Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 781 - Chương 781: Liên Minh Giết Người

Chương 781: Liên minh giết người Chương 781: Liên minh giết người


Người này toát ra vẻ cặn bã từ trong xương tủy, đứa bé trốn ở đây với cha đã hai ngày, đại khái là ngoài mì gói ra chưa được ăn gì khác. Tôi chuyển ánh mắt cho Tiểu Đào, nàng lập tức hiểu ý, đi qua xoa đầu thằng bé: "Anh bạn nhỏ, đói không? Đi với tỷ tỷ ra ngoài ăn gì đó chứ?"

Thằng bé có chút cảnh giác với người lạ, liếc cha một cái, Từ Vị Sinh phất tay: "Đi đi đi đi, bà cô này không phải là người xấu, mua cho ta luôn một phần."

Vừa nghe hai từ bà cô, Tiểu Đào tức giận khẽ nghiến răng nhưng không bộc phát trước mặt đứa bé mà dẫn nó ra ngoài.

Tôi đóng cửa lại, hỏi: "Ông có biết tại sao cô gái kia lại tới giết mình không?"

Từ Vị Sinh lắc đầu: "Tôi làm sao biết được! Tôi là một công dân luôn sống theo pháp luật, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý. Người xấu đến giết tôi thì đừng tìm nguyên nhân trên đầu tôi, đi tìm người xấu đi."

"Ông đừng có tung hỏa mù trước mặt chúng tôi, chúng tôi đến để giúp ông đấy!" Vừa nói tôi dời cái ghế đến trước mặt ông ta, ngồi xuống: "Còn có một việc, đừng nghĩ sẽ nói dối trước mặt tôi."

"Tôi không nói dối...a a a !!!"

Tôi phát động minh vương chi đồng chẳng vì mục đích gì, đơn giản là vì thấy hắn ngứa mắt, dù sao thì nó cũng chẳng được tính là dùng tư hình.

Từ Vị Sinh ôm ngực cuồng loạn nói: "Vừa rồi xảy ra cái gì, con mắt của cậu sao lại đáng sợ như vậy?"

Tôi nhếch mép: "Đây chính là cái giá của việc nói dối, còn dám nữa không?"

Từ Vị Sinh vừa sợ vừa kính nhìn ánh mắt của tôi, lắc đầu như trống bỏi. Tôi chậm rãi nói: "20 năm trước, ông là admin của một diễn đàn, lúc đó ông..."

Tôi kể toàn bộ việc tồi tệ mà lão đã làm ra, Từ Vị Sinh nghe xong thì mồ hôi chảy ròng ròng. Tôi cố ý nói thật chậm để cho lão cảm nhận đủ sự áp lực tinh thần, với kinh nghiệm phá án đã lâu, tôi đùa bỡn lòng lão một chút gọi là.

Cuối cùng tôi nói: "Tuy nhiên thì chúng tôi tới không phải để truy cứu chuyện ông tống tiền!"

Từ Vị Sinh ngẩng đầu lên: "Vậy cô cậu muốn tra cái gì?"

"20 năm trước có một vụ giết vợ chấn động xã hội, ông biết chứ?'

Lão gật đầu.

"Người ông tống tiền là người trong cuộc đúng không?" Tôi bức hỏi.

"Không..." Lão buột miệng, nhưng sau khi lén liếc ánh mắt của tôi thì sửa lại: "Phải, ai bảo bọn chúng không có mắt, lại thảo luận chuyện này trong diễn đàn của tôi. Bị tôi phát hiện, liền đánh cho một gậy, nhưng với hành động sát hại vợ mình thì bốn tên đó là cầm thú, tôi cũng chỉ vì dân trừ hại thôi."

Tôi lạnh lùng đáp trả: "Vì dân trừ hại? Thời điểm bọn chúng bàn bạc, hẳn là chưa hoàn thành việc phạm tội, ông biết mà không báo cảnh sát. Chờ đến khi việc phạm tội trở thành sự thật lại đi tống tiền, căn bản là tội thêm một bậc!"

Từ Vị Sinh cúi đầu, mồ hôi vã ra như tắm, tay run lẩy bẩy với điếu thuốc trên bàn. Trong phòng vốn đã đủ ngột ngạt, tôi không muốn ngửi thêm khói thuốc liền tiện tay gạt bao thuốc đi.

Tôi nói: "Chuyện này chúng tôi có thể không truy cứu, nhưng tôi muốn biết tình hình rõ ràng lúc đó, bốn người theo thứ tự là ai?"

Từ Vị Sinh cười rạng rỡ: "Há, bọn họ lần lượt tên là Vương Lỗi, Trương Vĩ, Ngưu Chí Quốc và Mã Tân."

Liếc mắt liền nhận ra lão nói dối, tôi chép miệng: "Ông cũng lợi hại đấy."

"Quá khen quá khen, tôi đã sớm mong cảnh sát bắt được chúng..."

"Lại dám bịa đặt để lừa tôi?"

Từ Vị Sinh lập tức chối: "Tất cả tôi nói đều là sự thật!"

"Nhìn vào mắt tôi!"

"Không dám không dám!" Lão quay đầu đi hướng khác liều mạng xua tay. Tôi hận không được dùng minh vương chi đồng với lão một lần nữa, nhưng dùng nó với loại tiểu nhân này có phần chẳng đáng. Tôi nghiêm mặt: "Từ Vị Sinh, nếu ông còn nói dối thêm câu nào nữa thì tự mà gánh lấy hậu quả. Chúng tôi đang điều tra án hình sự, nhưng cũng không ngại phá án tống tiền đâu."

"Cảnh sát tiểu ca, cậu thật sự không truy cứu sao?"

Tôi hàm hồ ừ một tiếng, lòng nghĩ làm sao không truy cứu được chứ, năm đó hắn tống tiêng để tự tại 20 năm trời, nói một câu không truy cứu là xong? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Với việc tống tiền, tôi không thành vấn đề, cái chính ở đây là nếu năm đó lão kịp thời báo cảnh sát thì bốn cô gai kia khả năng đã không phải chết. Trong lòng tôi thầm hứa sẽ phải trừng trị thứ cặn bã này.

"Những tài liệu đó ở trong ổ cứng của tôi." Lão đáp.

"Ổ cứng bị mang đi rồi?" Tôi hỏi.

"Đúng! Có điều tôi đã chuẩn bị một bản sao trên mạng, yêu cầu có một máy tính mới lấy được."

"Tại sao phải lưu lại bản sao?" Tôi nhìn lão.

"Bởi vì...bởi vì quãng thời gian làm admin diễn đàn, tôi tống tiền không ít người, sợ họ tới đòi nợ, không thể không có tâm phòng bị mà, cậu nói có đúng không?" Từ Vị Sinh cười hớn hở.

Tôi hỏi tiếp: "Bốn nghi phạm đó ông đã từng gặp?"

"Không, tôi chỉ tiếp xúc với một người trong bọn họ, chúng tôi giao dịch ở ga tàu hỏa, cũng không gặp mặt trực tiếp."

"Được, theo chúng tôi về thị cục." Tôi gật đầu.

Một lát sau thì Tiểu Đào dẫn thằng bé về, chúng tôi đưa hai cha con Từ Vị Sinh lên xe quay lại thị cục. Vừa vào trong thì gặp Lão Yêu ở hành lang, hắn nói: "Thần tốc thế, đã tóm được nghi phạm rồi?"

Tôi đáp: "Không phải, lão là admin của diễn đàn năm đó."

Lão Yêu kinh ngạc mắt chữ a mồm chữ o, vỗ vai tôi nói: "Được đấy Tiểu Tống Tống, ban sáng vừa biết người này, đến chiều đã bắt sống, hiệu suất rất ok...hóa ra kẻ cặn bã có bề ngoài như thế này."

"Đừng nhiều chuyện, cho mượn máy tính của ngươi một chút." Tôi nói.

Từ Vị Sinh dùng máy tính đăng nhập vào email, lôi ra một file tài liệu, nội dung bên trong khá nhiều, đánh dấu từng sự kiện mà lão tống tiền người khác. Sau khi vụ án này kết thúc, Tiểu Đào gửi nó sang cục phản tham như một lễ vật, thông qua tài liệu này mà lật mặt được nhiều cán bộ sâu mọt trong đội ngũ.

Lão mở một văn bản ra, bên trong là lịch sử nói chuyện của bốn người trong diễn đàn, họ lần lượt có biệt danh là Đầu Bếp, Tài Xế, Thương Nhân và Thợ Rèn. Lịch sử nói chuyện tương đối dài, trong đó có một đoạn như sau:

Đầu bếp nói: Không chịu nổi mụ già này nữa rồi, câu nói 30 như lang, 40 như hổ quả không sai, khi nào ra tay được đây?

Thương nhân nói: Đừng nóng, thời điểm còn chưa tới.

Thợ rèn: Liệu chúng ta thật sẽ không bị để mắt?

Tài xế: Kế hoạch của tôi không có chút sơ hở nào, đơn thuần là ngoài ý muốn, ai có thể nhìn ra? Hơn nữa trên thực tế thì bốn người chúng ta đâu có quen biết.

Xem đoạn đối thoại này, cơ bản có thể chắc chắn là chúng đang bàn bạc kế hoạch giết vợ. Tôi chợt cảm thấy hưng phấn, sự thật sắp được sáng tỏ rồi.

Từ Vị Sinh mở một file khác ra, đó là họ tên và địa chỉ của bốn người. Không ngoài dự đoán, Đinh Hạo là một trong số đó. Tiểu Đào chỉ một cái tên, nói: "Lý Lăng Hàn, ông ta chính là một đối tác làm ăn của cha em, tổng giám đốc công ty taxi."

"Chắc hẳn người này biệt danh là Tài Xế. Lát nữa chúng ta thảo luận lại." Tôi chỉ chỉ Từ Vị Sinh, ý nói ở đây có người ngoài.

Lão Yêu chọc chọc Từ Vị Sinh một cái: "Làm sao ông biết được họ tên và địa chỉ, chẳng phải đăng ký trên diễn đàn toàn tên giả sao?"

Từ Vị Sinh thô bỉ cười một tiếng: "Cậu có biết 20 năm trước kết nối internet bằng cách nào không?"

"Thông qua điện thoại bàn!" Lão Yêu đầu chợt nhảy số.

"Đúng, hồi đó làm gì có cáp internet riêng như bây giờ, mạng adsl đều được kết nối qua điện thoại, chỉ cần tới cục điện báo tra một cái là biết địa chỉ và họ tên thôi."

"Huynh đệ được đấy!" Lão Yêu như gặp đồng minh, vỗ vai lão một cái.

"Đủ rồi, đừng có xưng huynh gọi đệ với nghi phạm tống tiền." Tôi nhắc nhở.

Từ Vị Sinh lập tức luống cuống: "Cái gì mà nghi phạm tống tiền? Đồng chí cảnh sát, chẳng phải cậu đã hứa..."

"Tôi có nói gì sao?" Tôi vung tay lên, cảnh sát viên đang đứng ngoài cửa lập tức xông vào: "Bắt lấy lão!"

Bình Luận (0)
Comment