Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 795 - Chương 795: Tống Hạc Đình Đấu Với Kẻ Mua Xương

Chương 795: Tống Hạc Đình đấu với Kẻ mua xương Chương 795: Tống Hạc Đình đấu với Kẻ mua xương


Hoàng Tuyền chìa một cánh tay ra, xua tay với đám cảnh sát: "Khuyên các vị một câu, tốt nhất nên tỉnh táo, nhìn xung quanh mình xem."

Bốn phía là ánh sáng mạnh, tôi chẳng thấy rõ gì cả, chỉ mờ mờ nhận ra có người bao vây, trong tay cầm SMG, chúng dựa vào ưu thế của trực thăng, từ từ hạ xuống từ trên nóc. Cộng thêm ánh sáng mạnh, chiến thuật thô bạo này đối với chúng tôi bản là trí mạng.

Hoàng Tuyền cười nói: "Ngoài ra, ta còn cho người lắp đầy bom xung quanh, chỉ cần ta động thủ, tất cả sẽ tan tành mây khói." Dứt lời hắn lôi ra một cái điều khiển.

Bỗng Tống Hạc Đình bước ra từ trong đám người, những tay súng của Hoàng Tuyền lập tức chuyển hướng bà, nhưng bà chẳng hề lay động. Tiểu Đào hô to: "Quay lại! Quay lại!"

"Giọng của ngươi..." Tống Hạc Đình run run: "Ngươi là Tống Viễn Khê!"

"Tỷ tỷ, đã lâu không gặp!" Hoàng Tuyền cười nói, chiếc mặt nạ vàng lóe sáng.

Tôi nhớ Tống Viễn Khê là một trong năm cao thủ khi xưa, hắn lại gọi cô cô là tỷ tỷ, chẳng lẽ...

"Tống Viễn Khê chính là em ruột của cô cô!" Tinh Thần nói.

Tống Hạc Đình bi phẫn, không tin vào mắt mình: "Đây không phải là thật! Đây không phải là thật! Dù thế nào ta cũng không thể nghĩ, người làm phản sẽ là ngươi."

Hoàng Tuyền cười lớn: "Đệ phải cảm tạ tỷ tỷ mới phải. Năm đó nếu không phải tỷ phái đệ đi chấp hành nhiệm vụ, sao đệ có thể gặp được người thầy của cuộc đời Hoàng Tuyền, kẻ mua xương được chứ."

"Bởi vậy nên ngươi bị hắn mua chuộc?" Tống Hạc Đình nghiến răng.

"Mua chuộc? Không, là hắn khai sáng cho đệ, để cho đệ biết thế giới này rộng lớn thế nào, vượt xa cái thôn của Tống gia chúng ta. Đệ cũng đã vùng vẫy trong thế giới bao la này mãnh liệt thế nào, đã thoát thai hoán cốt, phá kén thành bướm rồi!"

Nghe những lời vô sỉ này, lửa giận tôi bừng bừng, đang định bước ra thì đã có người giành trước. Tinh Thần giận giữ hét lên: "Là ngươi giết cha mẹ ta!"

Hoàng Tuyền dửng dưng cười: "Đấy chẳng qua là hi sinh cần thiết, nếu như người trong cuộc không chết hết, làm sao ta có thể cướp được cái ghế này?"

"Ta giết ngươi!" Tông Tinh Thần rút thanh hắc đao, bước về phía trước. Đột nhiên một tia laser đỏ thấu chiếu vào ngực hắn, Tống Tinh Thần vội vàng rút lui, tiếng đạn bắn ra gần như vô thanh, thủng một vách tường. Nhưng không ngờ, một tay súng mai phục ở góc khác đồng thời nổ súng, hắn lảo đảo ngã xuống, bắp đùi trào máu.

"Biểu ca!" Tống Khiết đau lòng gào lên, vọt tới. Tiểu Đào hét: "Quay lại!"

Nhưng đã quá muộn, bèn giơ tay ra hiệu, các cảnh sát lập tức nổ súng, đối phương đang mai phục cũng bắn trả. Vài tay súng bắn tỉa ngã xuống, bên này cũng có ba cảnh sát bị thương.

Quay lại nhìn Tống Khiết, con bé đang nằm trên người Tinh Thần, bả vai thủng một lỗ máu.

"Tất cả dừng tay!" Hoàng Tuyền quát, giơ cái điều khiển lên nói: "Muốn chết thì cứ phản kháng, bất kể về số lượng hay về vũ trang, ta đều hơn các ngươi!"

Con mắt đã dần thích nghi, tôi chợt để ý thấy đã có mấy tay súng bắn tỉa mới đến bổ sung vào vị trí những tên bị hạ. Đúng là một giọt nước cũng không lọt, trong lòng tôi thoáng tuyệt vọng.

"Ngươi!" Tống Hạc Đình gầm lên: "Ngươi lại dám ra tay với người nhà!"

"Người nhà?" Hoàng Tuyền cười lạnh: "Từ 20 năm trước tôi đã không còn là người của Tống gia nữa rồi. Bây giờ tôi là tội phạm giàu có nhất cả nước, bà có biết điều này có nghĩa thế nào không, tỷ tỷ?"

"Chịu chết đi!" Tống Hạc Đình thét lên, tiến về phía trước, đám thủ hạ Hoàng Tuyền lập tức nổ súng, nhưng thân pháp của bà quá nhanh, tất cả đều bắn vào khoảng đất trống. Tống Hạc Đình lộn một vòng, nấp vào góc chết, lần thứ hai thò đầu ra, trong tay đã không ngừng ném đi một nắm phi tiêu. Liên tiếp có mấy tay súng bắn tỉa kêu thảm ngã xuống, gãy cổ mà chết.

Hóa ra cô cô không bị lửa giận che mắt, mà dùng chính mình làm con mồi để thăm dò vị trí đối phương.

Tống Hạc Đình lại lộn người trở lại đây, tránh được hai phát bắn, sau đó đạp vào vách tường mượn lực, mạnh mẽ tung quyền về phía Hoàng Tuyền.

Hoàng Tuyền chẳng hề tránh né, chợt có một gã đàn ông to lớn từ phía sau hắn lao ra, bắt lấy nắm đấm của cô cô, đẩy bà về phía sau.

Tống Hạc Đình lộn một vòng đáp xuống đất, Hoàng Tuyền chậm rãi nói: "Có nghĩa là, gần như tôi có thể điều động toàn bộ cao thủ của hắc đạo để giết bà."

Gã đàn ông to lớn kia gầm lên, xông về phía Tống Hạc Đình, hai nắm đấm to như bao cát ép bà thối lui liên tục. Chợt Tống Hạc Đình nhắm chuẩn một sơ hở, mượn lực nhảy lên bả vai gã đàn ông, dùng sức vặn cổ hắn. Nhưng gã đàn ông cơ thể như làm bằng sắt thép, chẳng hề suy chuyển, gã trở tay tóm cô cô, ném bà xuống đất, sau đó dùng chiêu lấy thịt đè người của đô vật, dồn toàn bộ sức nặng cơ thể đập về phía Tống Hạc Đình.

Tôi sợ hãi đến thót tim, mồ hôi chảy ròng ròng, trong khoảnh khắc gã đàn ông cơ thể chạm đất, mặt đất rung lên dữ dội.

Nhưng trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Tống Hạc Đình không bị ép thành thịt nát, bà lách kịp người sang một bên, lưng tựa vào tường, một cước đá vào huyệt thái dương gã đàn ông.

Gã bị đá choáng váng, chống tay dưới đất lắc lắc đầu, Tống Hạc Đình thuận thế bồi tiếp một cước vào cằm. Trong lúc cả cơ thể to lớn của gã đổ về phía sau, Tống Hạc Đình nhanh như cắt thu tay về sau, rồi phóng ra một chiêu bát quái chưởng vào chính giữa ngực gã.

Cơ bắp ngực cuồn cuộn của gã đàn ông lại bị một chưởng này đánh lõm vào, hắn nôn ra một ngụm máu, bước chân loạng choạng lui về sau, rồi dừng lại, như bị thứ gì kéo, ngồi phịch xuống đất.

Hóa ra là Hoàng Tuyền đỡ một tay ở sau lưng hắn, chợt có tiếng lên đạn, tôi hét lên: "Cô cô, mau tránh ra!"

Đoàng một tiếng, ngực gã đàn ông thủng một lỗ lớn, tóe máu. Cơ thể Tống Hạc Đình cũng khẽ run lên, sau lưng từ từ thấm ra một mảng máu, phát đạn đó đã bắn xuyên qua cả hai người.

Thi thể gã đàn ông từ từ quỵ xuống, Hoàng Tuyền tay cầm một khẩu rulo bạc, hé một tia nhếch mép dưới tấm mặt nạ vàng.

"Tống Viễn Khê!" Cô cô bi phẫn gọi tên hắn.

Một tiếng súng nữa vang lên, Hoàng Tuyền đã bắn thủng bụng Tống Hạc Đình, bà quỵ xuống ôm vết thương đang không ngừng chảy máu.

"Nhắc lại cho bà nghe, tôi sớm đã không còn là Tống Viễn Khê nữa rồi!"

Đúng lúc này thì một bóng đen như đại bàng chụp xuống đầu Hoàng Tuyền, thì ra trong lúc hỗn chiến, Đao Thần đã lặng lẽ chui từ ống thông gió xuống, từ phía sau tung sát chiêu.

Hoàng Tuyền cả kinh, Đao Thần tới quá nhanh, chưa kịp trở tay đã bị đâm một đao vào vai. Hoàng Tuyền lăn một vòng dưới đất, nổ mấy phát súng về phía Đao Thần nhưng đều bị né tránh. Đột nhiên hắn giơ tay lên ấn kíp nổ, hô: "Cùng chết đi!"

Bình Luận (0)
Comment