Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 789 - Chương 789: Nghi Phạm Mất Tích

Chương 789: Nghi phạm mất tích Chương 789: Nghi phạm mất tích


Sau khi nghe tôi kết luận, Tiểu Đào vẫn chưa hết kinh ngạc, cứ lẩm bẩm câu thì ra là như vậy. Sau đó nàng nói: "Vậy Huyết Anh Vũ đóng vai trò gì trong vụ án?"

Tôi nói: "Cô ta chỉ tới để hủy diệt chứng cứ năm xưa, anh không biết vì sao cô ta lại cuốn vào vụ giết người này, nhưng xét từ hành động của cô ta thì có vẻ đang cố gánh tội cho bốn nghi phạm."

"Huyết Anh Vũ cao thượng như vậy?" Tiểu Đào đầy vẻ khó tin.

"Không, đương nhiên cô ta không cao thượng, hai tay cô ta cũng dính đầy máu tươi, nhưng trong đầu lại có tính nguyên tắc cực cao, chỉ giết đàn ông, không giết phụ nữ và trẻ em. Còn nhớ lúc ta tìm được Từ Vị Sinh chứ, bởi vì con trai ông ta có mặt ở đó nên Huyết Anh Vũ mới tha ông ta một mạng."

"Đúng thật!" Tiểu Đào vỗ đùi: "Vậy giờ chúng ta hành động, khống chế 4 nghi phạm lại, với đặc thù của bản án, cứ tạm giữ người trước rồi nghĩ cách tìm chứng cứ định tội."

Tôi nói: "Chứng cứ ắt có, vụ án giống với vụ liên minh giết vợ năm xưa, mấy cô gái này giả vờ như không quen biết nhưng nhất định đã có liên lạc trước khi hành động. Mà chỉ cần liên lạc thì sẽ để lại dấu vết."

Vì để đề phòng nghi phạm bỏ trốn, phải hành động cùng lúc, đồng thời bắt giữ cho nên tôi, Tiểu Đào, Băng Tâm và Vương thúc chia nhau dẫn theo vài học viên đi tìm bốn cô gái kia.

Tôi và Lý Báo, Tống Tinh Thần, Tống Khiết ngồi một xe đến tìn vợ của Đinh Hạo, Trương Dung. Sở dĩ dẫn Lý Báo đi vì chúng tôi không biết lái xe.

Trương Dung hiện đang ở nhà ngoại cùng con trai, chúng tôi tìm đến nhà mẹ cô ta, gõ cửa mấy tiếng không ai trả lời. Tống Khiết nhao nhao lên: "Anh họ tránh ra, nhìn em một cước đá tung cửa đây."

Tôi chép miệng lắc đầu: "Em bớt bớt lại đi, cảnh sát phá án đâu có dã man như vậy."

Tống Khiết cười cười: "Bốn người chúng ta, ai là cảnh sát?"

Nói cũng đúng, tôi là cố vấn, Lý Báo cũng chỉ đang là học viên, nhưng dĩ nhiên là không thể để con bé đạp cửa. Tôi lấy dụng cụ ra mở khóa, vừa cắm vào ổ thì thấy ổ khóa khẽ hoạt động, dùng sức đẩy một cái thỉ ổ khóa rơi tọt vào bên trong.

Tống Khiết cười hì hì: "Anh họ, anh luyện Nhất Chỉ Thiền bao giờ thế, dùng 1 ngón tay mà đẩy bay cả ổ khóa."

Tôi ra hiệu chớ lên tiếng, ổ khóa này là có người cố ý phá hỏng, sau đó lại lắp lại như cũ, không nhìn kỹ thì không dễ phát hiện. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng im ắng khiến người ta cảm thấy bất an, tôi để ý sàn nhà rất sạch, giá để giày cũng bày biện ngăn nắp, hoàn toàn không có dấu hiệu bị đột nhập.

Tới phòng khách, trông thấy hai ông bà già ngồi ở bàn, trên bàn bày thức ăn, cả hai không hề động đậy, nhìn rất quỷ dị. Tống Khiết nép chặt sau lưng Tinh Thần, tôi dùng tay đụng thử vào một người một cái, đối phương liền ngã ra bàn, Lý Báo sợ hãi hét lên, tôi giờ mới chú ý trên cổ hai người có vệt dây rất nhỏ.

Đẩy mí mắt nạn nhân ra, nói: "Đồng tử đã vẩn đục, thời gian chết hẳn là khoảng 6 tiếng. Giết người xong lại bày biện thành như vậy, hung thủ là một người có kinh nghiệm lão luyện."

"Tiểu thiếu gia, nhìn chỗ này!" Tinh Thần chỉ mu bàn tay người chết.

Tôi nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy mu bàn tay nạn nhân đều dùng mực đỏ vẽ một chữ Vạn trong phật giáo, đại khái đây là phong cách cá nhân của hung thủ.

Bảo mọi người tìm nhanh trong nhà, Lý Báo ở một phòng khác kêu lên: "Tống cố vấn, ở đây có một người còn sống!"

Chúng tôi chạy sang nhìn thì thấy một đứa bé ngã trong phòng ngủ, hôn mê bất tỉnh, Lý Báo ôm nó lên, dùng tay sờ cổ rồi nói: "Hôn mê rồi." Nói xong thì định bấm huyệt nhân trung.

Tôi vội nói: "Đừng!"

Bấm huyệt Nhân Trung thực ra không phải là một phương pháp khoa học, Ngỗ Tác cũng chưa bao giờ dùng. Dưới lớp da mặt con người có chứa nhiều mạch máu nối thẳng với não, bấm vào chỗ đó sẽ khiến đại não thiếu máu cấp tính mà tỉnh lại, việc này chỉ thích hợp với hôn mê nông.

Thằng bé này mới khoảng 10 tuổi, mức độ hôn mê lại khá sâu, dùng cách này sẽ hại nó. Tôi bảo Lý Báo đi mở cửa sổ, sau đó bảo Tống Khiết lấy một chai Nhị Oa Đầu, dùng ngón tay nhúng ít rượu, xoa bóp hai huyệt đạo sau gáy thằng bé. Một lát sau nó từ từ tỉnh lại, mở một mắt ra đột nhiên nhào lên dữ dội: "Không được bắt mẹ tôi đi! Không được bắt mẹ tôi đi!"

Xem ra thằng bé đã bị hoảng sợ, tôi trấn an: "Đùng sợ đừng sợ, bọn chú là cảnh sát, nói chú nghe, ai bắt mẹ con đi?"

Thằng bé ôm lấy tôi khóc toáng lên: "Người xấu!"

Tôi tiếp tục hỏi nhưng nó chỉ khóc mà không nói, tôi hỏi thằng bé có khó chịu chỗ nào không, nó chỉ vào ngực mình. Tôi vén áo lên nhìn, trước ngực nó bị sưng tấy một mảng lớn, có người đã đạp một cước vào vị trí tim khiến thằng bé ngất xỉu.

"Ra tay với trẻ em, thật không bằng cầm thú!" Tống Khiết tức giận nói.

Lúc này điện thoại reo, tôi bảo Lý Báo ở lại chăm sóc thằng bé, mình ra phòng khách nghe điện. Là Tiểu Đào họi tới, nàng hỏi: "Bên anh có bắt được nghi phạm không?"

"Không!"

"Đáng chết, liệu có phải là tiết lộ phong thanh, bốn nghi phạm đồng thời bỏ trốn?"

"Tình hình khả năng phức tạp hơn chúng ta nghĩ, về trước đi!"

Bảo Lý Báo đưa thằng bé về cục trước, tôi ở lại kiểm tra căn nhà, trong phòng có vài đồ gia dụng bị hư hại, có vẻ là đã có vật lộn, nhưng hung thủ đã sắp xếp lại vô cùng tỉ mỉ.

Hai cái xác cũng không để lại quá nhiều manh mối, hung thủ ra tay dứt khoát, hai nạn nhân bị giết trong tình thế không hề phòng bị.

Ra tới cửa, đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó, tôi hỏi Tinh Thần có ngửi thấy không, hắn gật đầu: "Mùi thuốc lá!"

"Không giống mùi thuốc lá thông thường lắm, có vẻ được trộn thêm thảo dược."

Tôi ngửi đi ngửi lại, đáng tiếc thời gian đã quá lâu, mùi đã biến mất không xa ngoài cửa, cho dù có sử dụng Thiên Cẩu Truy Tung chỉ e cũng chẳng tìm được.

Lúc này thì Tiểu Đào lại gọi điện tới: "Tống Dương, sao anh còn chưa về, Lão Yêu có phát hiện mới!"

"Cái gì?" Tôi hỏi.

"Mấy cảnh sát được em phái đến khu đường Tam Tuyền đã tìm được điện thoại của Lý Lăng Hàn. Lão Yêu phát hiện trong điện thoại có một tin tức âm thanh, được ông ta gửi đi trước khi chết không lâu." Tiểu Đào đáp.

"Gửi luôn cho anh!" Tôi nói.

Lát sau, Lão Yêu gửi tin nhắn âm thanh tới, tôi mở ra, đó là một giọng nói nghiến răng nghiến lợi: "Tôi cầu xin các người trợ giúp! Có kẻ đang trả thù việc năm xưa, ba người anh em của tôi đã chết, chỉ sợ tôi cũng chẳng sống được lâu. Trong tài khoản tôi còn lại 16 triệu, là tất cả số tiền gửi ngân hàng tôi có, mật mã là 2167543, các người lấy hết đi! Tôi không có yêu cầu gì khác, giết chết bốn con tiện nhân này, khiến chúng chết càng thống khổ càng tốt. Tôi biết các người đặt uy tín lên hàng đầu, tôi tin vào các người, xin đừng phụ lòng tôi."

Đến đây thì tôi mới hay, 16 triệu kia không phải dùng để bảo vệ tính mạng, mà là trước khi chết Lý Lăng Hàn đã nhờ Giang Bắc Tàn Đao ra tay báo thù cho mình! Vụ án đùng một cái trở nên khó giải quyết.

Bình Luận (0)
Comment