Đêm xuống đen kịt một màu, việc này rất có lợi cho sự ẩn nấp của chúng tôi. Dò dẫm đi theo Khang Tiểu Bát, chỉ thấy hắn đi khắp các ngóc ngách, dừng lại ở tiệm tạp hóa, mua bao thuốc lá nhưng không trả tiền đã liền đi. Chủ tiệm ở phía sau hô to: "Này này, chưa đưa tiền!"
Khang Tiểu Bát bóc bao thuốc ngậm một điếu, sờ soạng cả người tìm bật lửa, sau đó quay trở lại nói: "Ta nhổ tóc đưa cho ông có được không? Tóc lão tử là vàng đấy." Vừa nói vừa thuận tay giật cái bật lửa trong quầy.
Chủ tiệm đương nhiên không chịu, lao ra níu tay áo Khang Tiểu Bát, mắng: "Sao ngươi lại như vậy, lấy đồ không trả tiền?"
Khang Tiểu Bát trơn mắt hung ác nói: "Con mẹ nó, buông tay, lão tử đập tiệm ngươi giờ, tin không?"
Dứt lời hắn đẩy chủ tiệm ra, bước đi. Chủ tiệm tức đến giậm chân bình bịch, định báo cảnh sát, nhưng giờ không thể bắt hắn, chúng tôi chỉ có thể tới lau bãi nước bọt mà hắn nhổ, tôi đi qua nói: "Đại thúc, tiền thuốc của hắn tôi trả."
Chủ tiệm kinh ngạc nhìn tôi: "23 tệ."
Tôi trả tiền, ông ta vẫn chưa hết ngạc nhiên, hỏi: "Mấy người có quan hệ gì với tên lưu manh kia?"
Tôi cười, lấy giấy chứng nhận ra: "Chúng tôi đang theo dõi hắn."
Chủ tiệm mừng rỡ: "Tốt quá rồi, tên này thường quấy rầy mọi người trong khu, đồng chí cảnh sát, mau bắt hắn đi!"
Chúng tôi tiếp tục theo dõi Khang Tiểu Bát, lúc hắn đi ngang qua một sạp trái cây, nhân lúc người bán không để ý, nhặt một quả lê, lau vào tay áo rồi đưa lên cắn. Sau đó có hai cô gái đi qua, hắn cười một tiếng lưu manh, hô: "Hai người đẹp, three somes không?"
Hai cô gái sợ hãi bước nhanh chân bỏ trốn. Tiểu Đào cười lạnh: "Đúng là Ngưu Nhị đương thời!"
Tôi nói: "Loại sâu mọt xã hội này khắp nơi nhiễu dân, cảnh sát cũng bó tay."
Sau đó Khang Tiểu Bát đi tới một khu phố đèn đỏ, vài cô gái ăn mặc hở hang đứng dưới cột đèn đường, hắn cợt nhả đi tới trêu ghẹo, mấy cô gái liền bỏ đi, Khang Tiểu Bát hậm hực cũng đi khỏi.
Tôi đi qua hỏi một cô gái: "Cô biết tên này?"
Cô ta chẳng khách khí mà nói: "Anh là ai?"
Tôi đưa giấy chứng nhận ra, cô ta liền sợ hãi bỏ chạy, nhưng Tiểu Đào và Tống Khiết đã chặn đường. Cô gái cười giả lả nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi đang chờ xe thôi mà."
"Chờ xe sao phải chạy?" Tôi khinh thường nhìn cô ta: "Yên tâm đi, bọn tôi là cảnh sát hình sự, không quan tâm việc của các cô. Chỉ muốn hỏi vài vấn đề..."
Lần này thì cô ta đã thành thật trả lời: "Có biết, hắn là Khang Tiểu Bát, lưu manh ở khu vực này."
"Hắn nói chuyện với cô, sao cô lại bỏ đi, sợ hắn quỵt tiền à?"
"Nghe nói những cô gái qua đêm với hắn thường sẽ mất tích, cho nên chị em khu vực này ngầm thông báo cho nhau, tuyệt đối không làm ăn với hắn."
"Nhiều cô gái bị hắn làm mất tích? Bao nhiêu?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Phải đến mười mấy người. Mấy năm trước ở đây có một cô người Hồ Nam, về nhà qua đêm với hắn, ngày hôm sau thì không rõ tung tích. Chúng tôi làm nghề này đâu dám báo cảnh sát, chỉ có thể im hơi lặng tiếng." Cô gái nhớ lại.
Lòng tôi đã sáng tỏ, xem ra tên này chết cũng không đền hết tội.
Sau khi cáo từ cô gái tôi nói: "Rất có thể Khang Tiểu Bát là một kẻ giao hàng cho Lục Đạo Cuồng Trù."
"Kẻ giao hàng?" Tống Khiết không biết chuyện về Cuồng Trù, liền hỏi.
"Lát nữa sẽ giải thích." Tôi sợ mất dấu hắn, vội vàng sải bước.
Sau đó Khang Tiểu Bát ngồi một quán ven đường ăn mỳ, ăn xong cũng không trả tiền, châm thuốc, đeo tai nghe bluetooth, rung đùi đắc ý nghe nhạc.
Tôi cười: "Đến lúc biểu diễn rồi."
Ban nãy tôi bảo Lão Yêu hack vào điện thoại của Khang Tiểu Bát, mở một cổng từ app nghe nhạc của hắn sang điện thoại của tôi. Tôi mở điện thoại lên, bật app cổng, bên trong vang lên tiếng hát: "Mục tiêu của tôi là một người đàn ông ba chân, tôi muốn, tôi rất muốn..."
Tiểu Đào cau mày: "Tống Dương, sao dạo này anh lại nghe loại bài hát này?"
Tôi cười cười: "Đây là bài hát mà Khang Tiểu Bát đang nghe, Lão Yêu đã tác động vào điện thoại của hắn, giờ cái app nghe nhạc của hắn đã trở thành phần mềm đối thoại."
Tôi bảo mọi người trốn ra đằng sau một trụ điện, rồi nói vào điện thoại di động: "Khang Tiểu Bát, biết ta là ai không?"
Hắn đột nhiên cả kinh, hoảng hốt ngó nhìn xung quanh: "À...là Thấu Xương Hương đại nhân?"
Tôi nói tiếp: "Hàng ta muốn đâu?"
Khang Tiểu Bát run cầm cập: "Hàng...hàng ở đây...tôi bị mời lên cục uống trà mà?"
Tiếp đó hắn tháo tai nghe ra, có điều không sao, trong cơ thể hắn vẫn còn hiệu quả của nhập mộng tán, rất dễ dàng tiếp nhận ám thị, thêm nữa lúc nghe nhạc thư giãn, lực phòng ngự cực kém, đã bị tôi ám thị thành công, biến giọng nói của mình thành giọng của Thấu Xương Hương.
Tôi bước trực tiếp qua, sầm mặt nói: "Khang Tiểu Bát, dẫn ta đi!"
Hắn vuốt vuốt mắt nhìn tôi, tôi càng trở nên nghiêm nghị: "Đừng nhìn nữa, ta cải trang, lẽ nào giọng nói của ta ngươi không nhận ra sao?"
Hắn liều mạng gật đầu: "Thứ cho tôi có mắt không tròng, để tôi dẫn ngài đi...tất cả đều là thịt tươi, đảm bảo ngài sẽ hài lòng."
"Dẫn đường!"
Hắn cúi người gật đầu rồi đi trước, tôi bước theo sau, Tiểu Đào và mấy người cũng đi theo cách xa.
Trên đường đi, Khang Tiểu Bát nói: "Thấu Xương Hương đại nhân, tôi không nói gì với cảnh sát hét, yến hội năm nay..."
Tôi trấn an: "Yên tâm đi, nhất định sẽ mời ngươi."
Khang Tiểu Bát vui vẻ xoa xoa tay: "Được phục vụ ngài là vinh hạnh của Khang Tiểu Bát tôi, xin giúp tôi hỏi thăm sức khỏe Cuồng Trù đại nhân."
Tôi gật đầu.
Chúng tôi đi xuyên qua một con hẻm, tới một gian phòng trệt cũ kỹ, xung quanh chất đống đầy rác, nhìn như có vẻ đã rất lâu không có người ở. Khang Tiểu Bát bước tới, vạch rác ra thành một con đường, lấy chìa khóa mở cửa.
Trong phòng trống không, ở góc có vài thùng gỗ chồng lên nhau. Khang Tiểu Bát đi qua bật đèn, dời mấy cái thùng sang bên, để lộ ra một đường hầm phía dưới. Hắn nhún nhường khẽ đưa tay: "Thấu Xương Hương đại nhân, xin mời theo tôi."
Đi theo hắn xuống phòng ngầm dưới đất, cảnh tượng đập vào mắt không khỏi khiến tôi hít vào một hơi khí lanh. Chỉ thấy có năm cái bể xi măng lớn, bên trong đổ đầy chất lỏng, vài cô gái không mảnh vải che thân bị ngâm, miệng đeo mặt nạ oxy. Bên trong bể chứa nổi lều phều chất thải của chính các nạn nhân, cả căn phòng đầy mùi hôi thối.
Khang Tiểu Bát cười hềnh hệch nói: "Đúng như ngài giao phó, dùng rượu thuốc ngâm 10 ngày, như vậy thịt mới tươi, mới mềm. Đây đều là những đứa còn trinh chưa bóc tem, cơ thể khỏe mạnh, mùi vị ắt là cực ngon."
Lúc này thì tốp Tiểu Đào đi xuống, trông thấy cảnh này Tống Khiết không kìm được mắng to: "Khốn kiếp!"
Tiếng mắng này lần nữa thức tỉnh lực phòng ngự trong Khang Tiểu Bát, hắn lườm đám người Tiểu Đào, sau đó nheo mắt nhìn tôi: "Ngươi không phải Thấu Xương Hương, ngươi là tên cảnh sát ban nãy!"
Tôi cũng chẳng có tâm tư đóng giả nữa, lạnh lùng nói: "Ta là diêm vương gia!"