Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 40

Trở về vương phủ ngày thứ hai, quận chúa liền nhiễm phong hàn nằm liệt giường.
Nhìn người nằm trên giường "thoi thóp", ta thật sự không biết nên có cảm tưởng gì nữa. Tiểu vương gia đi gọi ngự y, liền ngồi một bên dông dài oán trách tỷ nhà mình cậy mạnh không biết thương tiếc thân thể, càng về sau ngay cả ta cũng bị lôi vào quở trách, ngược lại quận chúa không chịu nổi mở mắt khuyên hắn mau trở về quân doanh, lại trấn an nhìn ta một cái, lộ ra nụ cười nhu mì hiền hòa lại yếu ớt, chọc cho người thương tiếc.
... đừng tưởng như vậy là xong, lần sau cũng đừng hòng lại muốn cưỡi ngựa chạy loạn. Ta tức giận trên cao nhìn xuống nàng, trong lòng không khỏi thấy hơi khó chịu. Cũng may lúc này có đan dược của trang chủ, hàn chứng của quận chúa không bị tái phát, bệnh tình cũng không trở nên ác liệt như những lần trước. Đợi buổi tối uống xong thang thuốc điều chế từ Hỏa đan sân liền ngủ, có vẻ không còn gì đáng ngại.
Đại Phương lưu lại chăm nom săn sóc, cho ta về nghỉ trước. Ta trở lại phòng mình, cũng không thiếp đi được, lăn qua lộn lại hồi lâu, vẫn là đứng lên thay bộ xiêm y, sau đó dịch dung ra ngoài vương phủ.
Quận chúa ban thưởng cho ta chiếc mặt nạ chất liệu không thua cái của ta, thậm chí còn hoàn hảo thoải mái hơn, nhưng dung mạo lại là của một tên nam nhân trung niên bình thường, có chút đáng tiếc. Ta đeo nó lên, vận khinh công vượt nóc băng tường, một đường chạy tới tiệm sách ta từng dạo qua ở thành Đông.
Không sai, dù Tiểu vương gia giữ chữ tín cho ta mấy bộ sách báu vật của hắn, nhưng ta vẫn muốn sách mới của Tiêu Dao đại nhân a! Lúc thì tâm tình phiền muộn lúc thì liền muốn tới xem mua.
Khu vực thành Đông vào ban ngày rất sầm uất náo nhiệt, đêm xuống lại bớt đi huyên náo, trở nên hết sức tĩnh lặng. Huyền Điểu Cư buổi tối vẫn mở cửa làm ăn, lúc này mấy tiệm hoành thánh tiệm trà bên cạnh đều không đóng cửa, vẫn lồng đèn sáng trưng, trong đêm giá rét hiện lên phá lệ ấm áp.
Ta đáp xuống khu phố yên tĩnh vắng người, sau đó đi về hướng đèn đuốc. Tiến vào tiệm sách, phát hiện có rất nhiều khách nhân ăn mặc kiểu thư sinh ngồi trong nội thất trang nhã an tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng còn thấp giọng trò chuyện một chút, bầu không khí rất tốt. Nghĩ tới phần nhiều là học sinh nghèo khổ rãnh rỗi cũng sẽ chọn tới tiệm mượn đọc thư sách, trao đổi nhận xét với nhau, tăng thêm học thức.
Ta tùy ý thăm thú vài vòng, liền đi tới trước kệ sách kế bên. Cuốn《 Sự quyến rũ của tiểu thư》vẫn đang bán chạy, những chồng sách thật cao đang xếp ngay ngắn ở đó. Ta không đợi kịp tóm lấy một cuốn lật ra thử. Không biết Tiêu Dao đại nhân lại viết về một câu chuyện thế nào, sẽ xuất hiện trạng nguyên lang anh tuấn ưa thích của ta hay không... ta kềm chế nội tâm kích động, theo thói quen lật xem trước những bức hình vẽ phối hợp, thế nhưng vô tình lật tới một trong số bức vẽ, lại ngây người.
Hơ, hình vẽ này không giống với trước nay, tinh tế duy mỹ hơn, màu sắc bố cục cũng thiên về tao nhã hơn. Cơ mà, bức hình lại là hai nữ tử quần áo xộc xệch đang ôm nhau là chuyện gì xảy ra? (chào mừng nhà ngươi đến với thế giới bách hợp =))))))))))~~~)
Có vẻ như, cũng không phải là hai tỷ muội thân thiết ôm nhau a... trong đầu ta bỗng ngu ngơ. Ngay sau đó, quả tim ta liền gia tăng tốc độ không thể ức chế lại được.
Không không, hẳn không phải giống như ta đang suy nghĩ. Ta bình tĩnh lại, vội vàng đọc một đoạn chữ, kết quả bị run sợ xém chút ngay cả sách cũng ném đi. Thì ra cuốn sách đúng thật viết về câu chuyện hai nữ tử yêu nhau a! Trời ơi, tại sao lại như vậy, trước nay Tiêu Dao đại nhân đều chỉ viết về thiếu nữ yếu đuối và công tử nhà giàu yêu hận bất hòa sao có thể viết thể loại sách này! ! Hơn nữa hai nữ nhi thì phải làm sao...
"Khách quan thích cuốn sách này?"
Trưởng quầy là một tên nam nhân trung niên thấy ta cầm sách run sợ, liền lại gần thấp giọng hỏi. Hắn là trưởng quỹ ở đây, mặt mũi hiền lành giống một lão hòa thượng. Nhưng giờ phút này trong mắt lại có ánh sáng, cứ như còn mang theo một chút hưng phấn.
Loại ánh mắt này ta quá quen thuộc, lúc trước đã gặp được một đồng chí cùng chung chí hướng thảo luận với ta hoặc lúc khoe khoang nội dung cuốn sách nào đó, chính là bộ dạng này. Lẽ nào người này...
"Lão bản, ngươi đọc cuốn sách này rồi?"
Ta không xác định huơ huơ cuốn sách trong tay.
"Haha, chúng ta ở đây đều đã đọc a!"
Không đợi hắn trả lời, hai tên nam nhân không biết từ đâu phóng ra cùng bu lại, kích động cầm lấy một cuốn trên kệ sách phía sau lên giở ra, nói.
"Sách này thật sự rất khôn khéo giữ ý, Thủy nha đầu dù tính tình hơi quả hồng mềm không được tự nhiên, nhưng thực ra lại rất đáng yêu a, rất xứng đôi với tiểu thư!"
"Đúng đúng, ta cũng cảm thấy như thế! Có điều đáng tiếc cho thiếu chủ tiêu cục."
Trưởng quỹ: "Thật ra ta cảm thấy Thủy nha đầu nếu ở bên thiếu chủ tiêu cục cũng tốt vô cùng, cũng xem là một đôi oan gia ngõ hẹp."
"Chậc, lời này của trưởng quỹ sai rồi..."
Sau đó cả ba liền bắt đầu thấp giọng thảo luận. Ta đi cũng không được, liền đứng cạnh hóng hớt, vừa tò mò lại vừa kháng cự, tâm trạng hết sức phức tạp. Thế nhưng vừa nghe tới khúc tiểu thư hôn nha đầu, trên tay không nhịn được run bắn, cuốn sách đang cầm vốn định đọc thử kia rốt cuộc rơi xuống đất. Ta phát hoảng hối hả nhặt lên, bên tai nóng phừng.
Trưởng quỹ đang trò chuyện cao hứng chú ý tới ta, cười nói.
"Sao hả, khách quan muốn lấy một cuốn chứ?"
"Không, không được!"
Ta vội vàng khoát tay, che mặt rời đi. Quả là xấu hổ! Dân tình Đại Việt từ lúc nào liền cởi mở tới loại trình độ này? (nhà ngươi ở trên núi lâu quá thì có =v=~)
Thì ra... thì ra hai nữ nhi cũng có thể kết thành phu phụ, cùng nhau giai lão bạc đầu... đi được nửa đường, ta bỗng dừng lại.
Phủ lên lồng ngực đang đập loạn chưa chịu ngừng lại của ta, đứng giữa đường hồi lâu, ma xui quỷ khiến ta đi một vòng lớn rồi cũng quay lại tiệm sách, sau đó dưới ánh nhìn mang ý vị sâu xa của trưởng quỹ mua cuốn 《 Sự quyến rũ của tiểu thư 》.
Đây là cấm kỵ a. Cơ... cơ mà dù sao cũng là sách do Tiêu Dao đại nhân viết... thôi cứ mua một cuốn về nhà cất giữ, cùng lắm không xem là được. Giãy giụa một phen xong ta đưa ra quyết định này.
Ừm, không sai, cũng không cần xem. Ta mơ hồ cảm thấy, một khi lật cuốn sách này ra, cứ như cũng sẽ mở ra một cách cửa ta chưa bao giờ phát hiện vậy, rất có thể sẽ sản sinh rất nhiều biến cố sau đó. Nhưng sẽ thay đổi điều gì, ngay cả bản thân ta cũng không biết.
Lúc này giấu cuốn sách trong lồng ngực như cất giấu một cục than đỏ hồng, ta lấy tay nắm lấy vạt áo, ngay cả thở cũng dồn dập mấy phần. Leo tường trở lại trong phủ, liền nhanh chóng lao về phòng, rất sợ bị người ta phát hiện. Quả thật còn chột dạ hơn là làm đạo tặc.
Nhưng lúc ta đang vội vàng lướt qua đình viện, lại ngoài ý muốn nhìn thấy tiểu vương gia đang một mình uống rượu ở đó. Không chỉ uống rượu, còn vừa cười vừa khóc nói mê sảng, trên mặt đất hình như còn có mấy tờ giấy to rơi tán loạn.
Hắn nửa đêm rồi còn làm gì ở đây? Ta có chút hiếu kỳ, do dự một lúc, thay đổi phương hướng đi tới. Đến gần mới phát hiện, thì ra mấy tờ giấy rơi tán loạn là mấy bài thơ do Tiểu vương gia làm. Ta nhặt lên một tờ, yên lặng lắc đầu.
Tiểu vương gia sẽ không phải ban đêm học thi văn uống rượu làm thơ đi, kết quả bị chính bài thơ của mình làm cho không vui, lòng chua xót uất ức lại không có chỗ phát tiết mới thành ra say bí tỉ như vậy! Ta vỗ vai hắn.
"Tiểu vương gia? Tiểu vương gia ngươi say rồi, mau về phòng nghỉ đi, ở đây sẽ bị cảm lạnh."
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt mang theo chút mơ màng. Thế nhưng lại nhíu chặt lông mày, mồm miệng nói mơ hồ không rõ.
"Ngươi... ngươi là ai?"
"..."
Quên mất, ta vẫn đang mang mặt nạ lão nam nhân.
"Ta là Đại Hoa!"
"Hic, Đại Hoa hả... a....."
Hắn nghe xong thở ra thườn thượt, vẻ mặt không chút nào che giấu chê bai.
"Tại sao... lại là Đại Hoa..."
Lẩm bẩm xoay đầu lại, tiếp tục gục xuống bàn mê sảng.
Ta nhịn một chút, lấy bầu rượu hắn đang định cầm lên.
"Vương gia, ngươi như vậy quận chúa sẽ lo lắng."
"Tỷ ta... tỷ ta nàng ngủ rồi, không biết đâu."
Tiểu vương gia kiêu ngạo hất cằm phản bác, giống như đứa nhỏ đã làm sai còn một bộ ta là người lớn dương dương tự đắc. Cuối cùng trấn định lại nhìn ta, nhìn một lúc, bỗng đổi thành thần sắc đáng tiếc, cảm khái nói.
"Đại Hoa a, sao ngươi... biến thành già khú vậy."
Ngón tay loạng choạng chỉ mặt ta.
"Cũng đúng, thêm nhiều nếp nhăn rồi... Ha, là nên lập gia đình rồi..."
Phi! Bận tâm tỷ tỷ ngươi đi a! Ta lần nữa cố nén xúc động muốn đạp hắn một cái, hòa nhã nói.
"Vương gia, ta dìu ngươi về phòng."
"Không! Bổn vương không muốn về! Thiện Trung..."
Hắn la hét không cho ta đụng vào, còn mơ hồ gọi tên Thiện Trung. Lần này ta xem như đã hiểu, hắn nửa đêm nửa hôm uống rượu, hết tám chín phần là có liên quan tới vị mỹ nam tử kia.
Có phải giữa hai người đã xảy ra chuyện gì... đang suy nghĩ, người gục trên mặt bàn đột nhiên lấy bút chấm mực viết thật nhanh ra giấy, trong miệng còn la hét.
"Thiện Trung, nào, bổn vương vẽ tranh cho ngươi!"
Thật sự không cần thiết đến mức này a.
"Thiện Trung không có ở đây..."
Ta bất đắc dĩ nói, thanh âm khiến cho hắn đang vẽ thì hơi ngừng lại.
"Bổn vương... bổn vương vẽ Thiện Trung, giống chứ?"
"... Ngươi vẽ hòn non bộ mà!"
Ta không nhịn được nữa, tiến lên nắm cổ áo hắn kéo đi. Hắn cả kinh đứng lên, thu hồi lại vẻ mặt say bí tỷ, hết sức nghiêm túc nhìn ta, sau đó trầm giọng nói.
"Đại Hoa, bổn vương không say."
"Không, ngươi say đến mức vẽ Thiện Trung thành hòn non bộ còn nói không say."
Ta không chút do dự vạch trần.
Hắn thở phì phò trừng ta, hồi lâu, lại đột nhiên khóc thành tiếng.
"Ta... trong lòng ta khổ sở mà. Thiện Trung hắn giận ta rồi, sẽ không bao giờ để ý ta nữa... hắn... hắn cự tuyệt ta ô ô ô..."
Ta đỡ thân người loạng choạng muốn ngã của hắn, có chút không phản ứng kịp. Cự tuyệt chuyện gì... Tiểu vương gia đã bày tỏ với Thiện Trung ư? !
Nói vậy, thì ra Thiện Trung là bị Tiểu vương gia dọa sợ bỏ chạy sao? ! Ừm, phỏng chừng đã bị dọa không nhẹ... ta không khỏi tưởng tượng hình ảnh vị mỹ nam tử vẻ mặt kinh ngạc rồi chuyển thành mắc cỡ đỏ bừng, sau đó lê hoa đới vũ chạy đi. Thu hồi tưởng tượng, nhìn thêm một hồi Tiểu vương gia khóc lóc rất hung, không khỏi cảm khái.
Quả là nghiệt duyên a.
Tình yêu, quả nhiên là mối phiền phức. Nếu không ta về ngủ trước, đợi ám vệ trong phủ sau khi phát hiện sẽ mang hắn về là được. Có điều... Tiểu vương gia khóc lóc thảm thương như vậy, nếu bỏ lại mặc kệ không lo có thể nào quá vô tâm vô phế rồi không? Dù gì hắn cũng đã cho ta mấy bộ sách, còn nói đỡ giữ lại tháng lương cho ta.
Vì vậy lương tâm ta áy náy thật kiên nhẫn nói.
"Được rồi đừng khóc nữa, chuyện gì mà không có cách giải quyết. Ngươi trước nói ta biết, tại sao ngươi lại thích Thiện Trung?"
Tiểu vương gia quả nhiên ngừng khóc lóc, lại nói nhỏ một hồi, mới trả lời.
"Chuyện này, kể ra rất dài..."
Ha, quả nhiên là phiền phức. Ta âm thầm liếc mắt, nghe hắn tiếp tục nhớ lại.
"Ba năm trước, lúc chúng ta tới phủ hoàng huynh dự tiệc... sau đó ta, ta uống say, xém chút ngã nhào, là Thiện Trung vừa lúc xuất hiện, đỡ ta..."
Nghe đến đây ta theo bản năng thả lỏng đỡ hắn. Tiểu vương gia ngã xuống băng ghế, mơ hồ nhìn xung quanh, lại nói.
"Khi đó, cả người hắn mặc đồ thị vệ, còn cầm bội đao, uy phong lẫm liệt."
Uy phong lẫm liệt?
Ta bỗng nhớ lại Thiện Trung từng nói với ta. Hồi đó còn ở Phong Diệp tự, có một hôm ta truy hỏi tại sao hắn thích Đại Phương, kết quả hắn đã trả lời như vầy --
"Năm đó, chúng ta bị cướp vây hãm, đều bị thương, quận chúa Tấn An phái người tới cứu. Lúc ta đứng không vững sắp ngã, Phương đại nhân liền kịp thời xuất hiện trước mặt, nhẹ nhàng đỡ ta. Nàng cầm bội kiếm, uy phong lẫm liệt, liền giống như thần nữ trên trời cao giáng xuống vậy..."
Trời ạ! Sở thích cũng y chang nhau, thật ra Tiểu vương gia và Thiện Trung là một đôi trời sinh đi! ! Tại sao liền không có một lần cơ hôi cho hai người bọn họ cùng té ngã cùng đỡ lấy nhau đi nhỉ? !
Ta thật sự bóp cổ tay than thở, nhưng phục hồi tinh thần lại vội vàng xua tan loại suy nghĩ này. Không được ta phải kiên định, Thiện Trung là thuộc về Đại Phương. Hơn nữa lấy thân phận Tiểu vương gia, qua hai năm là phải cưới Vương phi khai chi tán diệp rồi, sao có thể trở thành đoạn tụ* đây, quận chúa biết được khẳng định sẽ chặt chân hắn.
(*từ gọi gay thời xưa ở Trung)
Ta thở dài, có chút thông cảm.
"Vương gia, ngươi vừa gặp đã yêu? Còn là với một tên nam nhân khác?"
Tiểu vương gia chu chu cái môi.
"Lúc ta nảy sinh tình cảm, vẫn chưa biết hắn là nam nhi."
Thì ra là vậy! Trong mắt ta thông cảm cho hắn hơn.
"Vậy..."
"Sau khi biết hắn là nam nhi, ta vẫn yêu hắn."
Tiểu vương gia nhếch môi, buồn bã nói, giọng chua cay không biết phải làm sao, nhưng cũng tựa như mang theo một chút ngọt ngào khó tả. Nói xong, liền té ngã trên bàn bất tỉnh như sự.
Còn ta vì lời của hắn mà đột nhiên ngơ ngẩn, trong đầu hình như có một loại xúc động thần bí nào đó.
Tiểu vương gia nói là chân ái. Hắn yêu một người, dù biết đối phương cũng là nam nhi, mà phần tình cảm này sẽ khiến hắn phải rơi vào đau khổ...
Một trận gió lạnh ập vào mặt, thúc giục ta phải hồi thần. Ta sờ lồng ngực, bên trong đang cất giữ cuốn sách nọ, lúc nãy thật vất vả mới áp chế được cảm xúc phức tạp giờ đây lại bắt đầu dấy lên, giống như trận lửa càng đốt càng vựng vậy. Ta vội vàng xử lý xong xuôi Tiểu vương gia, sau đó trở về phòng tháo mặt nạ. Ngồi yên dưới ánh nến rất lâu, tâm trạng cũng không khôi phục lại được, ngược lại càng tâm phiền ý loạn hơn.
Có điều ta lén đốt vài nén hương, lấy cuốn thiên môn quy lúc còn sinh thời sư phụ thích nhất ra cúi đầu xá lạy.
Sư phụ a, đồ nhi cuối cùng đã gặp phải chuyện phiền lòng không thể nghĩ thông. Xin người hiện về báo mộng, chỉ điểm trong giấc mơ.
---- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Ám vệ nào đó: Bẩm báo quận chúa, tối qua có một tên nam nhân xa lạ đỡ Vương gia về viện.
Quận chúa: Ừm, biết rồi.
Ám vệ: Nhưng tên nam nhân kia rất nhanh liền trở ra, tiến vào phòng Hoa đại nhân!
Quận chúa: Cái gì? !
Ám vệ: Sau đó tên nam nhân kia còn cởi y phục, chỉ mặc một lớp trung y chải đầu trước gương!
Quận chúa: ! ! !
Ám vệ: Sau đó hắn tháo mặt nạ xuống. Thì ra đó là Hoa đại nhân đã cải trang thành mưh hahaha ~o(v)o~~
Ám vệ nào đó, xong đời.

Bình Luận (0)
Comment