Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 29

"Cái gì! Ngay cả cơm trưa cũng chưa được ăn?"
Ngân San Lan kinh ngạc mở to hai mắt, một bên sờ soạn gương mặt ta, một bên quay đầu trừng mấy hoa nô khác, không vui nói.
"Đám nô tài không có mắt các ngươi! Ta chỉ căn dặn các ngươi hơi trừng phạt xíu thôi, có nói muốn các ngươi hành hạ hắn như vậy sao!"
—— quả nhiên tên này ở sau lưng gây rối a.
Khóe miệng ta co giật. Mà bộ dạng bọn nô bộc cũng một bộ khổ không sao tả xiết, im lặng một hồi, hoa nô lão đại do dự nói.
"Tiểu thư... đây là, ý của viên chủ, chúng ta cũng không thể không tuân theo."
"Ừm, chính là do ta phạm lỗi bị phạt, không liên quan tới bọn họ."
Ta nói đỡ.
"Tần tỷ tỷ? À, là, là vậy hả..."
Nghe chúng ta nhắc tới viên chủ, trên mặt Ngân San Lan có chút không được tự nhiên, khí thế cũng bớt đi vài phần, như thể rất sợ vị Tần Hương kia vậy. Nhưng trước bộ dạng đáng thương của ta, nàng vẫn lại thẳng người hất cằm, nói.
"Vậy thì sao, phạm lỗi gì mà phạt nặng như vậy, hắn mới đến chưa hiểu quy củ thôi mà, cần gì phải so đo như vậy." vừa nói vừa nhìn về phía ta.
"Thập Thất, đi, bổn tiểu thư thưởng ngươi đồ ăn."
Cảm động quá đi thôi. Nhưng mà Ngân tiểu thư, ngươi có thể bỏ tay ra khỏi gương mặt ta được hay không.
Ta im lặng lui về sau để tránh móng vuốt, Ngân San Lan không để ý động tác nhỏ của ta, quay lại kéo ta đi. Còn Lãnh Tiêu vẫn luôn để ý rốt cuộc nhảy ra ngăn cản chúng ta lại.
"San Lan, hắn là nam nhân, muội muốn dẫn hắn đi đâu? Còn lôi kéo như vậy, quả thật... quá không hợp phép tắc rồi!"
Hắn định bật thốt câu quả thật không biết xấu hổ nhưng đã kịp thời thay đổi, nhưng chân mày Lãnh công tử vẫn căng cứng, đón chừng đã nhẫn nại đến mức cực hạn, lời nói ra cũng cương quyết hơn.
"Muội không thể dẫn hắn đi."
"Chuyện của ta liên quan gì tới ngươi?"
Ngân San Lan liếc nhìn hắn, thẳng thắng nói.
"Bổn tiểu thư thích, liền giữ hắn ở qua đêm cũng còn được!"
Lúc này, không chỉ Lãnh Tiêu, ngay cả hoa nô xung quanh cũng đều bị kinh sợ. Có thể nói ra lời này trước mặt mọi người, còn nói vang dội có lực đến vậy, Ngân đại tiểu thư quả thật là nữ trung hào kiệt là một cơn cuồng phong không thể chế ngự a. Ta cũng không dám đi cùng nàng làm sao đây.
"San Lan, muội! Muội như vậy không sợ trang chủ nổi giận sao!"
Lãnh đại công tử mặt cũng xanh mét, nóng lòng liền mang trang chủ ra trấn áp, không ý thức được mình nói như vậy không khác nào đang xúc phạm nghịch lân. Một vị đại tiểu thư trời sinh tính tình tự do không thích bị ai quản chế, cả phụ thân nhà nàng cũng đều một mực dung túng nàng, làm sao sẽ vì lời của hắn mà dạy dỗ nàng lại.
Quả nhiên, sau khi nghe xong sắc mặt Ngân San Lan trở nên tức giận, trầm giọng.
"Lãnh Tiêu, ở đây là Ngân Dược sơn trang, Ngân San Lan ta muốn làm gì, còn chưa tới lượt một người ngoài như ngươi tới chỉ trỏ."
"Ngươi cũng đừng hở một chút là mang cha ta ra nói, còn suốt ngày ở trước mặt cha ta xúi giục. Hành vi tiểu nhân như vậy, quả thật làm mất khí độ của một đại trượng phu."
Nàng nói chuyện không chút lưu tình, cuối cùng còn kéo ta sãi bước rời đi, lưu lại Lãnh Tiêu mặt đầy xám xịt đứng đó, trán nổi gân xanh, ánh mắt tức giận nhìn chăm chú vào ta, một bộ hận không thể xé xác ta ra.
Hai, Ngân đại tiểu thư là trêu chọc cừu hận cho ta đây mà.
Nhưng trong mắt ta cũng lười để ý, vẫn là lấp đầy cái bụng trước quan trọng hơn. Vì vậy ta để mặc Ngân San Lan kéo đi, cuối cùng còn liền thật bị nàng mang vào trong viện, nơi nàng ở, còn bị thẳng tắp dắt vào phòng riêng. Căn dặn người làm dọn rượu và thức ăn lên, nàng liền ngồi cạnh bàn, nói với hầu gái bên cạnh.
"A Sơn, muội giúp ta đi pha trà đi."
"Dạ."
Gương mặt người hầu gái không chút biểu cảm, đáp một tiếng liền đẩy cửa ra ngoài. Cô nương này từ nhỏ đã theo bên cạnh phục vụ cho Ngân San Lan, ai cũng gọi nàng A Sơn. Ta cảm thấy khí chất của nàng rất giống Đại Phương, nhưng gầy hơn một chút, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn nhiều, ngoài ra, đôi chân dài và mái tóc đen của nàng phá lệ bắt mắt.
"Cặp mắt dê xồm của ngươi đang nhìn cái gì hả?"
Ngân San Lan bỗng cầm đũa gõ lên chén, không vui nhắc nhở ta.
"Còn suy nghĩ vẩn vơ, đích thị đang có chủ ý xấu."
Dê xồm? Suy nghĩ vẩn vơ? ! Ta chẳng qua chỉ thuần túy đơn thuần nhìn qua vài lần thôi à, ở đâu xấu xa bỉ ổi giống như ngươi nói vậy!
Tiếng lòng ta phản bác, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, ngồi vào đối diện nàng giả vờ ngượng ngùng.
"Vừa rồi ta phát hiện Sơn cô nương khá quen mắt, rất giống người tỷ đã gã đi xa của ta, mới không nhịn được nhìn thêm vài lần."
"À, vậy hà?" Vẻ mặt Ngân San Lan bày ra một bộ "ta mới không tin", giơ tay rót rượu đưa tới.
"Ta mặc kệ, ngươi dám dùng ánh mắt khinh bạc A Sơn nhà ta, phải phạt một chung."
"A, như vậy ta đâu thể thoái thác được a."
Ta đành phải tiếp nhận, ngửa đầu uống cạn. Không phải loại rượu mạnh gì, chỉ hơi mát lạnh, xuống cổ họng rồi mới phất lên một chút nóng rát. Xem ra vẫn là loại rượu có tác dụng chậm.
"Quả là rượu ngon."
Ta cũng rót đầy một ly, học theo mấy tên thư sinh nghèo nói.
"Tối nay trăng tròn hoa đẹp, chẳng những có rượu ngon đồ ăn ngon, còn may mắn được mỹ nhân bầu bạn, quả thật là một chuyện đáng vui mừng."
Vừa nói vừa kính rượu nàng.
"Ngày đẹp như vậy, có thể mời tiểu thư uống một ly không?"
"Nếu ngươi đã có nhã hứng, vậy bổn tiểu thư liền phụng bồi tới cùng."
Ngân San Lan hết sức sảng khoái, nâng ly lên liền uống. Nàng uống xong một ly, ta liền vội vàng rót đầy.
Hầu gái không có ở đây, trong viện cũng không có mấy tên nô bộc khác, lúc này nhân cơ hội chuốc say nàng, nói không chừng nàng còn có thể nói ra nơi cất giấu Hỏa đan sân... ta phấn khởi tính toán, lúc rót rượu còn lén cho thêm bột thúc đẩy chứng say rượu, lại nói.
"Tiểu thư, mời."
"Nào, uống!"
Nàng nâng ly uống xong, tùy ý cầm đũa lên gắp thức ăn ăn, vừa hỏi.
"Đúng rồi Thập Thất, ta còn chưa biết tên của ngươi, Ngươi tên thật là gì, quê quán ở đâu? Bị ta mang tới Dược trang, người nhà ngươi không tìm được ngươi, có thể cuống cuồng lên không?"
"Ta tên thật là Lục Sam, người Trừng Giang huyện Mâu, con út trong nhà, trên còn có ba người ca của ta."
Ta biết Ngân San Lan đã cho người điều tra ta, tiểu vương gia lúc bấy giờ đã cản trở lại, sắp xếp giúp ta mọi thứ xong xuôi hết, hôm nay ta chỉ cần biết thời thế ứng đáp hợp lý, sẽ loại bỏ được hoài nghi của nàng.
Nuốt miếng thịt kho, nhấp miếng rượu, ta nói tiếp.
"Lúc trước ta thường ra ngoài làm ăn, sau đó thì dạo chơi khắp nơi, lễ Tết mới về nhà, rất ít gặp mặt bọn họ. Đến nay bọn họ cũng quen rồi."
"Vậy hả..."
Ngân San Lan gắp cho ta một miếng đậu hũ, có chút vui vẻ.
"Nhưng lâu không gặp cũng sẽ thấy nhớ chứ, có muốn bổn tiểu thư giúp ngươi gửi một lá thư về nhà?"
"Thật à?"
Ta làm ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
"Vậy đa tạ tiểu thư!"
"Ha, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, sau này có gì tốt đều không thiếu chỗ của ngươi."
Nàng kiêu ngạo nói xong, lại gắp cho ta một đũa thức ăn.
"Không phải đói sao, mau ăn a."
"Ừm ừm."
Ta cúi đầu lùa cơm. Thật ra giờ phút này trong đầu ta đúng thật sinh ra vài phần cảm động. Ngân San Lan đương nhiên được nuông chiều khá nhiều, nhưng vẫn là có tâm địa tốt. Hơn nữa nàng đã kết luận ta không phải loại người có tâm địa khó dò, cảm thấy không nhìn lầm, tâm tình tốt lên liền dễ dàng tiếp cận hơn. Quả là một tiểu cô nương đơn thuần hiểu chuyện a...
Ta nồng nhiệt chén sạch sẽ thức ăn. Món canh do đầu bếp trong trang nấu ngon ngoài ý muốn, cộng thêm ta bị bỏ đói một ngày trời, giờ phút này chỉ cảm thấy vài món trên bàn ăn cũng có thể sánh với sơn hào hải vị, ăn một lần liền không dừng được.
Miếng đậu hũ chiên thiệt mê người, vỏ ngoài thơm tho bên trong lại non mịn nơi lưỡi, thịt kho săn chắc, cắn một miếng dai dai liền lưu lại tràn đầy mùi thơm, miếng mận ép dưa đông lạnh chua ngọt vừa miệng, ngay cả đã ăn hai chén mà ta vẫn thấy chưa đủ...
Ngân San Lan đã ăn tối rồi, lúc này sẽ không ăn thêm, chỉ uống rượu do ta tranh thủ rót, ỷ trên bàn bưng mặt nhìn ta, trong đôi mắt lấp lánh lộ ra vài phần giảo hoạt... và ẩn nhẫn?
Bỗng, nàng vỗ bàn vui vẻ nói.
"Hahahaha, Thập Thất dáng vẻ ăn cơm của ngươi quả thật giống con mèo ú trước kia ta nuôi a!"
"Phụt! Khụ khụ..."
Ta bỗng sặc cơm. Vất vả lắm mới nuốt xuống, im lặng xơi hết cơm trong chén, mới buông đũa.
"No rồi nhanh vậy?"
Ngân đại tiểu thư có chút đáng tiếc.
"Ừm, no rồi."
Xem như chưa no cũng chẳng thể ăn thêm. Ta lại rót đầy hai ly rượu.
"Hôm nay đa tạ tiểu thư khoản đãi, ta lại kính tiểu thư một ly."
"A, được~"
Ngân San Lan cũng theo ta uống cạn ly, chép miệng nói.
"Quả là sảng khoái a, cũng đã lâu không có ai uống rượu với ta."
Sau đó đoạt lấy bầu rượu chủ động rót đầy ly mình.
"Nào, lại uống thêm vài ly với ta."
"Từ chối là bất kính."
Cứ vậy ngươi tới ta tới, một vò rượu cũng nhanh chóng thấy đáy. Lúc này Ngân San Lan mặt đã đỏ bừng, ánh mắt mờ mịt, chính là lúc ý thức không được tỉnh táo dễ dàng nói ra lời thật lòng. Ta kềm chế hưng phấn, bắt đầu suy nghĩ làm sao để dụ nàng nói ra Hỏa đan sân, nàng lại đột nhiên lại gần, nói.
"Thập Thất, ngươi... biết ngâm thơ chứ?"
Quả nhiên người này vẫn cái nết chết cũng không chừa muốn nghe thơ 18+!
Ta trả lời, "Biết chút đỉnh."
"Vậy... ta muốn nghe."
Nàng chơi đùa với ly rượu, ngoẹo đầu, đôi mắt gợn sóng nhìn ta.
"Phải hợp cảnh chút nha."
Hợp với hoàn cảnh?
"Ừm, cho ta suy nghĩ một chút."
Ta trả lời. Cúi đầu suy nghĩ một hồi, giương mắt lại thấy người đối diện đỉnh đạc cởi bỏ áo khoác của mình, vung tay liền ném xuống bên cạnh, ngay sau đó ánh mắt nhìn ta thêm vài phần xâm lược, giống như đang ngó chừng con mồi vậy.
"Uống rượu, ta cảm thấy cả người nóng lên. Thập Thất, ngươi thấy nóng không?"
Lại cởi áo ngay trước mặt nam nhân? Hào phóng quá không! Ngân San Lan say rượu cứ như biến thành một người khác vậy!
"Ây... ta cảm thấy, rất mát mẻ nha, ahaha."
Ta xiết chặt cổ áo của mình, đứng dậy đi đi, giả vờ suy nghĩ, sau đó tới bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ có mấy cây đa cao lớn, lúc này sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng vàng dâng lên đầu tường chiếu sáng lên chúng.
Bây giờ chẳng phải là lúc nên ngâm một bài rất chi là dâm thơ sao. Làm cho Ngân San Lan vui vẻ sau đó tiến vào chính đề? Nhưng mà nhìn nàng ta thế này... ta thấy mình rất không được an toàn a.
"Vậy ta liền bôi xấu."
Trong lòng giãy giụa một phen, cuối cùng ta vẫn kéo dài ngâm lên giai điệu.
"Mở cửa đón trăng vào, khép mi cởi tà áo..."
Xoay người lại nhìn ly rượu trước mặt nàng bị đụng ngã, ta ngâm tiếp.
"Mỉm cười ngã rượu ly, dâng thể thơm hương nhàn."
Ừm, thế này cũng đủ hợp cảnh rồi nhỉ.
"Mỉm cười ngã rượu ly, dâng thể thơm hương nhàn... quả là thơ hay."
Ngân San Lan đứng dậy đi tới, bước chân có chút xiêu vẹo. Ta theo bản năng hơi tránh qua một bên, không ngờ nàng đột nhiên nhào tới, đưa tay móc qua cổ ta, mùi rượu phun thẳng vào mặt.
"Lúc ngâm bài thơ này, trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì hả? Tiểu hại hoại..."
Nàng tỳ thân thể lên người ta, ngước đầu nói ngọt.
"Trong bụng toàn mấy thứ đen tối. Cơ mà, bổn tiểu thư thích. Hè hè."
Nàng giơ tay nhéo vào hông ta, cười khẽ. Rõ ràng là một gương mặt ngây thơ đáng yêu, giờ này đây lại mị mắt đỏ môi, lộ ra rất nhiều ý vị phong trần.
"Tiểu thư..."
Ta cố nén xúc động muốn đẩy nàng ra, im lặng kháng cự cái tay không ngừng sờ soạn. Người này sau khi say rượu quá không an phận đi, khí lực còn đặc biệt mạnh như vậy.
"Thập Thất... nóng quá."
Nàng có chút bất mãn, lại uốn éo người nói. Ta xém chút đỡ không xong ngã xuống đất.
Quá đủ rồi, nữ nhi có thế nào thì, háo trai cũng có mức độ thôi chứ!
"Tiểu thư, không bằng chúng ta ngồi xuống tán gẫu một xíu ha... nè, tay ngươi đang làm gì vậy."
Ta nhanh chóng bắt lấy móng vuốt đang đưa vào vạt áo ta của nàng, kết quả cái tay còn lại liền càn rỡ mò lên gương mặt ta.
"Thập Thất mặt ngươi mịn màng thật... hihi, sờ lên thật thoải mái."
Thoải mái cái đầu ngươi á! Ta còn chưa hỏi ngươi chuyện Hỏa đan sân, đừng vội muốn làm mấy chuyện xấu hổ này được không!

Bình Luận (0)
Comment