Vị trí căn nhà này rất bí mật, cửa vào còn khóa mấy lớp, có thiết bị báo động, khả năng người ngoài đột nhập được vào là rất thấp.
Tất cả cảnh giác nhìn chằm chằm cửa ra vào, cánh cửa từ từ mở ra, chỉ thấy Đao Thần lững thững bước vào, Tiểu Đào thở phào nhẹ nhõm: "Tiền bối, ông đừng dọa người có được không?"
Tống Hạc Đình hỏi: "Lão nhân gia, vết thương đã lành chưa?"
Giọng Đao Thần vẫn âm u như cũ: "Gần như khỏi hẳn, ngại quá, thời gian này ta đã tiến hành điều tra một chút."
Ông ta lôi một cái phong bì lớn trong áo choàng ra đưa cho tôi. Mở ra xem, bên trong là một bản danh sách, ngoài ra còn có một bức ảnh cũ, 5 người chụp chung, 4 nam một nữ, mặt sau ghi ngày tháng là năm 99.
Tôi đưa cho mọi người nhìn, đến tay Tống Hạc Đình thì bà kinh ngạc la lên: "Đây là 5 đệ tử tôi phái đi năm xưa, ông lấy nó ở đâu?"
"Tự ta có cách riêng." Đao Thần nhàn nhạt đáp.
Tống Hạc Đình chỉ một người trong số đó: "Đây là Tống Viễn Khê, chính là Hoàng Tuyền đương nhiệm." Nói đến đây bà khẽ nghiến răng.
Tôi hỏi: "Cô cô, Tống Viễn Khê là người như thế nào?"
Bà suy nghĩ rồi đáp: "Hắn là em trai cùng nhau lớn lên của ta, tính cách mềm mỏng, trước giờ không tranh đấu với ai, thường sẽ chủ động nhượng bộ. Hồi bé ta cũng hay bắt nạt hắn, đánh giá của mọi người về hắn là biết điều, trung hậu, cho rằng hắn có thể làm nên đại sự. Ta có nằm mơ cũng không ngờ được, đại sự mà hắn làm lại là trở thành tối đại ma đầu của Giang Bắc Tàn Đao."
Tôi nghĩ, loại tính cách này, hơn nửa là cố kìm chế bản thân, cộng với sinh sống trong thôn biệt lập, chưa từng bị cám dỗ, với sự xúi giục của Hoàng Tuyền, bản tính đã được giải thoát.
Tôi luôn cho rằng, trong thâm tâm mỗi người đều ẩn tàng một con dã thú, trong hoàn cảnh nhất định thì bất cứ ai cũng có thể hóa thành ma quỷ. Danh sách trong phong bì là những sản nghiệp trên danh nghĩa của Hoàng Tuyền, hắn làm ăn gần như phủ khắp Đại Giang Nam Bắc, bao gồm địa ốc, dầu mỏ hóa chất, game online, phần lớn đều là những công ty hợp pháp.
Đao Thần từng nói, Hoàng Tuyền có mấy tên, những cái tên này cũng có thể tìm được trong bảng top nhà giàu. Tổng cộng số tài sản mà hắn sở hữu là một con số kinh người. Đao Thần giải thích: "Đừng chỉ thấy những công ty này đều là hợp pháp, thực ra chũng cũng xử lý một ít giao dịch phi pháp trong bóng tối như ma túy, vũ khí, nội dung khiêu dâm... theo ta điều tra, sau khi Cảnh Vương Gia bị tiêu diệt, hắn còn tiếp tục con đường buôn bán nội tạng của lão, tiếp quản toàn bộ tàn dư. Kẻ này hám lợi, chỉ cần ra tiền là hắn làm, cho dù là bán chính linh hồn mình hắn cũng tình nguyện."
Tống Hạc Đình cau mày: "Bán linh hồn, chẳng phải hắn đã sớm làm rồi sao?"
Tiểu Đào sợ hãi: "Đường dây buôn bán nội tạng từ Trung Quốc sang Đông Nam Á vẫn tồn tại? Quá ghê tởm, tôi cứ tưởng sau khi Cảnh Vương Gia chết thì đã không có kiểu làm ăn này nữa."
Tôi căm hận: "Tên này xem ra không thể không chết rồi!"
Danh sách này được Tiểu Đào mang về, gửi lên bộ công an, thực hiện kế hoạch giải quyết tận gốc của chúng tôi. Hôm sau sẽ lên đường, lần này tôi để Băng Tâm ở nhà, thành viên đội hình gồm tôi, Tinh Thần, Tống Khiết. Vương Nguyên Thạch sẽ tới trễ vài ngày, còn về Đao Thần, vẫn như thường lệ chẳng rõ tung tích.
Đến huyện Tây Bình thuộc tỉnh Cam Túc, chúng tôi chẳng có thời gian mà thưởng thức cao nguyên rực rỡ, mà thẳng một đường tới thị cục. Cục trưởng cho chúng tôi biết, hai hôm trước họ bắt một đám nghiện đang hút ma túy trong hộp đêm. Trong số đó có tên Khang Tiểu Bát, đây là một tên lăn lộn giang hồ đã lâu, dính đến nhiều vụ thiếu nữ mất tích, khách quen của trại tạm giam. Sau đó thì lập công chuộc tội được giảm án, khi ra tù thì trở thành chỉ điểm cho cảnh sát.
Tên này vô cùng xảo quyệt, việc làm điểm chỉ thực chất là gián điệp hai mang, một bên cung cấp thông tin cho cảnh sát, một bên lại tiết lộ hành động của cảnh sát cho xã hội đen. Thái độ của cảnh sát đối với hắn luôn là nửa giám sát, nửa tự do, chỉ cần hắn phạm tội là lập tức bắt. Vừa hay hôm đó quần chúng báo tin trong hộp đêm có đám hút chích, cảnh sát ập vào bắt được Khang Tiểu Bát cùng mấy đồng bọn.
Trong lúc tra hỏi thì trên người hắn rơi ra một tấn card kim loại kỳ quái, khắc hình bộ xương đội mũ đầu bếp. Do trước đó bộ công an đã phát công hàm đến toàn bộ các thị cục cho nên họ đã báo lại cho tổ đặc án. Tôi nhìn tấm card kia, quả nhiên là của Lục Đạo Cuồng Trù, nó dày hơn so với các tấm card bình thường, bên trong có chip điện tử. Không ngờ một tên lưu manh hạ cấp như Khang Tiểu Bát lại là thượng khách của Lục Đạo Cuồng Trù.
Tiểu Đào lẩm bẩm: "Khang Tiểu Bát? Sao nghe quen thế nhỉ."
Tôi nói: "Cái tên này là người cuối cùng của Giang Dương Đại Đạo thời nhà Thanh bị chém đầu. Trên mạng còn có ảnh, sặc mùi máu tanh."
Tiểu Đào cười: "Nhìn cái biệt danh này, chính là một tên không sợ chết!"
Chúng tôi lập tức tới phòng thẩm vấn, thấy tay Khang Tiểu Bát bị còng ở ống dẫn nước, có vẻ đã bị tra khảo quá lâu, cả người mềm oặt, miệng không ngừng thều thào: "Chính quyền, số ma túy đó không phải của tôi mang đến, tôi đã sớm cải tà quy chánh, đều là đám cẩu bằng hữu giang hồ kia mang vào. Tôi chỉ thử một chút mà mấy người đã xông vào, có xui xẻo không cơ chứ."
Cục trưởng nghiêm mặt: "Vẫn còn không thành thật, có người tới trị ngươi rồi đây."
Khang Tiểu Bát nhìn Tiểu Đào và Tống Khiết, cười một nụ cười lưu manh: "Hai đại mỹ nữ tới à, đều là gu tôi thích. Định dùng mỹ nhân kế ư?"
Tiểu Đào thì sớm đã thành quen với việc trêu chọc của đám tội phạm, Tống Khiết lần đầu bị nói như vậy liền nổi giận, hỏi: "Em có được đánh hắn không?"
Tôi chép miệng: "Em ra tay sẽ đánh chết người mất. Tinh Thần, ngươi làm giùm đi, thưởng cho hắn mấy cái bạt tai."
Tống Tinh Thần đã sớm ngứa mắt, nghe tôi nói liền tiến lên, chụp tay vào vai Khang Tiểu Bát. Khang Tiểu Bát cười hề hề: "Ai da, được xoa bóp nữa cơ à, thoải mái quá."
Nhưng chỉ 1 giây sau, sắc mặt hắn đại biến, gào lên: "Đau đau đau, đại hiệp, buông ra đi, tôi sai rồi!"
Tống Tinh Thần vừa rồi đã bóp chệch gân khớp vai, dây thần kinh bị chèn ép gây ra đau đớn tê liệt, cái gọi là điểm huyệt của cao thủ thời xưa, chính là nguyên lý này.
Tống Khiết hỏi: "Còn dám ăn nói không đứng đắn?"
"Không không không không dám, mau bỏ tôi ra đi!" Khang Tiểu Bát đau đến phát khóc, mặt đầy mồ hôi. Tôi ra hiệu cho Tinh Thần, hắn lại bóp một cái, nắn gân bả vai về vị trí cũ, Khang Tiểu Bát liền hít một hơi thật sâu, tỏ ra vô cùng sung sướng, hề hề nói: "Ai da, thật là thoải mái, so với đấm bóp còn thoải mái hơn."
Đúng là một tên lưu manh, tôi và Tiểu Đào đều tỏ ra khinh bỉ, nói với cảnh sát viên: "Tháo còng cho hắn, lần này để chúng tôi thẩm vấn!"