Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 46

Thật ra nói về chó, ta có chút bóng ma trong lòng. Bởi vì thuở niên thiếu từng phát sinh một chuyện mà đến nay vẫn khiến ta không thể nào không gọi nó là một vết nhơ trong cuộc đời.
Năm đó vừa xuất đạo không lâu, ta một lần nhận vụ ám sát lão chủ nhà giàu nọ, sau hai ngày ròng rã điều tra, liền nhân lúc hắn xuống đồn điền thu tiền thuê mướn chuẩn bị ám sát. Không sao ngờ được giữa chừng theo dõi, vừa định động thủ, thì liền xảy ra một chuyện bất ngờ. Ta vô tình giẫm phải đuôi một con chó hoang ven đường, kết quả bị rơi vào tầm ngắm của bầy chó hoang gần đó.
Sau đó, như bị mất trí chúng rượt đuổi ta hết nửa đồn điền!
Lần đầu tiên trong đời ta gặp phải chuyện như vậy, ta cơ bản không biết phải xử trí như thế nào, chỉ đành không để ý hình tượng tháo chạy như điên, cứ cố ý dọc trên đường bị mấy thôn dân nhìn thấy ta bỏ chạy còn che mặt, nên rối rít vác cuốc kéo nhau gia nhập đội ngũ hét toáng bắt kẻ trộm, nếu không nhờ ta luyện khinh công thành công bảy tám phần, sợ rằng đã thua thảm dưới tay bọn họ.
Nhưng nhiêu đó đâu đã thấm vào đâu, đáng giận nhất là, câu chuyện chật vật này không biết vì sao lại loan truyền khắp nơi trong ngành, trở thành một câu chuyện hài tiếu lâm. Bọn họ còn không tiết tháo đặt cho ta biệt hiệu "chó thấy là rượt"! Chó thấy là rượt cái con khỉ mốc! Ta chỉ hận đến nay vẫn chưa tra được năm đó rốt cuộc là tên tiểu tiện nhân nào đã đặt cho ta biệt hiệu đó!
Mà đoạn thời gian đó không chỉ sư huynh cười nhạo ta, ngay cả một vài vị tiền bối ta quen biết thấy mặt ta cũng liền nén cười, mãi cho đến xảy ra trận tỷ thí ở rừng mơ mới vãn hồi được danh dự, có được cái tên Phi Hoa... thở dài, quả thật không dám nhìn lại. Cho nên ta mới vẫn luôn không có hảo cảm với loài động vật này, bao gồm cả con mập địch trước mặt này. Hoàn toàn không biết phải làm sao để sống chung luôn.
Vì vậy lúc này, bọn ta đang đứng trong vườn hoa cạnh lương đình, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Con chó của Lôi tiểu thư không giống với giống chó bản địa Đại Việt, lông dài hơn chút, vừa trắng vừa xen lẫn những đốm rằn vàng đen, vô cùng kỳ lạ. Tạng người nó cũng to lớn, cứ ngồi bất động trước mặt ta, giống như một ngọn núi nhỏ vậy.
Nhưng kỳ quái, mới nãy trước mặt chủ nhân nhà nó hãy còn tung tăng vui sướng quên cả sự đời, sao bây giờ lại an phận thủ thường quá vậy. Chó không phải đều yêu thích chạy loạn cắn đồ bậy bạ khắp nơi sao, không thì mặt mày dữ tợn liền thè lưỡi nổi điên cắn người?
Bây giờ mặt nó không cảm xúc cứ ngồi nhìn chằm chằm thấy hơi dữ a, ta có chút sợ.
Ta dứt khoát cách xa nó chút, ngồi vào trên băng ghế đá. Ngồi một lúc, liền thấy hơi đói bụng. Liền xoay người mở hộp đựng thức ăn trên bàn, lấy vài cái bánh ngọt ra. Lúc cầm một dĩa mứt mơ tiến ra, lại phát hiện con mập địch lông rằn ngồi bên kia mặt vẫn không thay đổi hướng ta lắc đuôi.
Uây? Lắc đuôi? Lẽ nào nó cũng muốn ăn?
Ta cầm dĩa mứt quay vào, nó hết lắc. Cầm ra, nó lại lắc.
Phụt hahaha trò này hình như cũng vui đấy chứ! Ta thử kẹp lấy một miếng vất cho nó, nó lập tức há miệng chuẩn xác đớp lấy, nhai hai cái, lại còn thuần thục phun hạt ra ngoài.
A, con mập địch này thành tinh rồi!
Nổi lên hứng thú, còn chơi đùa trò ném chụp dĩa một hồi với nó trong vườn hoa. Thế nhưng, chơi cho đến khi mặt trời lặn xuống núi mà vẫn chưa thấy quận chúa các nàng về. Ngược lại là tiểu vương gia từ quân doanh trở về trước, lén lút rảo quanh một vòng, không thấy vị tiểu thư nào đó ở đây, mới nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều hắn may mắn cười chưa được mấy tiếng, liền bị quận chúa cho người gọi, bảo là muốn hắn cùng Lôi tiểu thư dạo đêm quanh hồ Nam gì đó.
Nhớ lại lúc Tiểu vương gia rời phủ vẻ mặt vẫn một bộ ủy khuất bi phẫn, haiz, quả thật đáng thương.
Có điều ta bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao. Quận chúa các nàng phỏng chừng sẽ chơi đến khuya đi, vậy cũng đồng nghĩa ta phải tắm rửa cho con mập địch đắc tiền nào đó, còn phải phục vụ cơm nước cho nó. Còn phải làm được đến mức tận tâm như mẹ nó vậy.
Ta cam chịu số phận tìm một cái chậu gỗ lớn đổ nước sôi a nhầm đổ nước ấm vào trong, lôi nó vào, sau đó kỳ kỳ cọ cọ. Lúc sờ sờ lớp lông trên người nó, phát hiện cảm giác cũng không đến nỗi nào. Không nhịn được liền xoa bóp thêm vài cái.
Đúng rồi, nó là chó cái mà hả? Ta không có ý tốt nhìn xuống dưới, haha, quả nhiên là vậy.
"Gâu!"
Con mập địch nào đó thẹn quá hóa giận, đại móng vuốt vỗ một phát xuống chậu, làm nước văng tứ tung lên mặt ta.
Sau khi tắm xong ta liền mang nó về phòng. Đáng tiếc hôm nay Tiểu Lan không có đây, bằng không mang nó giao cho muội ấy chăm nom giúp ta được rồi. Ta bày cái thảm nằm cạnh cửa cho nó, đặt dĩa thịt khô với thố nước xuống, sau đó rửa mặt leo lên giường, lại cầm cuốn《 Sự quyến rũ của tiểu thư》đặt bên gối lên.
Hưm... mà thôi, hôm nay hơi mệt, hay là khỏi xem đi. Giãy giụa hồi lâu, ta vẫn là khép sách lại, đặt xuống lại cạnh gối. Cuốn sách này ta đã đọc được một nửa, hôm nay liền dừng ở đoạn lần đầu thân thiết giữa Thúy nhi và tiểu thư. Thật sự không dám đọc tiếp.
Bổi vì mỗi lần đọc tiếp, là trong đầu đều sẽ không khống chế được xuất hiện gương mặt quận chúa. Như một cơn ma chướng vậy.
Lẽ nào do gần đây gặp mặt quận chúa nhiều quá? Nhưng mà... quả thật cứ hệt như ta đang lén có dâm ý với nàng vậy. Mà như từng nói, hai nữ nhân, rốt cuộc làm thế nào để thân thiết với nhau a... phi phi, không được nghĩ ngợi lung tung nữa, không được lại thế gương mặt quận chúa vào! !
Ta vội vàng vỗ bồm bộp vào gương mặt đang nóng lên của mình, để đánh tan những ý niệm không nên có. Lúc này cạnh cửa con mập địch nào đó duỗi người ngao ô một tiếng, tìm tư thế thoải mái đứng trên thảm, con mắt màu nâu liền nhìn thẳng tắp về hướng ta bên này.
Khụ khụ, ta khó hiểu chột dạ, luôn cảm thấy như mình đang bị rình rập bí mật này nọ vậy. Rõ ràng nó chỉ là một con chó... ta có hơi buồn bực liếc nhìn đoàn lông nhung to bự bên kia.
"Nè, ta ngủ trước đó, lát nữa đừng có sủa bậy bạ, ngoan ngoãn nằm đó giữ cửa a."
Cẩu Đại Hoa miễn cưỡng liếc nhìn ta cái, liền nằm phịch xuống thảm an tĩnh, duy trì tư thế đàng hoàng không nói tiếng nào này lại có vài phần hương vị giống đại gia khuê tú.
Quả là càng tĩnh tâm so với chủ nhân.
Ta buồn cười lèm bèm vài câu, kéo chăn nằm xuống. Tối nay cũng không có ý định ngủ tắt đèn, ánh lửa được giữ lại chiếu lên giường nhuộm ra một mảnh hôn ám, có loại tĩnh mịch ấm áp đã lâu. Ta ngẩn người nhìn tấm màn đung đưa bóng hồi lâu, bất tri bất giác nhắm hai mắt, dần dần thiếp đi.
Đêm nay, rốt cuộc sư phụ cũng xuất hiện.
Hoảng hốt trong giấc mộng hồi lâu, ta đi tới trước vùng lượn lờ đầy sương trắng, phía trước mặt có một cây lê lớn, những đùm hoa nở trĩu cành, nổi bật dưới bầu trời đêm như thể được những bọng nước đá phủ lên vậy, dịch thấu trong suốt. Mà dưới tàn cây có một nam nhân mặc áo trắng đang đứng, thân hình cao ráo đẹp đẽ. Hắn đưa lưng về phía ta, gọi ta một tiếng.
"Tố nhi."
Tố nhi, bao lâu rồi không được nghe người ta gọi cái tên này. Trong nháy mắt hốc mắt ta lên men.
Cái tên Lưu Tố, là năm đó nhận nuôi sư phụ đã đặt cho ta, theo cùng họ với người. Nhưng cho tới nay, cũng chỉ mình sư phụ là gọi ta bằng cái tên này, sư huynh chưa bao giờ gọi ta như vậy, hắn đặt cho ta biệt danh. Cho nên sau khi sư phụ mất, đã nhiều năm rồi, hai chữ này cũng gần như bị ta quên lãng.
Ta chịu đựng chua xót bước tới, dừng lại trước nơi huyền ảo vài bước, thấp giọng.
"Sư phụ."
"Thầy không phải đã nhắm mắt xuôi tay rồi ư."
Đưa lưng về phía ta, người bỗng sâu kín nói.
"Con luôn nhắc tới sư phụ, làm mối ràng buộc càng nặng trĩu hơn, ta đều không thể an tâm đi đầu thai."
Theo những lời này, quanh thân ta bỗng nổi lên trận gió lạnh, thổi vào làm ta run rẩy.
A, sư phụ con sai rồi con không nên luôn lén nói xấu sau lưng thầy!
Ta do dự một hồi, nhỏ giọng nói.
"Sư phụ... thầy ở bên đó có khỏe không."
Lại dừng một chút.
"Năm đó kẻ hại chết thầy, đến tột cùng là ai?"
Người nọ không trả lời, chỉ trầm mặc đưa lưng về phía ta, có chút u ám. Ta chà xát hai tay vào nhau, tự dưng thấy hơi rụt rè. Nghe nói tướng mạo lúc chết của sư phụ rất đáng sợ, hình dáng trong mộng bây giờ của hắn có phải cũng đáng sợ thế không?
Nhớ năm đó sư phụ bị sát hại, ta đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, là một người đồng đạo báo ta hay mới chạy về. Thế nhưng đợi đến khi ta về tới nơi, ngay cả thi thể người cũng bị dòng nước xoáy cuốn đi. Ta quỳ xuống bên bờ, nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ, cũng không dám tin tưởng. Sau đó người vây xem chỉ cho ta một tảng đá lớn khắc đầy chữ rậm rạp chằng chịt ta mới thấy. Đó là di thư sư phụ để lại cho ta.
Sư phụ hắn lại dùng chút khí công ít ỏi sót lại viết ngay ngắn cho ta một bức di thư!
Hắn nói quyết đấu với người không dây dưa thù oán, kêu ta không được truy xét, chỉ cần thật tốt làm chưởng môn nhân của ta, làm cho phái Ngạo Thiên phát huy quang đại uy chấn giang hồ, còn dặn dò ta phải chăm sóc cho mấy chậu hoa lan của hắn, nhớ tưới nước, mà không được tưới quá nhiều, tránh cho cây bị chết úng. Còn mấy con gà mái, nếu không đẻ trứng nữa thì dứt khoát hầm ăn... với cả mấy cái hàng rào sau nhà hình như bị mục nát vài chỗ rồi, nhớ phải tu sửa lại, ngoài ra, bán nhà đi du sơn ngoạn thủy gì đó đều không được làm, bằng không hắn chết không nhắm mắt! (hảo đồ đệ là đây, dặn trước không được bán nhà lấy tiền =))))))))))))))~)
Đùa gì vậy! Sau khi đọc xong ta tức giận đấm bụp bụp xuống đất.
Sử dụng khí lực để khắc lên đá nhiều như vậy chỉ để giao phó ba cái chuyện rất đỗi vặt vãnh này, hoàn toàn chẳng chút nào giống người sắp chết có được hay không! Sẽ không không phải vừa khắc xong liền cạn kiệt sức lực rồi té xuống sông thảm liệt như vậy chứ! Hơn nữa mấy tiền bối võ công cao cường vây xem cũng không giúp đỡ vớt xác lên liền cứ đứng trơ ra nhìn nó trôi đi sao!
Thật sự lý nào lại vậy! Còn có tên khốn kiếp đã đánh hủy dung sư phụ rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai a? ! Lại không hề nhắc tới một chữ trong di thư, nói toàn ba cái nhảm nhí thôi...
Đoạn ký ức thê thảm này, hôm nay hồi tưởng lại vẫn khiến ta bi thương không thôi, hốc mắt lại ươn ướt.
Nhưng cũng vì bức di thư đó, ta mới kinh hãi bỏ đi ý định bán nhà ruộng đất vườn tược để đi du sơn ngoạn thủy bao nuôi tiểu mặt trắng, quyết tâm chấn chỉnh uy môn... lúc còn đang cảm khái, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện nam nhân trước mặt đang từ từ quay người lại!
Đợi đã! Ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong a nè!
Lòng ta tràn đầy sợ hãi, cứ vậy nín thở nhìn hắn xoay người lại, hướng mặt về phía ta. Thế nhưng, trên mặt hắn dính đầy những khối lập phương trong suốt là chuyện gì xảy ra? ! Mấy thứ đó là gì vậy? ! Dù có tác dụng che đậy, nhưng loang lổ như thế mơ hồ càng nhìn chỉ càng cảm thấy đáng sợ thôi có được hay không!
Ta một bên run cầm cập, một bên không ngừng tự kỷ ám thị với bản thân sư phụ vẫn một bộ tuấn mỹ gương mặt như ngọc, một lúc lâu mới có dũng khí nhìn thẳng gương mặt hắn.
Phụt, không được a, hoàn toàn không thể thay thế gương mặt sư phụ trong trí nhớ vào được a.
Nhưng mà... hắn thật sự là sư phụ ta sao?
Chỉ nghe thấy tên nam nhân không vui nói.
"Sao vậy! Sắc mặt ngươi lúc này sao kém vậy! Màu da cũng nhợt nhạt đi rất nhiều, không còn thủy nộn đỏ hồng sáng bóng như trước! Gần đây có phải không nghỉ ngơi tốt, không thường xuyên bôi mỹ nhan cao a? ! Hơn nữa móng tay sao không sửa lại cho trơn nhẵn, ngươi xem móng ngón cái bên trái, còn bị mài mất một góc!"
... Thật giống với lão ma ma khắc nghiệt trong hoàng cung. Xem ra quả thật là sư phụ không sai.
Sư phụ vẫn không ngừng việc giáo huấn ta.
"Phải luôn chú ý tới dung nhan của mình a! Phải nhớ, ngươi thế nhưng là chưởng môn nhân đời thứ bảy mươi sáu của Ngạo Thiên Môn chúng ta!"
"Nhưng mà sư phụ! Môn phái chúng ta bây giờ cũng chỉ còn lại một người a!"
Ta không nhịn được nói.
"Hơn nữa nếu bây giờ ta đã là chưởng môn, vậy Ngạo Thiên Môn cái tên thô tục buồn nôn lại quê mùa này có phải cũng nên bỏ đi?"
"Nghịch đồ! ! Bảo vật chấn hưng bổn phái Ngạo Thiên kiếm cũng bị mi đổi thành Minh Phong mi còn muốn thế nào nữa!"
Sư phụ phát cáu, hất ống tay áo một cái, lại làm ra hành động không thể nào quen thuộc hơn đấm ngực dậm chân. Lúc trước mỗi lần ta chọc hắn giận, nhìn hắn bộ dạng này đều một bên thầm cười.
Nhưng hôm nay ta rốt cuộc không thể cười nổi.
Ta không tránh ánh mắt, hít sâu một hơi, ngay cả giọng nói cũng trở nên trầm khàn.
"Sư phụ... Ngạo Thiên Môn thực sự chỉ còn lại một mình con."
"Con không thể phát huy quang đại môn phái, thầy có trách con không?"
Hồi lâu, người bên kia mới cười nhẹ.
"Nha đầu ngốc."
Hắn chậm rãi nói.
"Còn nhớ năm đó đi rừng mơ quyết chiến, lúc ta tiễn con ra cửa, đã nói gì với con không?"
"Dạ?"
Ta sững sốt hồi lâu, ngay sau đó hiểu rõ, trong cổ liền như có gì nghẹn lại.
"Ta nói với con, sớm chút trở về nấu cơm a."
Không phải muốn con liều chết để thành công lấy được danh tiếng, mà là muốn con bình an vô sự trở về a.
Nước mắt ta rốt cuộc không chịu được nữa phá đê mà ra.
"Sư phụ..."
Nhìn theo bóng người dần dần bị màn sương nuốt lấy, ta dùng tay gắt gao che miệng, không để cho bộ dạng khóc lóc của mình trông quá khó coi.
Sau đó lại đột nhiên như nhớ ra điều gì, hoảng hốt vội kêu lên.
"Oái đợi đã! ! Sư phụ thầy khoan đi đã, con còn chuyện chính sự muốn nói với thầy! Chúng ta trò chuyện một chút về chuyện phòng the nữ nhi đi a, con có chuyện rất quan trọng muốn hỏi thầy a sư phụ!"
Thời điểm vùng vẫy hô to, cũng là lúc bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy Lôi tiểu thư ngay cạnh đầu giường, buồn cười nhìn ta. Ta cả kinh vội vàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng. Lau mặt, nước mắt sớm đã dính ướt tóc bên tai.
Nguy rồi, bị nàng nhìn thấy. Sẽ không phải đã nghe được gì rồi chứ?
"Hè hè~~"
Lôi Kiều Kiều cười híp mắt nhìn ta, không rõ ý đồ. Kết quả mở miệng câu đầu tiên lại xém chút làm cho ta hộc máu.
"Ngươi muốn nói về chuyện phòng the gì của nữ nhi vậy?"
Thì ra ta quả thực nằm mơ đã nói ra hết! Ta ho nhẹ một tiếng, lúng túng xoay mặt đi nơi khác.
"Ngươi, sao ngươi lại vào phòng ta?"
"Ta tới đón Đại Hoa của ta a."
Nàng tùy ý chỉ chỉ con chó mập cạnh cửa, chớp mắt.
"Vẫn chưa trả lời ta, phong the nữ nhi gì a? Có thể nói với ta được nha."
Nhìn bộ dạng thần sắc sáng láng hưng phấn của nàng, ta cảm thấy thật không biết nên làm sao. Người này cũng quá giằng co đi, hôm qua đi chơi về trễ vậy, sang ngày hôm sau mà vẫn còn tinh lực dậy sớm. Ta nói.
"Nói mớ đó, quên nó giùm."
Nàng cũng không dây dưa thêm, chu chu cái môi, liền kéo tay ta, bỏ một món đồ trang sức vào lòng bàn tay.
"Nè, quà tặng ngươi."
Ta liếc nhìn, trên món trang sức đeo ở đai áo hình hoa mai bên trên có khắc hai chữ Đại Hoa, trông rất tinh xảo.
"Đa tạ Lôi tiểu thư."
"A, làm chi khách khí như vậy. Nghe nói đêm đó ta cũng đánh mặt ngươi sưng vù, xem như tạ lỗi đi."
Nàng hào khí phất tay một cái, bỗng chuyển giọng
"Thế nhưng cũng không thể hoàn toàn trách ta đúng không, ai kêu ngươi vô lễ ta trước."
Chuyện này ta cũng sắp quên mất!
Ta càng lúng túng, đang định nói sang chuyện khác, đại tiểu thư trước mặt lần nữa nói ra lời kinh người.
"Thật ra... thật ra ta vừa rồi nhân lúc ngươi ngủ đã xoa lại rồi, nhưng mà..."
Nói tới đây, nàng lại bất mãn chu chu cái miệng, ánh mắt rơi vào vị trí từ cổ họng ta trở xuống.
Được rồi, đừng nói mấy lời ta không có chút nào là muốn nghe cả!
"Phụt, không trêu ngươi nữa."
Nàng khôi phục bộ dạng đứng đắn, nhưng ánh mắt lại vài phần phát sáng thúc giục.
"A, mau dậy rửa mặt thay đồ ăn gì đi, ta với A Hoa đợi ngươi bên ngoài."
Ta kinh ngạc.
"Đợi ta làm gì?"
"Đi tản bộ với bọn ta a."
Nàng đương nhiên nói.
"Hả? Vì sao ta phải đi với các ngươi?"
Loại chuyện này không phải nên để tiểu vương gia vị hôn phu này lo sao!
Lôi Kiều Kiều: "Thanh Ngưng tỷ hôm nay phải ra cửa hàng xem, Thanh Sơn ca thì đi tuần thành rồi."
Hết người này đến người khác đều đi tránh bão.
"Sau đó Thanh Sơn ca liền kêu ta tới tìm ngươi, nói ngươi nhất định có thời gian chơi với ta."
Cười hoạt bát.
Ta nghe xong đều sắp thở có chút không xong. Tiểu vương gia đây là đang trả thù ta a!
---- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Lôi Kiều Kiều: o(*≧▽≦) Thanh ngưng tỷ Thanh Ngưng tỷ, đi dắt chó tản bộ với muội nha~~
Quận chúa: (vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn) ngoan, hôm nay tỷ phải đi xem cửa hàng, xử lý vài vấn đề về nhân sự. Đó là chức trách của tỷ, lại liên quan lợi ích vương phủ, vô cùng quan trọng, thân là quận chúa, không thể không quản.
Lôi Kiều Kiều: Vâng... (thất vọng rời đi)
Vì vậy đoàn người quận chúa trời chưa sáng liền vội vàng rời phủ.
Tại cửa hàng ——
Ám vệ nào đó: Bẩm báo quận chúa, Lôi tiểu thư sau khi chúng ta rời đi đã chạy tới phòng Hoa đại nhân!
Quận chúa đang uống trà: Phụt! Cái gì! Vương gia đâu? !
Ám vệ nào đó: Vương gia hắn trời chưa sáng đã đi tuần thành.
Quận chúa: (╯‵*)︵┻━┻ Hôm nay nó làm gì có lịch tuần thành! Mau gọi nó về cho ta! Còn có chuẩn bị xe, chúng ta lập tức hồi phủ!
Hà tổng quản: (" *) quận chúa, vậy cửa hàng phải làm sao!
Quận chúa: (  ̄△ ̄) ai da ngươi tự xử lý được mà~
Hà tổng quản: (" *) cái gì! !
Tiểu Lan đứng một bên rơi lệ: Quá cảm động rồi! Quận chúa vì hạnh phúc tương lai của tiểu vương gia, lại lao tâm khổ tứ như vậy, ngay cả công chuyện cũng không để ý híc!
Đại Phương: -_- Đừng tẩm bổ quá lố cho não.
----
Hai chữ thôi "vì gái" đó mà 
┐(´∇`)

Bình Luận (0)
Comment