Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 783 - Chương 783: Hai Hung Thủ?

Chương 783: Hai hung thủ? Chương 783: Hai hung thủ?


Tôi nói với Tiểu Đào về phát hiện của mình, loại tra tấn con lừa gỗ này bản thân là không lấy mạng, nhưng hung thủ lại vót nhọn phần đầu thanh tre, đâm xuyên qua trực tràng và ruột già của nạn nhân, gây ra xuất huyết trong nghiệm trọng, cuối cùng dẫn đến cái chết.

Hơn nữa trong quá trình nạn nhân chết, hung thủ còn đổ thêm thứ gì đó qua cái ông tre làm tăng thêm phần thống khổ cho ông ta!

Có thể nhét đồ từ phía dưới vào bụng, chứng tỏ lúc đó nạn nhân phải nằm sấp hoặc nằm nghiêng, nếu không máu sẽ chảy ồ ạt ra ngoài, mặc dù huyết dịch trên đất là một bãi lớn, nhưng lượng máu tính ra cũng không nhiều.

Tôi gõ vào ống tre, tiếng động vọng lại cho thấy nó đã bị kẹt bởi máu và thịt bên trong. Không muốn rút ông tre ra ở đây, sợ hiện trường sẽ hỗn loạn, đợi lát nữa mang về cho Băng Tâm giải phẫu vậy.

Tiếp tục kiểm tra toàn thân người chết, tôi để ý thấy trên cơ thể ông ta có nhiều vết thương và máu bầm do bị đánh. Những vết bầm tím đã khuếch tán theo sự thối rữa của các mô liên kết, nhưng vẫn có thể thấy, vết thương không ảnh hưởng tới xương cốt hay những vị trí yếu hại.

Cổ họng và trên đầu không có ngoại thương, tôi nói: "Nguyên nhân chủ yếu và trực tiếp dẫn đến cái chết là xuất huyết trong khiến nội tạng bị suy kiệt toàn diện."

Tiểu Đào nói: "Nhất định là quá trình tử vong dài đằng đẵng."

Tôi gật đầu: "Tương đối dài, dạ dày không phải điểm yếu hại trong cơ thể, nhưng nó có nhiều mạch máu cùng dây thần kinh, mất máu đến 1/5 tổng khối lượng mới gây choáng, mất 1/3 mới có thể nguy hiểm đến tính mạng. Võ sĩ samurai cho rằng linh hồn nội trú trong ruột nên mới coi mổ bụng là cách chết tôn quý, thực ra quá trình này rất đau đớn, không ít người sau khi mổ bụng mấy tiếng không chết, thậm chí còn bị chết do nhiễm trùng."

Kiểm tra hai tay nạn nhân một chút, phát hiện cổ tay có vết trói, vệt dây đang phân hủy, xung quanh da có những vết máu dày đặc. Ngoài ra, lấy vệt dây làm ranh giới so sánh thì rõ ràng màu sắc bàn tay nhạt hơn. Nạn nhân đã từng bị trói, nhưng sau khi chết hung thủ đã mang đi, xem ra là hắn khá thông minh, biết được sợi dây là chứng cớ.

Dùng ngón tay đo độ nông sâu của vệt dây, rất đều, xem ra là trói rất chặt, người trói tính cách nghiêm túc, làm việc tỉ mỉ. Xung quanh dưới đất có một ít tóc, là tóc nạn nhân. Bản thân ông ta đầu tóc thưa thớt, tôi kiểm tra da đầu và tóc nạn nhân, phát hiện có dấu hiệu bị lôi kéo. Mà hung thủ ra tay khá nặng, từ vết nhô lên của da đầu cho thấy là kéo từ trước mặt, kiểu kéo này vô cùng đau đớn.

Kiểm tra đến bụng nạn nhân, phát hiện mấy vết thương hình tròn hơi khác biệt, tôi nghiên cứu hồi lâu, đột nhiên tầm mắt rơi vào kệ giày cạnh cửa, liền nói: "Tiểu Đào, cầm cái giày cao gót qua đây cho anh."

Tiểu Đào đi qua nhìn một chút, so sánh: "Mấy đôi này đều cũng một cỡ." Sau đó cầm một cái tới cho tôi. Cầm cái giày so sánh, xem ra những vết thương này là do gót của giày cao gót gây ra, nhưng độ lớn nhỏ khác nhau, chúng tôi lần lượt thử từng cái, không khớp, tôi nói: "Xem ra người đạp vào bụng nạn nhân đi giày tương đối nhỏ."

Sau đó ra hiệu: "Dùng tay kéo tóc nạn nhân, dùng sức đạp ông ta, thương thế tạo thành không lớn, mang đầy tính xả giận."

Người đánh đập nạn nhân và người trói, một bên xung động bất chấp hậu quả, một bên tỉnh táo lý tính, rõ ràng không phải cùng một người. Giống như hai vụ trước, vụ này cũng có nhiều dấu hiệu cho thấy sự hợp tác gây án.

Như vậy thì, Huyết Anh Vũ có đánh người một cách bất chấp thế không? Tôi nhớ lại những hồ sơ vụ án mà cô ta gây ra, chợt phát hiện, cô ta không có phong cách phạm tội rõ ràng. Cách thức phạm tội của cô ta chủ yếu thể hiện qua đối tượng nạn nhân, cô ta chỉ giết đàn ông, nhất là loại bạc tình bạc nghĩa. Nhưng cách giết thì đôi khi 1 dao chí mạng, có lúc lại từ từ hành hạ đến chết, lúc thì lại có vẻ thiếu chuyên nghiệp.

Tôi đã giao thủ với Huyết Anh Vũ mấy lần, thân thủ nhạy bén, lòng dạ ác độc, với tính cách này thì tội phạm sẽ chọn kiểu giết người có hiệu suất cao nhất mới phải.

Tại sao lại có chuyện tiền hậu bất nhất thế này? Tôi đột nhiên có một ý tưởng, nhưng nó khá là mơ hồ cho nên không nói với Tiểu Đào.

Thấy tôi ngẩn người, Tiểu Đào hỏi: "Có phát hiện gì không?"

Tôi lắc đầu: "Thông tin có hạn!"

Chợt để ý thấy một bình hoa bị vỡ, tôi tới ghép những mảnh vụn lại, gọi một học viên tới trợ giúp, thuận miệng hỏi: "Cậu tên gì?"

"Báo cáo sếp, tôi tên Lý Báo, bạn bè thường gọi là Tiểu Báo Tử."

"Tôi không phải sĩ quan, gọi Tống cố vấn được rồi. Giúp tôi ghép cái bình hoa này lại, ghép đại khái thôi xem có bị thiếu sót mảnh nào không."

"Được!"

Lý Báo phấn khởi đáp ứng, đám bạn học nhìn cậu ta bằng ánh mắt ganh tỵ, tôi thầm nghĩ đám học viên này thật đơn thuần, chỉ mong được làm nhiều việc một chút, tham gia nhiều một chút. Hy vọng là chúng luôn giữ được sự nhiệt tình này trong công việc.

Tiểu Đào hỏi mấy học viên vừa rồi điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân có lưu ý gì không. Một học viên lôi ra quyển sổ ghi chép chằng chịt chữ, nói: "Hoàng đội trưởng, xin mời xem, toàn bộ được ghi trong này."

Tiểu Đào nhìn lướt qua rồi đưa cho tôi, nội dung bên trong rất chi tiết, nhưng có chút không đi vào trọng điểm, tôi hỏi: "Trước đây hai nạn nhân có tư giao không? Hoặc giả có bạn bè chung nào không?"

Học viên lắc đầu: "Không hề quen biết gì."

Tiểu Đào suy tư: "Xem ra họ cũng rất cẩn thận, chưa bao giờ qua lại ngoài đời. Phải nhờ Lão Yêu tra xem họ có liên lạc trên mạng không vậy."

Tôi nói: "Không có nhiều ý nghĩa lắm, chúng ta đã chứng thực họ chính là 4 nghi phạm năm xưa, trước mắt cứ tập trung vào hung thủ hiện tại này đã."

"Bất kể nhìn thế nào thì vụ án này cũng có rất nhiều điểm liên quan tới vụ giết vợ năm xưa, là báo thù? Nhưng năm đó bốn cô gái đã chết, càng không có khả năng là con của họ làm." Tiểu Đào ảo não.

Lúc này Lý Báo đi qua, lễ phép nói: "Sỹ quan, bình hoa tôi ghép hết rồi, thiếu mất gần 1/3."

"Thiếu 1/3?" Tiểu Đào kinh ngạc nhìn tôi, tôi nhàn nhạt nói: "1/3 mảnh vụn đó nằm trong bụng nạn nhân. Được rồi, khỏi cần giải phẫu nữa."

Tiểu Đào nói: "Vì lý do an toàn cứ giải phẫu đi, ngộ nhỡ trên đó có vân tay thì sao?"

Một tiếng chuông điện thoại chợt vang lên khiến mọi người giật mình. Âm thanh phát ra ở gầm tủ, tôi đi tới đưa tay moi ra một cái điện thoại, dãy số gọi tới được ký hiệu là nhân viên chào hàng.

Bấm nút nghe, đúng là một dân sales, nói vài câu rồi cúp máy. Đây cũng là điện thoại của nạn nhân, pin đã sắp hết, mở màn hình ra tôi chợt sửng sốt, gọi Tiểu Đào mau qua xem. Trông thấy bức ảnh ở màn hình khóa, Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Ồ, hình như em gặp cô ta ở đâu rồi thì phải!"

"Đâu chỉ là gặp không thôi, chúng ta còn nói chuyện với cô ấy rồi!" Tôi nói.

Bình Luận (0)
Comment