Giờ đã 5h chiều, chúng tôi quyết định sẽ đi gặp vợ trước của Đinh Hạo, sau đó mới về ăn cơm. Trên đường đi, tôi và Băng Tâm thảo luận vụ án, xét từ tình hình trước mắt, giả thiết hung thủ là Huyết Anh Vũ vẫn cần đánh một dấu hỏi.
Lúc này điện thoại của Tiểu Đào có chuông, nàng vừa cúi đầu kiển tra thì đột nhiên một chiếc xe từ giao lộ bên cạnh xông tới, tôi hô: "Cẩn thận!"
Tiểu Đào lập tức đạp phanh, nhưng đường phủ tuyết rất trơn, vẫn va xảy ra va chạm. Rầm một tiếng, chúng tôi ai cũng bị dọa sợ, tuy nhiên tai nạn này không tính là nghiêm trọng, thêm nữa mọi người đều thắt dây an toàn. Tất cả bước xuống, chiếc xe đâm vào chúng tôi là một chiếc Ferrari, mở cửa xe bước xuống là một phụ nữ mặc áo khoác lông chồn. Thực ra vụ va chạm này hai bên đều có lỗi, không ngờ đối phương lại chủ động trước: "Ngại quá, tôi đang vội, lái xe nhanh!"
Tiểu Đào nói: "Vậy hay là bồi thường đi!"
"Được được!" Người phụ nữ hào sảng đáp, lấy cái túi xách nhỏ trong xe ra, rút ra một tập séc, viết liến thoắng một con số, xé ra rồi đưa cho Tiểu Đào: "5000 tệ đủ sửa xe chứ?"
Tôi để ý ghế sau chiếc Ferrari có người ngồi, có vẻ không muốn bị ai nhìn thấy. Với linh cảm nghề nghiệp, tôi hỏi: "Ai ngồi ở ghế sau vậy?"
Người phụ nữ liền phản ứng rất khác ban nãy, cau mày: "Liên quan gì tới anh?"
Tôi lấy giấy chứng nhận ra, cô ta chợt cười xuề xòa nói: "Đồng chí cảnh sát à? Sao vậy, đang đi đánh án ư? Ngồi ghế sau là em gái tôi, bị ốm, tôi đang đưa con bé đi bệnh viện...không còn gì nữa thì tôi đi nhé, lát nữa bệnh viện đóng cửa mất."
Nói xong cô ta lên xe, động tác có vẻ luống cuống, lúc đóng cửa xe để chân váy kẹt vào cánh cửa, lại phải khởi động lại lần nữa.
Nhìn theo chiếc xe lái đi, tôi tự nhủ: "Có vẻ quái lạ!"
Tiểu Đào nói: "Giờ anh còn giống cảnh sát hơn em...chết rồi, cú điện thoại vừa nãy là giám đốc Trình gọi tới."
Nàng lấy điện thoại ra gọi lại, giám đốc Trình hỏi: "Tiểu Đào, Tống Dương, tìm tôi có việc gì thế?"
Tiểu Đào nói: "Có một vụ án cũ của 20 năm trước muốn thỉnh giáo ngài. Trong phòng hồ sơ của thị cục, chúng tôi không tìm thấy tài liệu về nó."
"Có phải là vụ thông đồng giết vợ?" Giám đốc Trình thoáng cái đã phản ứng ngay khiến chúng tôi cảm thấy có một tia hy vọng.
"Đúng đúng!" Tiểu Đào gật đầu.
"Cô cậu từ đâu mà biết?" Giám đốc Trình hỏi.
"Từ di thư của Tôn cục trưởng..."
"Ha ha, tôi biết ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng mà. Vụ án này quả thật tôi có biết một chút nội tình, nhưng nói qua điện thoại không tiện. Thế này đi, tôi cũng hoàn thành báo cáo rồi, hay là mọi người tới Võ Khúc một chuyến?"
Tiểu Đào lại nói: "Giám đốc Trình, chúng tôi còn vụ án thực tế đang phải làm, sợ rằng không đi được."
"Vậy để tôi ngồi xe sang tìm cô cậu, khoảng 8h tối tới nơi, sẽ ở Nam Giang 2 tiếng, gặp nhau ở thị cục nhé!" Giám đốc Trình nói.
"Thật cám ơn ngài!" Tiểu Đào đáp.
"Không cần phải khách sáo, vụ án này cũng nên điều tra lại, tôi luôn ủng hộ tổ đặc án của các cô!"
Cúp máy, Tiểu Đào xem thời gian, nói: "Giờ là 6h, tranh thủ đi!"
Dĩ nhiên là làm gì có thời gian để sửa xe, chúng tôi cứ thế chạy tới chỗ ở của người vợ trước Đinh Hạo, một khu tập thể cũ kiểu xưa. Gõ mấy tiếng, một bác gái sắc mặt tiều tụy ra mở cửa, chúng tôi thoáng nhìn thấy trong phòng đặt máy may, dưới đất đầy vải vụn, trên tường treo mấy dụng cụ may vá, mùi vải xộc vào mũi.
"Xin hỏi có phải cô Lý không?" Tiểu Đào hỏi.
"Là tôi, tìm tôi có việc gì?"
Tiểu Đào đưa giấy chứng nhận ra, cô Lý cũng không mấy ngạc nhiên: "Muốn điều tra cái gì?"
"Thật không dám giấu, chồng trước của bà tối qua bị người ta sát hại, chúng tôi tới tìm hiểu tình hình một chút." Tiểu Đào đi thẳng vào vấn đề.
Cô Lý kinh ngạc trợn to hai mắt: "Ông ta bị giết? Há, gã đàn ông không bằng cầm thú, sớm nên có kết quả này mới phải. Mời vào đi!"
Phản ứng của bà ta vô cùng chân thực, khiến tôi có cảm giác, bà ấy không có nhiều hiềm nghi. Sau khi vào phòng, còn chẳng có chỗ để ngồi, cô Lý phải dọn tạm cái giường cho chúng tôi. Tiểu Đào hỏi thăm một chút, hóa ra mấy năm trước sau khi li dị, bà ta phải gánh số nợ lớn của chồng cũ ngụy tạo ra. Để trả nợ, bà ta chỉ có thể làm rất nhiều việc, buổi tối còn nhận may giúp người ta một ít quần áo, mỗi ngày chỉ có 6 tiếng thời gian ngủ.
Lúc nói chuyện, tôi để ý đến tay bà ta, một đôi bàn tay nhuốm thăng trầm cuộc đời, tuổi mới chỉ ngoài 40 nhưng tóc đã muối tiêu, khóe mắt đầy nếp nhăn, nhìn cứ như hơn 60 tuổi vậy. Cô Lý cầm một bức ảnh cho chúng tôi xem, đó là ảnh của bà thời trẻ, là một người đẹp kiều diễm. Bà nói: "Mọi người có thể tưởng tượng được không? Đây là tôi của 10 năm trước, đi theo gã đàn ông này đúng là khổ 8 kiếp. Thực ra cô cậu vừa nói lão ta đã chết, trong lòng tôi chỗ nào cũng cảm thấy vui sướng. Tôi biết cô cậu tìm tôi là vì cái gì, nói thật tôi không giết lão ta, nhưng chỉ mong được tự tay giết lão."
Mọi người đều cảm khái, tôi hỏi: "Xin hỏi bà một câu nhạy cảm, trước đây bà là tiểu tam?"
"Tôi nhổ vào!" Cô Lý phản ứng gay gắt: "Nhất định là lão thối tha kia nói! Tôi và lão là kết hôn chính thức, lúc ấy lão chỉ chừng 30 tuổi, giấu nhẹm việc vợ cũ của mình đã chết. Sau khi cưới tôi mới được biết."
"Vợ cũ ông ta chết?" Tôi kinh ngạc.
"Đúng, cô cậu không biết lão này ác độc thế nào đâu! Thời điểm đầu khi lão tới Nam Giang, chỉ là một kẻ làm công chẳng có tiếng tăm gì. Sau đó thì cưới vợ đầu, là bà chủ một cửa hàng ăn uống, tuổi tác hai người chênh lệch khá lớn, mà bà ta cũng đã có một đời chồng. Lão cặp kè với bà ta mục đích chỉ là vì sản nghiệp của bà ấy, sau khi kết hôn nhất định không chịu có con. Rồi có một lần vợ đầu lão ta đi đường bị xe đụng chết, lão thuận lợi chiếm được toàn bộ di sản, trở mình thành ông chủ giàu có!"
Hóa ra lời của thư ký là giả, phỏng chừng cũng là Đinh Hạo tự bịa ra với người ngoài, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra hai chữ - giết vợ!
Tôi hỏi: "Người vợ đầu của ông ta chết vào khi nào?"
"Vừa tròn 20 năm trước."
Nghe tới đó, chúng tôi kinh ngạc nhìn thoáng qua nhau, chẳng lẽ...
Tiểu Đào tiếp tục hỏi: "Vậy con trai của ông ta là..."
"Là tôi sinh cho lão!" Nói tới đây cô Lý lau nước mắt: "Lão đàn ông không biết xấu hổ này, sau khi li dị không cho tôi được gặp con, nói rằng nếu thằng bé thấy bộ dạng của tôi sẽ bị ảnh hưởng không tốt. Cô cậu nói xem, lương tâm người này có phải bị chó ăn rồi không. Trên đời này làm gì có đạo lý không cho con được nhìn mặt mẹ đẻ?"
"Vậy vụ li dị của hai người là ai khởi xướng?"
"Là lão! Tôi biết lão có tiểu tam bên ngoài, nhưng bất kể tôi làm ầm ĩ thế nào cũng vô dụng, lão là một kẻ vô nhân tính. Có hôm tôi ra ngoài mua đồ, một cậu thanh niên thấy tôi lỉnh kỉnh thì giúp xách đồ, chỉ xách một đoạn liền đi. Ai dè tất cả những thứ này đều do lão bày ra, lão thuê thám tử chụp ảnh, nói tôi có tình nhân! Sau đó vứt cho tôi tờ đơn li dị bắt phải ký vào, lúc đó lòng tôi đã nguội lạnh, trong đầu chỉ nghĩ sau này không còn hi vọng gì vào lão nữa, chỉ cần con trai theo mình là đủ. Ai ngờ sau khi ly hôn, đùng một cái tôi phải gánh khoản nợ đến mấy triệu, tòa án cũng xử cho lão nuôi con. Mấy năm trời tôi chỉ muốn tự sát, nhưng nghĩ con mình còn trên nhân thế nên cắn răng chịu đựng, hy vọng có ngày được gặp lại nó..." nói tới đây cô Lý đã khóc không thành tiếng, ai trong chúng tôi cũng cảm thấy tức điên, trên đời lại có kẻ bạc tình bạc nghĩa như vậy!