Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 12

Nóng.

Cơn say như lớp kén dày đặc quấn chặt lấy anh, trở thành nguồn nhiệt hâm nóng khuôn mặt.

Tiếng gõ cửa khiến anh tỉnh táo lại, cứ gõ hai ba lần thành một vòng tuần hoàn, không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, rất cố chấp.

Văn Tư Hoàn không mở mắt, trả lời: “Ai đó?”

Bên ngoài cửa vang lên giọng nữ trung niên: “Cậu chủ, cô chủ, bà chủ bảo tôi lên gọi, ông chủ nói muốn cả nhà cùng nhau ăn sáng. Các chị của cậu đều đợi dưới lầu rồi.”

Anh bỗng bật ngồi dậy, bên giường trống trải, “cô chủ” vốn nên ngủ bên cạnh đã chuyển thành chiếc chăn nhăn nhúm từ bao giờ.

“Ừ, tôi biết rồi, tôi đánh răng rửa mặt xong sẽ xuống ngay.” Anh đuổi quản gia ở bên ngoài đi trước, rồi nhảy xuống giường, nhanh chóng chuẩn bị.

Ngày đầu tiên kết hôn, anh không ngờ còn có cuộc kiểm tra thế này, đúng là áp lực hơn cả đi làm nữa.

Cả nhà cùng nhau ăn cơm? Một gia đình mới phất lên, bày ra khí thế quý tộc cái gì.

Ngoài việc bóc phốt trong lòng, anh còn có một thắc mắc.

Mới sáng sớm, Ninh Hảo đi đâu rồi?

Sau khi anh đánh răng rửa mặt xong, đúng lúc Ninh Hảo trở lại. Cô đeo tai nghe, mặc đồ thể thao, xem ra là đi chạy bộ, anh chợt cảm thấy xấu hổ.

Anh không quên báo tin tức xấu này cho cô biết: “Bố tôi bảo chúng ta mau xuống dưới lầu, ông ấy cứ bắt cả nhà phải ăn cơm cùng nhau. Cậu mới từ bên ngoài về à?”

Ninh Hảo nói: “Tôi đi xem ổ chó của Náo Náo, dẫn nó đi dạo trong vườn.”

Anh nhớ ra rồi, buổi sáng cô có thói quen dắt chó đi dạo.

Cùng lúc đó, anh cũng nhớ ra cô đến kỳ sinh lý, không thể chạy bộ. Là anh nghĩ linh tinh rồi.

Văn Tư Hoàn không nói gì thêm, thay đồ xong thì ngồi xuống sofa lướt điện thoại trong lúc đợi Ninh Hảo.

Ngày đầu tiên nên ra dáng một chút, vợ chồng mới cưới cùng nhau xuống lầu mới hợp lý.

Thế là hai người đến chậm hơn.

Sắc mặt của Văn Gia Xương không hề tốt, bày ra khí thế của người lớn trong nhà: “Ngủ đến giờ này không phải thói quen tốt đâu. Dậy muộn thì con người cũng trở nên lười biếng.”

So với Văn Tư Hoàn, Ninh Hảo và Văn Gia Xương có phần thân thiết hơn.

Cô nói: “Hôm qua Tư Hoàn uống nhiều ạ.”

“Uống nhiều hơn bố sao?” Văn Gia Xương khinh thường hừ một tiếng.

Ninh Hảo cười tươi trả lời: “Đương nhiên rồi bố, đô của hai người họ sao bằng bố được chứ.”

Một câu nói đã khiến tâm trạng của Văn Gia Xương vui sướng, những người già bọn họ thường không muốn công nhận là mình đã già, thích được thi đua âm thầm với người trẻ, thích nghe những câu có ý “gừng càng già càng cay”. Ninh Hảo hạ hai đứa con trai của ông ta xuống, làm nổi bật sự oai phong của ông ta, thu được ấn tượng rất tốt.

Văn Tư Hoàn cười thầm trong lòng, tiếng gọi “bố” này của cô còn thuận miệng hơn anh nữa. Tiền sửa xưng hô hôm qua không đưa uổng phí rồi.

Mới sáng sớm Lý Thừa Dật đã ủ rũ, giờ bất ngờ bị cô nhắc đến.

Sự ngạc nhiên xuất hiện nhanh chóng rồi nhẹ nhàng biến mất.

Vốn dĩ là một chuyện không liên quan nhưng vẫn phải kéo theo anh ta, anh ta chỉ coi như Ninh Hảo lúc nào cũng nhớ mình, chẳng qua là cô nhanh miệng mà thôi, vì vậy mà tâm trạng anh ta tốt hơn vừa nãy một chút.

Vốn dĩ chuyện truy cứu việc ngủ nướng này đã trôi qua một cách vui vẻ.

Nhưng Lý Lộ Vân vẫn muốn gây thêm chuyện.

Hai đứa con trai này, bà ta buộc phải so đo, phân rõ cao thấp.

“Đô rượu người tám lạng kẻ nửa cân, nhưng Thừa Dật nhà dì chưa từng có thói quen ngủ nướng. Lúc nhỏ, Hảo Hảo năm giờ hơn đã ra ngoài dắt chó đi dạo, thằng bé cũng đi theo, người không biết còn tưởng là chó nhà chúng ta nuôi nữa đó.”

Câu nói này là điển hình cho việc chuyện nào không nên nói thì nhắc chuyện đó, ba người đàn ông trên bàn đều có sự không vui của mình.

Bà ta lại tiếp tục: “Nghe nói gia đình càng nghèo thì thói quen hàng ngày càng kém, không biết là lười biếng dẫn đến nghèo khó, hay vì nghèo nên mới không có chí cầu tiến nữa. Nói chung, em tin cách nói này, còn có đạo lý “việc kinh doanh không tốt thì nên chỉnh đốn lại quầy hàng” nữa. Con người có thể làm tốt một việc hay không, có thể nhìn ra từ vẻ ngoài và tinh thần.”

Văn Tư Hoàn nghe hiểu ý quái gở trong câu nói này của bà ta, chẳng qua là xem thường anh nghèo, chế giễu anh không có kỷ luật, khen Lý Thừa Dật có vẻ ngoài và tinh thần tốt, có thể gánh vác công việc.

Tuy nhiên, dù bà ta coi anh là quân địch, nhưng mũi dùi lại tránh khỏi Ninh Hảo. Đương nhiên vì Ninh Hảo và Lý Thừa Dật không có tranh chấp về lợi ích, mà bà ta cũng không coi Ninh Hảo và Văn Tư Hoàn là đôi vợ chồng cùng chung lợi ích thật sự.

Đây chỉ là trước mắt, thời gian lâu dài, có lẽ thái độ của bà ta với Ninh Hảo cũng sẽ thay đổi.

Lý Lộ Vân nói một đống vậy để mọi người chỉ có thể hiểu chứ không thể phản bác. Bà ta không đặt câu hỏi, cũng không chỉ thẳng ai, không một ai trả lời được, chỉ có thể phụ họa theo.



Nhưng không ai chịu phụ họa theo bà ta.

Các chị gái và anh rể không hẳn là thích Lý Lộ Vân, không thích tâng bốc bà ta, lúc ăn cơm có thể không lên tiếng thì sẽ cố gắng im lặng.

Văn Tư Hoàn bị nhằm vào nhưng lại không phải người có lòng dạ hẹp hòi, anh sẽ không làm ra chuyện mới sáng sớm đã cãi nhau với người lớn, phá hỏng bầu không khí.

Văn Gia Xương là người cùng vai vế với bà ta, nghe mấy câu đầu thì đã mất tập trung rồi, lỗ tai tự động khởi động chế độ ngăn cách làm ngơ.

Chỉ còn lại Ninh Hảo giả vờ không nghe nghiêm túc, còn làm mấy hành động nhỏ. Cô dùng nĩa lấy súp lơ mình không thích ăn trong đĩa bỏ hết vào đĩa của Văn Tư Hoàn.

Lý Thừa Dật nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người thì cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta không trút được cục tức này, bèn xả giận sang chỗ khác.

“Mẹ, ăn cơm đi, đừng càm ràm nữa. Đợi tới đợi lui, thức ăn nguội luôn rồi.”

Mẹ anh ta bị chỉ trích càm ràm thì không vui.

Chuyện đến trễ của Văn Tư Hoàn và Ninh Hảo lại được bỏ sang một bên, không ai thấy vui vẻ.

Quyết định ngồi chờ là do Văn Gia Xương khăng khăng muốn thế, thành ra ông ta cũng bị nhắm vào.

Sau một câu nói, bàn ăn trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng leng keng của dụng cụ và chén đĩa chạm vào nhau.

Lát sau, Văn Gia Xương chấn chỉnh lại, giả vờ quan tâm hỏi Văn Tư Hoàn: “Chuyến bay buổi chiều của các con là lúc mấy giờ?”

“Sáu giờ ạ. Bốn giờ phải đi rồi.” Văn Tư Hoàn trả lời.

Kế hoạch hưởng tuần trăng mật là du lịch Châu Âu, đây là thông tin công khai.

Lúc Văn Gia Xương sắp xếp chuyến du lịch cho anh vốn đã không mấy quan tâm, hiện giờ cũng chỉ là hỏi khách sáo mà thôi: “Lát nữa bố gọi điện cho người bạn ở bên Pháp, nhờ ông ấy chăm sóc cho các con. Ông ấy ở bên đó nhiều năm rồi, làm trong ngành cung ứng cho du học sinh thuê nhà, quy mô rất lớn…”

Văn Tư Hoàn cũng nói chuyện khách sáo với ông ta: “Không cần phiền đâu ạ. Bố, trạm đầu tiên của bọn con không phải đến Pháp mà sẽ tới Anh chơi hai ngày.”

Văn Gia Xương thuận miệng hỏi: “Nước Anh có gì vui chứ?” Vừa dứt lời, ông ta lại nhớ ra: “Ồ! Con từng đi học ở bên đó đúng chứ.”

“Vâng ạ, con biết rõ nơi đó hơn.”

Lý Lộ Vân bắt được lỗ hổng trong lời nói, bèn chen vào: “Vậy chắc con phải biết rõ cả Châu Âu chứ. Sao vậy? Không lẽ lúc đi học con chỉ ở một chỗ, không đi du lịch đâu đó à?”

Văn Tư Hoàn bình tĩnh trả lời: “Việc học bận rộn, không có nhiều thời gian như thế.”

“Ôi chao, nghiên cứu sinh thôi, học tiến sĩ có thể bận đến mức nào chứ? Chỉ mỗi đọc sách mà không đi trải nghiệm là không được đâu. Thừa Dật nhà dì học chính quy phải học nhiều tín chỉ như vậy mà vẫn cùng bạn bè tự lái xe đi du lịch khắp Bắc Mỹ rồi đó. Mối quan hệ của thằng bé cũng tốt, tầm nhìn rộng, đi tới đâu là có bạn đồng hành tới đó. Dì không thích giục thằng bé học tập, dù sao còn phải xem năng khiếu mà, không thể làm trái với bản tính trời sinh của thằng bé được. Rồi tới giờ mới thấy, bao nhiêu người học giỏi nhưng ra khỏi trường lại không đâu vào đâu, chỉ có thằng bé nhiều bạn, bắt tay vào việc nhanh, làm việc gì cũng có người giúp đỡ. Lần này bố con muốn giành một miếng đất, mảnh đất ở phía nam Giang Lăng kia là nhờ người bạn ở Mỹ của con thông báo tin tức cho nhỉ?”

Lý Thừa Dật lại đột nhiên bị nhắc tên, anh ta không ngẩng đầu, chỉ trả lời “vâng” một tiếng qua loa.

Lý Lộ Vân không bị ảnh hưởng, tiếp tục “thuyết pháp” trên bàn ăn: “Nhìn xem, thời điểm quan trọng không phải cứ đọc sách là có tác dụng đâu.”

Không đợi bà ta tiếp tục thăng hoa chủ đề, tổng kết triết lý, Ninh Hảo đột nhiên xen vào: “Bố, bố muốn dùng Vân Thượng đấu thầu mảnh đất phía nam Giang Lăng ạ?”

Nghe giọng điệu của cô, hình như có vấn đề gì đó?

Văn Gia Xương ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Ninh Hảo.

Lý Lộ Vân không phát hiện ra bầu không khí thay đổi, cái gì cũng muốn dùng để khen con trai: “Vụ đấu thầu này, bố con để cho Thừa Dật phụ trách. Thằng bé đã tìm xong quan hệ để gian lận đấu thầu rồi. Đợi đến cuối năm giành được mảnh đất này…”

“Em đợi đã.” Văn Gia Xương trực tiếp cắt ngang bà ta, hỏi Ninh Hảo: “Đấu thầu ở mảnh đất phía nam Giang Lăng có bẫy à?”

Văn Tư Hoàn và hai người chị đều là người ngoài ngành, vốn dĩ không nghiêm túc lắng nghe, nhưng khi nghe thấy chữ “bẫy” cũng hiểu ra được mức độ nghiêm trọng trong đó, động tác ăn cơm dừng lại, người trên bàn ăn đều nhìn về phía Ninh Hảo.

Ninh Hảo ung dung nói: “Bố, bố không nghe nhầm đấy chứ? Phương án đấu thầu của mảnh đất phía nam Giang Lăng này, bên phía thành phố có ý kiến, yêu cầu chỉ để công ty nhà nước tham gia.”

Từ “công ty nhà nước” này chính là đám mây che phủ trên đầu Văn Gia Xương suốt thời gian dài.

Phần lớn những mảnh đất tốt trong thành phố đều dùng tiêu chuẩn này để chặn ông ta ở ngoài cửa, năm sáu năm nay ông ta phát triển vượt bậc, nhưng tài năng không gặp thời. Hoặc là đi sâu vào khu ngoại ô như đội du kích, hoặc là núp dưới bóng râm của bất động sản Hải Nguyên, miễn cưỡng được chia một phần, quan hệ hợp tác không hề bình đẳng. Công việc đều là Vân Thượng làm, nhưng Hải Nguyên lại ngồi không hưởng lợi nhuận và phí quản lý cao.

Mảnh đất Tân Giang ở phía nam khu Giang Lăng này, dựa theo thông tin của Lý Thừa Dật thì hoàn toàn không có thứ rào cản đó.

Bởi vì nó vốn dĩ là mảnh đất mà hai công ty bất động sản Singapore và Hong Kong muốn có được nhất.

Người bạn kia của Lý Thừa Dật có bố là thư ký của lãnh đạo, bởi vậy mới biết trước thông tin nội bộ. Hai công ty này vì chuỗi vốn tự thân và quan hệ quốc tế nên đã rút lui, cho nên Vân Thượng mới quyết định nhặt lấy.

Văn Gia Xương gióng trống khua chiêng tốn chín tháng chuẩn bị tiền vốn để đấu thầu, gửi gắm hy vọng lớn vào dự án này. Một khi giành được mảnh đất này, cho dù tiền không kiếm được nhiều thì cũng chứng minh Vân Thượng đã bước vào hàng ngũ công ty bất động sản hàng đầu thành phố Giang.

Nhưng nào ngờ khi chỉ còn cách cánh cửa một bước chân thì rào cản như cơn ác mộng đó lại xuất hiện.



Văn Gia Xương không hề hoảng loạn, mặc dù Ninh Hảo nói năng chắc chắn, nhưng chưa chắc thông tin của cô đã chính xác. Ông ta giữ bình tĩnh, giọng điệu nghiêm khắc chuyển sang Lý Thừa Dật: “Lập tức gọi điện cho Tiết Hạo hỏi rõ.”

Lý Thừa Dật căng thẳng cầm điện thoại, lập tức rời khỏi bàn ăn, đi tới hành lang phía xa để gọi điện.

Bỗng chốc bàn ăn trở nên yên tĩnh, không ai dám động dao nĩa.

Lòng bàn tay Văn Gia Xương toát mồ hôi lạnh, chợt thấy hơi chóng mặt. Ông ta nhắm mắt để bản thân bình tĩnh rồi tìm Ninh Hảo nói chuyện để phân tán sự chú ý: “Sao con lại biết thông tin cụ thể của mảnh đất ở phía nam Giang Lăng như vậy?”

Vốn dĩ là Ninh Hảo nghe bố mình nói, nhưng nhắc đến bố hình như không hợp lý lắm, như vậy sẽ bớt kịch tính đi rất nhiều.

Cô nói sang một chuyện khác: “Bất động sản Kim Việt quyết tâm muốn giành mảnh đất này, sau khi biết đây là rào cản ngăn chặn phần lớn đối thủ cạnh tranh, bọn họ đã chuẩn bị hợp tác với tập đoàn News Corp, phương án hợp tác tập trung chủ yếu vào Kim Việt.”

Văn Gia Xương sắp tăng huyết áp rồi, sao lại xuất hiện “bất động sản Kim Việt” nữa.

Đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ như vậy mà Lý Thừa Dật hoàn toàn không nghe ngóng được!

Ông ta không kìm được mắng chửi: “Mẹ kiếp, thằng nhóc này bận rộn nửa ngày, rốt cuộc đang bận cái gì vậy!”

Đương nhiên Lý Lộ Vân nghe ra được “thằng nhóc này” là chỉ Lý Thừa Dật, bà ta vội vàng giúp dập lửa. Bề ngoài thì khuyên Văn Gia Xương rộng lòng, nhưng thực ra là giải thích thay Lý Thừa Dật: “Ôi trời, anh đừng nóng nảy thế, anh suốt ngày để Thừa Dật ở Minh Châu, chắc chắn tin tức của thằng bé với bên thành phố Giang không nhanh nhạy được như thế rồi. Anh cứ để thằng bé đi hỏi rõ đã, rồi có vấn đề gì vẫn còn thời gian cứu chữa mà.”

Văn Gia Xương hừ một tiếng, lòng thầm nghĩ.

Ngày mười sáu đấu thầu, ngày mùng một mới biết bản thân không có “tư cách thi”, còn thời gian cứu chữa cái rắm.

Ông ta không mắng ra lời đều vì câu nói “để Thừa Dật ở Minh Châu” kia của Lý Lộ Vân có tác dụng.

Sau hai ba phút, Lý Thừa Dật quay trở lại bàn, âm lượng nhỏ đi vài phần: “Bố, quả thực có yêu cầu phải là công ty nhà nước, con đã tìm…”

Văn Gia Xương ném dao nĩa lên bàn khiến chúng bay ra rất xa rồi mới vang lên âm thanh rơi xuống đất.

Mấy người ở trên đường quỹ đạo bay của dao nĩa lần lượt tránh đi.

“Chuyện lớn như vậy mà giờ con nắm được! Con nói đi, con làm cái gì vậy hả! Chỉ còn nửa tháng nữa, nửa tháng thì đủ làm cái gì!”

Lý Thừa Dật không trả lời, chỉ cúi đầu. Mặc dù vừa rồi anh ta cũng đã gọi mấy cuộc điện thoại, sử dụng mọi tài nguyên, cầu thần bái phật, nhưng nói thật lòng, anh ta không hề tự tin hay dám đảm bảo có thể cứu chữa chuyện này.

Lý Lộ Vân nhìn thấy cảnh này thì không tiện lên tiếng nữa, chỉ mong Văn Gia Xương mắng xong rồi sẽ nhanh chóng hết giận.

Văn Gia Xương thấy anh ta không lên tiếng, biết rằng chỉ còn hy vọng mong manh thì càng muốn gào thét.

Ninh Hảo đứng lên: “Bố, có lẽ chuyện này không còn cơ hội xoay chuyển nhưng con có thể thử. Chỉ là chuyến du lịch trăng mật… Buộc phải đổi ngày khác rồi.”

Văn Gia Xương ngẩn người, lập tức quay sang chỗ Văn Tư Hoàn, giọng điệu thân thiết mà nặng nề: “Tư Hoàn à, con xem thử, đi chơi muộn chút có được không? Hiện giờ trong nhà xảy ra chuyện…”

Văn Tư Hoàn khiêm tốn đứng dậy thể hiện thái độ: “Là điều đương nhiên mà bố, để Ninh Hảo ở lại xem có thể giúp được gì thì giúp ạ.”

Văn Gia Xương vui mừng vỗ vai anh, rồi lại lạnh lùng nói với Lý Thừa Dật: “Con đi theo bố đến phòng sách! Đừng ăn nữa! Ăn cái gì mà ăn! Còn có mặt mũi ăn cơm à!”

Hai bố con, một trước một sau đi lên lầu.

Ninh Hảo ăn thêm mấy miếng rồi quay sang xin ý kiến của Lý Lộ Vân đã không làm chủ được tinh thần của mình nữa: “Mẹ, con ăn xong rồi, con trở về phòng dọn dẹp đồ đạc trước đây ạ.”

“Ồ, ồ, con đi đi.” Lý Lộ Vân nặn ra nụ cười, hạ giọng nói: “Nếu con nghe thấy bố mắng dữ quá thì gõ cửa vào cắt ngang nhé.”

“Vâng ạ.” Ninh Hảo gật đầu rời đi.

Đợi khi cô đi tới cửa phòng mình, Văn Tư Hoàn cũng viện lý do đã ăn xong để lên lầu, ung dung thong thả đi sau cô, lần lượt bước vào cửa.

Sau khi đóng cửa phòng, anh châm chọc: “Lời của phụ nữ đúng là toàn dối trá. Lý Thừa Dật mới vừa bị mắng mà đến cả tuần trăng mật cậu cũng hủy bỏ luôn. Bảo vệ ghê thế.”

“Tôi biết lẽ ra nên thương lượng trước với cậu, nhưng chẳng phải do nó diễn ra quá nhanh sao. Ai mà biết mới sáng sớm đã tiến triển đến mức này chứ.” Trong lúc nói chuyện, Ninh Hảo không ngừng bận rộn, lục tìm tai nghe cắm vào điện thoại.

Văn Tư Hoàn không biết cô đang định làm gì, anh cảm nhận được sự mất tập trung và qua loa của cô, bèn cười khẩy nói: “Cậu gọi đây là trả thù à? Tôi thấy cậu tích cực góp sức cho nhà họ Văn lắm đấy chứ.”

Ninh Hảo bận rộn bấm điện thoại, hình như đang gửi tin nhắn tới số điện thoại nào đó, nói chung là không hề ngước mắt lên.

“Nếu cậu muốn nghĩ như vậy thì tôi cũng hết cách.”

Văn Tư Hoàn: “...”

“Xong rồi.” Ninh Hảo thở dài.

“Xong rồi cái gì?”

Cô lấy một bên tai nghe nhét vào tai anh.

Văn Tư Hoàn giữ lấy tai nghe theo phản xạ, anh nghe thấy tiếng nói chuyện của Văn Gia Xương trong tai nghe.

Bình Luận (0)
Comment