho nên Mộ Dung phu nhân cũng chỉ biết cười trừ.
Khoảng mấy ngày sau đó, Mộ Dung Tiểu Lỗi nhận được thư hồi âm từ câu lạc bộ trinh thám Oxford. Đối phương cho rằng hắn không đủ tư cách để gia nhập câu lạc bộ, Mộ Dung Tiểu Lỗi tức giận xé bức thư thành nhiều mảnh.
Bắt đầu từ đó, Mộ Dung Tiểu Lỗi trở nên trầm mặc ít nói, thường tỏ ra mệt mỏi. Hai vợ chồng chung sống với nhau, bí mật rất khó giấu diếm, rốt cuộc có một ngày cô ta phát hiện. Hóa ra Mộ Dung Tiểu Lỗi lấy tên vợ mình thuê một căn nhà, mua đầy đủ dụng cụ, bày ra một kế hoạch phạm tội ở đó.
Mộ Dung phu nhân sợ hãi tìm mọi cách khuyên can, nhưng cô biết tính chồng mình, một khi đã quyết định thì có tám con trâu cũng không kéo lại được.
Hơn nữa Mộ Dung Tiểu Lỗi còn thề rằng, bàn về kỹ thuật phạm tội, hăn không thua bất kỳ kẻ nào! Những tội phạm trước đây sở dĩ thất bại là bởi chúng không có kiến thức, không có kế hoạch, không có can đảm. Chỉ cần có đủ 3 yếu tố đó, tạo ra một kế hoạch phạm tội hoàn hảo là rất đơn giản.
Hắn còn nói, hàng năm có cả tá vụ án không phá được, án tồn đọng, hiệu suất phá án của cảnh sát căn bản không cao, với IQ của mình thì hoàn toàn có thể đùa bỡn cảnh sát trong lòng bàn tay.
Từ đầu đến cuối Mộ Dung phu nhân đều phản đối, nhưng vì quá yêu chồng nên cô ta không báo cảnh.
Cho đến một buổi tối nọ, cô ta bị tiếng nước chảy đánh thức, bò dậy thì thấy Mộ Dung Tiểu Lỗi đang rửa vết máu trên tay trong nhà vệ sinh. Hắn hưng phấn nói đã giết được một gã anh hùng bàn phím, hóa ra cảm giác giết người mình ghét lại thoải mái như vậy!
Trong khoảnh khắc đó, Mộ Dung phu nhân có cảm giác người chồng đang đứng trước mặt mình trở nên vô cùng xa lạ...