Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 8

"Ngươi... hình như nơi đó cũng bị thương."
Sau khi băng bó xong, ta nhẫn nại một lúc, cũng vẫn không nhịn được mở miệng nhắc nhở, nhân tiện giơ ngón tay chỉ vào khối máu bầm dưới lớp áo nàng.
Nữ thích khách nghe thấy ngược lại không hoảng không loạn, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, hình như đang suy đoán dụng ý của ta. Trong phút chốc, khóe miệng nàng câu lên, rất nghiền ngẫm.
"Vậy sao, vậy phải làm thế nào?"
Làm thế nào? Đã chỉ rõ ra như vậy thì đương nhiên là phải bôi thuốc lên rồi, lẽ nào còn mê mẩn ngồi khen "hình dạng khối máu bầm đẹp như một đóa mẫu đơn vậy ahahaha" sao!
Trong lòng ta bất mãn, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dạng vui vẻ, tận lực để nó nhìn vào vẫn đơn thuần không tà niệm ôn nhu hiền lành, khụ khụ, thực tế ta cũng quả thực là một người tốt bụng không có ý đồ xấu.
Ta thành khẩn đề nghị.
"Như vầy đi, ta làm người tốt tới cùng nhân tiện giúp ngươi xoa xoa, cho tan máu bầm ngươi thấy sao."
Sao ta cứ thấy lời ta nói có chỗ quái quái?
Vị nữ thích khách nghe thấy, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Ngay sau đó khinh miệt cười lạnh, nói.
"Sao hả, ngươi dám..."
Còn chưa nói hết, nàng đã kinh ngạc trước móng vuốt nào đó đã đặt trên ngực nàng.
Vốn biểu cảm khinh miệt lại trở nên cứng đờ trong nháy mắt rất dễ thương, nàng hít một hơi lạnh, bộ dạng không dám tin sững sờ có vài phần khả ái.
"Ngươi! Ngươi đúng là dám..."
"Ta không có ác ý, chẳng phải lương y như từ mẫu sao, chuyện này cũng vì sức khỏe của ngươi thôi."
Ta khẽ ấn vài cái dò xét chỗ đau liền không do dự rụt tay về, sau đó phủ một lớp dược cao vừa phải vào tay thoa cho nóng lên, lần nữa đưa vào trong áo, dán lên khối máu bầm. Thấy nàng định phát tác, lại nghiêm túc nói.
"Cứ thoải mái, ngươi có thể bị nội thương, tâm trạng không nên kích động."
Vừa nói tay vừa bắt đầu ấn xoa theo quy luật. Xử lý loại vết thương tụ máu này không thể quá dùng sức, phải phối hợp với dược cao nhẹ nhàng xoa từ từ, mới có thể phát huy dược liệu nhanh chóng ngưng đau tan bầm. Bởi vì từ nhỏ sư phụ luôn nhấn mạnh trong việc dạy dỗ, nên ta luôn rất chú trọng vóc người dáng thể của mình, tận lực bảo dưỡng da trắng nõn nà thuần khiết, ngay cả những lúc rơi vào miệng cọp ta cũng không để bị lưu lại những nhát kiếm thô.
Cho nên ta từng hoài nghi, sư phụ dụng tâm tốn sức đào tạo ta "tự yêu mình" như vậy có phải đang trù tính trong tương lai sẽ ám sát một vị vương hầu nào đó, muốn ta phải hy sinh sắc đẹp —— sau đó thì ta phát hiện mình đã nghĩ nhiều.
Bản thân sư phụ là một người cực kỳ yêu cái đẹp, vừa thích đẹp lại vừa yêu sạch sẽ, quả là còn phiền phức hơn phụ nữ nữa.
Giống như ta lúc này đây nói xấu cố sư phụ của mình có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng mà chứng ương ngạnh của ta đại khái là bị ảnh hưởng từ hắn. Hôm nay chuyện ta không thể nhẫn nhịn nhất chính là trên da thịt trắng như tuyết của con gái lại bị vết thương, lại còn gần loại địa phương đó, nếu không xử lý kịp thời sẽ rất phiền toái về sau.
Ta càng chuyên chú, xoa bóp nghiêm túc cẩn thận hơn.
"Ngươi..."
Nữ thích khách vừa rồi tức giận cũng trở thành kinh nghi, vào lúc này lửa giận cũng đã buông xuống, phẫn hận nhéo ta một cái.
"Nếu không phải ngươi là con gái, ta sớm đã..."
"Thực không dám giấu."
Ta nhất thời nổi lên trêu chọc, tăng cao âm lượng nhưng mặt lại không chút thay đổi nói.
"Thật ra tại hạ trước nay vẫn luôn giả gái."
"Khục... khụ khụ!"
Nữ thích khách sặc sụa liên tục, khóe miệng tràn ra tia máu, nhưng vẫn bất chấp giơ tay lên bổ về phía ta. Ta nhanh lẹ bắt lấy cổ tay nàng, thấy nàng động thủ thật, ta gấp giọng.
"Ta đùa thôi mà, người nhìn ta có chỗ nào giống đàn ông, mà kiểu đàn ông nào đi nữa cũng không giả trang được một cô gái đầy ý vị như ta đâu."
Vừa nói ta vừa giúp nàng thuận khí.
"Ta vừa nói xong, ngươi không được kích động."
Nữ thích khách kích động lợi hại giận lên làm ta muốn bật cười.
"Vui lắm sao, ta chưa từng bị người ta trêu chọc như vậy, ngươi được lắm!"
Ngực nàng phập phồng, hồi lâu mới chậm rãi áp xuống, cuối cùng vẫn không quên phản kích.
"Hừ, ngược lại nhìn ngươi chẳng có lấy nửa điểm ý vị."
Nói xong rút tay về, lại trừng ta.
"Lúc nãy ngươi còn một bộ sợ sệt ngoan ngoãn, thì ra là giả làm heo để ăn thịt hổ. Ngươi còn xúc phạm ta lần nữa, có tin ta sẽ giết ngươi thật không?"
"Tin tin tin, võ công ngươi cao cường, nể tình ta hết lòng phục vụ mà tha cho ta một mạng."
Ta liếc nhìn dưới tay, màu sắc chỗ bầm đã trở thành theo như dự liệu. Ừm, không sai biệt lắm ổn rồi.
Thật vất vả thoa thuốc xong, ta thu tay về giúp nàng mặc lại áo, giương mắt nhìn, lại ngoài ý muốn thấy nàng cúi đầu, gò má nhuộm một tia đỏ ửng. A, vào lúc này nàng không nói tiếng nào, chỉ ngồi đó đỏ mặt, lẽ nào đang suy nghĩ chuyện xấu... nhưng lúc này ta cũng kịp phản ứng, đỏ mặt cũng đồng nghĩa, nàng không dùng dịch dung?
"Sao vậy?"
Lúc này dư quang của nàng liếc thấy ta đang nhìn nàng, ngẩng đầu lạnh giọng.
Ta chân thành: "Hehe, hình như ngươi... không mang mặt nạ hả? Ta còn tưởng người làm thích khách các ngươi ra ngoài đều sẽ mang mặt nạ da người, trong sách không phải đều viết như vậy sao."
"Haha, ngươi bình thường đọc mấy loại sách gì vậy."
Vị nữ thích khách lập tức khôi phụ bản sắc độc mồm độc miệng.
"Đúng là gái nông thôn không có kiến thức, không phải ai đi hành thích cũng phải dịch dung. Hơn nữa... ta không muốn mang gương mặt xấu xí hơn ta ra đường."
Ta muốn làm bộ mặt khinh thường với nàng. Nhưng cố gắng cười ôn hòa, tiếp tục giả chân thành.
"Vậy ngươi dịch dung thành đại mỹ nhân a."
Nàng nghe xong lại giống như người ngốc nhìn ta.
"Nói khùng gì vậy, còn có người đẹp hơn ta sao?"
... ta hoàn toàn không muốn tiếp tục trò chuyện với tên này nữa. Có điều, nàng quả thật xinh đẹp, không biết Tấn An quận chúa so với nàng sẽ thế nào. Ta bất giác xịt lại gần.
"Còn nhìn nữa ta móc hai con mắt ngươi ra giờ."
Gương mặt xinh đẹp đó đột nhiên trở nên giận dữ.
Ta bị dọa sợ run rẩy.
Nhìn một chút không được sao, đúng là qua cầu rút ván, thụ ơn không báo. Ta tức giận lui người ra ngoài, lại nghe nàng nói.
"Ta vốn là giết ngươi, nhưng ngươi lại giúp ta, cho nên... chúng ta xem như huề nhau. Hừ, hôm nay ngươi phải cảm tạ đại ân đại đức của ta đó."
"Tạ ơn nương nương không giết."
Ta bỉu môi, lại thờ ơ hỏi.
"Nhắc tới rốt cuộc ngươi là ai vậy, tại sao muốn ám sát quận chúa."
"Ngươi thật sự muốn biết? Ta sẽ giết ngươi diệt khẩu nga."
Nàng sâu thẳm nói.
"...vậy thôi khỏi."
"Haha."
Nàng híp mắt nhìn ta hồi lâu, bỗng giảm thấp giọng nói.
"Người muốn giết quận chúa trên đời này biết bao nhiêu là người, lý do thì muôn trùng muôn dạng —— ngươi nói có đúng không?"
Có ý gì? Đáy lòng ta siết chặt, lẽ nào nàng đã nhìn ra thân phận của ta? Ý thức điểm này, ta ung dung đưa tay qua hông.
"Quận chúa hiền lương thục đức, trước nay không gây xích mích cùng ai, ở đâu ra nhiều kẻ thù như vậy."
"Làm sao đến ngươi cũng nói tốt cho nàng ta vậy. Một đám các ngươi, ngu dân dốt nát!"
Không ngờ nữ thích khách vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, giễu cợt cười nhạt nói.
"Hừ, nhìn bộ dạng, ngươi rất thích Tấn An quận chúa?"
Nhìn bộ dạng ngươi ngược lại rất ghét Tấn An quận chúa a! Ta không nhịn được rủa thầm. Nàng cũng không đợi ta trả lời, chuyển giọng, nói rất đương nhiên.
"Thích cũng vô ích, hôm nay ngươi phải cưới ta."
"Cái gì? !"
Ta có chút không phản ứng kịp. Ta không nghe lầm đấy chứ? ! !
"Bởi vì ngươi đã chạm vào thân thể ta a. Ta từng lập lời thề, ai nhìn thấy da thịt ta chạm vào thân thể ta, phải cưới ta, bằng không ta liền giết hắn... bây giờ, ngươi chọn đi."
Nàng trầm mặt xuống, nghiêm túc nhìn chăm chú ta, thậm chí bàn tay còn từ từ dời về một bên, cầm lên thanh dao găm sắc bén.
Ta kinh ngạc. Tình tiết cũ rích như vậy không phải chỉ có trong truyện thôi sao! Ta cũng không phải nam chính bị rơi xuống đáy vực được thần y cô nương xinh đẹp cứu sống sau đó lụm được bí kíp tuyệt thế võ công trong hang động sau đó vừa thoát khỏi hang động thì nhặt được tú cầu của đệ nhất mỹ nhân thiên hạ ném có mạng đào hoa sáng lạn, làm sao liền đụng phải loại chuyện kỳ quái này chứ! Hơn nữa bà cô này không giống kiểu người bảo thủ như vậy chút nào! !
Không ngờ một khắc sau, vị nữ thích khách liền cười hihihaha, rất là tồi tệ.
"Gạt ngươi đó... ai kêu lúc nãy ngươi xúc phạm ta làm chi. Có điều nhìn bộ dạng chết ngồi của ngươi, ta vui muốn chết, ngươi tưởng bổn tiểu thơ lớn lên xinh đẹp, há cho ngươi thèm thuồng được à."
... đúng là đồ nữ tử nhỏ mọn ác mồm! Ta muốn trực tiếp nhào đến tát nàng ta một phát, tu dưỡng thương hoa tiếc ngọc gì đó không cần nữa! Lúc này ta bỗng nghe thấy từ xa sâu trong rừng rậm phát ra âm thanh trong vắt, giống với loại phát ra tín hiệu. Ta cẩn thận phân biệt, người bên cạnh cũng thay đổi thần sắc theo, cuối cùng nàng hơi thở phào.
Nhìn bộ dạng hẳn là đồng bọn tới tiếp ứng.
"Ngươi có phải nên rời đi rồi không."
Ta thản nhiên đứng dậy, phủi phủi mấy chiếc lá khô dính trên y phục.
Nữ thích khách cũng đứng lên, nhưng không vội đi, mà đứng tại đó nhìn ta một hồi bằng cái nhìn sâu thẳm, mới ngạo nghễ hắt cằm hỏi ta.
"Ngươi tên gì?"
"Đại Hoa." Ta thuận miệng nói ra một cái tên.
"Đúng là dung tục."
Nàng có chút chê bai lầu bầu một câu, sau đó xoay người nhảy lên ngựa, lại trừng mắt nói.
"Tốt nhất sau này đừng để ta gặp lại ngươi."
Nói xong giơ roi thúc ngựa, vội vàng rời đi. Ta thế nhưng rõ ràng bắt được lúc xoay người khóe miệng nàng cong lên nụ cười, bộ dạng đó... trông rất đẹp.
Chỉ là đám người hoàn toàn mất hút xong, ta mới phát hiện bản thân đã bị ném dưới một tàng cây khăn tay cũng mất tiêu. Lẽ nào bị lấy đi rồi? Đang lúc buồn bực, từ xa xuất hiện động tĩnh, ta liếc nhìn thấy vó ngựa. Người của vương phủ cuối cùng cũng tới.
Đám người đó phát hiện ta, vội vàng phi ngựa tới.
"Cô nương cô không sao chứ?"
Phương đại thị nữ nhảy xuống ngựa, tới trước mặt ta, trong mắt có chút ân cần. Trông không giống giả mạo, trong lòng ta thư thả một chút. Chỉ là quả thật không thể trông cậy bọn họ tới cứu a...
"Ta, ta không sao."
Kỳ khảo nghiệm diễn xuất lại tới, ta mỉm cười khoát tay.
"Thích khách hình như đã bị thương, bỏ lại ta liền rời đi."
"Ừm, vậy thì tốt." Phương thị nữ gật đầu.
"Thích khách cũng có quy củ của chúng, sẽ không động thủ với người vô tội."
Các ngươi quá ngây thơ rồi! Trong lòng ta đỡ trán.
"Ô? Cổ ngươi!"
Lúc này nàng nhìn thấy vết máu trên cổ ta, lập tức quay đầu nói với một tên thị vệ.
"Lấy thuốc ra."
Thị vệ nghe vậy móc ra một chai thuốc nhỏ đưa lên, nàng nhận lấy, xong giúp ta xử lý chỗ đau, động tác hết sức êm ái, cùng với hình ảnh nghiêm túc lãnh đạm lúc trước của nàng rất không hợp. Chỉ là được người khác phục vụ đúng là sảng khoái nha... dù dư quang ta liếc thấy lúc những tên thị vệ kia nhìn thấy một màn này đều lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu.
A, như vậy đã nói lên, Phương thị nữ sẽ không đối đãi người khác như vậy, vậy nàng ấy vì nguyên nhân gì...
Một bên thoa thuốc, Phương thị nữ nói.
"Cô nương, quận chúa rất lo lắng cho an nguy của cô, lần này để cô bị dính líu vào thật có lỗi. Nếu đã thoát hiểm, bây giờ cô liền theo ta trở về thôi."
"Trở về... đâu?" Ta cố làm bộ dạng ngốc nghếch.
Phương thị nữ luôn mang gương mặt than đen lại ôn nhu mỉm cười.
"Quận chúa muốn gặp cô."
Haha, quả nhiên là vậy. Có được câu trả lời trong dự liệu, ta hưng phấn, nhưng lại thấy khó hiểu rùng mình, Phương thị nữ đột nhiên cười lên có chút dọa người ah, ngược lại không phải vì nàng lớn lên không xinh đẹp, thực tế nét đẹp của nàng rất mi thanh mày ngài cũng không đến nỗi nào, chẳng qua cứ luôn làm mặt lạnh. Còn bọn thị vệ bên cạnh đại khái cũng bị dọa sợ, há miệng con ngươi trợn tròn, bị dư quang của nàng đảo qua liền vội vàng cúi đầu.
Đợi đoàn người chúng ta trở lại vương phủ, mấy cái đình trướng vô dụng cũng được dọn dẹp, thi thể vết máu cũng được dọn sạch sẽ, người xem náo nhiệt cũng giải tán hết, cứ như ở đây chưa từng phát sinh chuyện gì vậy. Hà đại tổng quản cùng một hàng thị nữ cười híp mắt đứng trước cửa. Thấy chúng ta về liền chào đón.
"Chúc mừng cô nương."
Nụ cười từ ái của hắn quả thật khiến ta không dám nhìn thẳng. Ta với hắn đúng là không có máu mủ gì mà hả? ! Theo sau câu chúc mừng này, ta biết, mình đã là một thành viên của vương phủ.
Kết thúc một hồi tai vạ, ta với thành tích kém cỏi nhất cứ vậy được trúng tuyển, lý do quận chúa cần một thị nữ trung thành cẩn trọng lanh lợi giống như ta... vậy trận tỷ thí lúc nãy quả nhiên không có chút ý nghĩa nào sao?
Không không, vẫn có ý nghĩa. Nói ví như cái người có tài tính toán được chiêu vào với danh nghĩa kế toán cho cửa hàng của vương phủ, nữ khoái đao thì phụ trách nhà bếp, còn người tắm rửa sủng vật thì tới chuồng ngựa...
Còn ta hôm nay cuối cùng cũng theo bước chân Phương thị nữ, được tiến vào cánh cổng màu đỏ này, mở ra lộ trình mới cho công cuộc ám sát.
Hahaha, tuy giữa chừng có xuất hiện chút trắc trở, nhưng ta vẫn nắm tất cả trong lòng bàn tay... đúng không.

Bình Luận (0)
Comment