Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 21

Mặc dù quán ăn Nhược Trúc nằm ở khu Đông Thành, nhưng cách đơn vị làm việc của Văn Tư Hoàn không hề gần.

Điều này để lộ ra hai thông tin.

Thứ nhất, anh có hẹn ăn cơm với người khác, để đối phương thuận tiện nên đã đặt chỗ này, người này nhất định quan trọng đối với anh.

Thứ hai, nơi này cách xa đơn vị của anh, khi đi ăn rồi di chuyển quay về sẽ dẫn đến việc đi sớm về trễ, cho nên khả năng ăn trưa không cao, chắc là cùng ăn tối.

Ninh Hảo quyết định đi thử vận may, cô cũng gọi điện đặt phòng ở quán ăn, phòng 106, ngay đối diện phòng Văn Tư Hoàn đặt. Cuộc điện thoại này còn khiến cô nghe ngóng được thêm một thông tin, 107 là phòng bốn người, diện tích nhỏ nhất. Nếu hai người hẹn ăn cơm thì có thể đặt phòng kiểu này.

Ngày hôm sau, thời tiết vẫn không được đẹp, đến chiều mưa còn càng ngày càng to hơn. Để tránh đụng mặt Văn Tư Hoàn, cô đã đến từ lúc quán ăn vừa mở cửa, ngồi chờ trong phòng.

Khoảng sáu giờ rưỡi, phòng 107 đối diện mới có động tĩnh.

Cửa phòng được kéo ra không đóng kín, cô uống trà lúa mạch, nghe vị khách nữ nói chuyện nhỏ nhẹ với nhân viên phục vụ dẫn đường.

“Bây giờ quý khách muốn gọi món luôn không?”

“Đợi đủ người rồi gọi.”

“Vậy để tôi chuẩn bị trà cho quý khách trước, xin hỏi quý khách muốn uống trà lúa mạch hay trà hoa cúc?”

“Cho tôi trà hoa cúc đi.”

Ninh Hảo nhìn xuyên qua kẽ hở, trông thấy một đôi giày da nữ đế bằng hơi cũ để bên ngoài phòng.

Đối diện không đóng kín cửa, cô ngước mắt nhìn thì thấy bên trong là mẹ của Văn Tư Hoàn, cô đã từng gặp ở đám cưới.

Xem ra không có thu hoạch bất ngờ gì cả, Ninh Hảo ngồi quỳ trên sàn nhà, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, cô lại nghe thấy giọng nam cất lên, xin nhân viên phục vụ một cái túi nhựa để cho dù vào.

Cô đành phải ngồi trở lại, ăn nhanh rồi tìm cơ hội rời đi, tránh bị đụng mặt.

Ninh Hảo gọi một combo sushi, một bát mì Udon. Cô ăn xong thì đi thanh toán, may mắn là lúc này cửa phòng 107 đóng chặt, không thể nhìn thấy bên ngoài.

Nhưng khi cô mang giày thì mới giật mình nhớ ra.

Sao cô lại quên mất không giấu đôi giày mình để trước cửa cơ chứ, Văn Tư Hoàn chắc đã từng thấy giày của cô. Cô cầu mong anh không nhận ra, cầu mong anh không nhìn rõ.

Ninh Hảo hơi hoảng loạn, khi đi ngang qua lễ tân còn quên luôn việc lấy hóa đơn, giống như có ma đuổi phía sau vậy. Tận khi cô ra tới cửa mới nhớ đến chuyện này, cô tự nhủ không cần lấy hóa đơn để làm gì cả, để lại hóa đơn cũng là một phiền phức, lỡ như sau này bị anh nhìn thấy thì không dễ giải thích.

Trời mưa ở khu thành phố cũ rất khó gọi xe, cô đứng trước mái hiên nhìn điện thoại, đếm xem phía trước còn bao nhiêu người xếp hàng gọi xe.

Bỗng nhiên điện thoại biến mất trước mắt.

“Đừng gọi xe nữa, lát nữa đi chung.” Anh đứng bên dưới bậc thang trước mặt cô, nở nụ cười bỡn cợt nhét điện thoại vào trong túi áo khoác, cây dù màu đen che trên đỉnh đầu. Hai người mặt đối mặt, đứng cách nhau một bậc thang, anh vẫn cao hơn cô một chút.

Ninh Hảo trợn mắt, ngạc nhiên và hoảng sợ đều có cả.

“Tôi và mẹ đi ăn cơm, sau khi ăn xong phải về nhà lắp rèm cửa cho bà. Cậu vào ăn chung đi, chào hỏi bà một tiếng?”

Ninh Hảo rất muốn bỏ trốn, nhưng lại bị miếng mồi tìm hiểu con bài chưa lật của anh dụ dỗ.

Anh không yêu cầu cô giải thích “cuộc gặp ngẫu nhiên” này, cô đã soạn sẵn bài, muốn đợi anh hỏi thì sẽ nói, nhưng anh không hỏi.

*

Mẹ của Văn Tư Hoàn rất nhiệt tình, nhưng hơi quá.

Lúc mới ngồi xuống có nói chuyện vài câu, không có gì bất thường. Nhưng khi Ninh Hảo nhận lấy chén đĩa mà Văn Tư Hoàn lấy cho cô, giơ đũa lên gắp thì trưởng bối lại có ý kiến…

Đào Như Mẫn nhíu mày thở dài: “Thức ăn nguội này không tốt cho phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ chuẩn bị mang thai. Người thể hàn rất khó mang thai đó.” Còn chưa đợi Ninh Hảo phản ứng lại, bà ấy vươn người nắm lấy tay cô: “Con xem này, tay chân lạnh ngắt là biểu hiện của người có thể chất thiên lạnh đó.”

“... Dạ?” Ninh Hảo bất lực, buông đũa xuống.

“Con cũng mặc ít đồ nữa, kết hôn rồi không thể giống như con gái mới lớn suốt ngày muốn xinh đẹp được. Mặc ít dễ bị lạnh vào người, không tốt cho việc mang thai.” Đào Như Mẫn lại hỏi: “Bình thường tụi con không dùng biện pháp tránh thai phải không?”

“Ưm…” Cô không biết phải trả lời thế nào, liếc nhìn sang Văn Tư Hoàn. Người đàn ông ngồi vững như núi nhâm nhi tách trà, dường như còn đang cười trộm, nghe chuyện của người khác.

“Không có tránh thai. Từ lúc đăng ký kết hôn tới giờ không phải thời gian ngắn, vậy mà vẫn chưa mang thai, có lẽ gặp vấn đề gì đó rồi. Nhưng không sao, trước kia con còn trẻ không hiểu gì, bắt đầu từ bây giờ để ý chăm sóc lại vẫn chưa muộn. Bớt ăn đồ sống, đồ nguội, chú ý giữ ấm, uống nhiều trà gừng. À đúng rồi, còn cả Folic Acid, trước khi mang thai phải bổ sung vào.”

“... Dạ.” Ninh Hảo ngượng ngùng trả lời, sợ nói sai sẽ gây nên mâu thuẫn không đáng có.

“Con đầu tốt nhất là con trai, sinh con trai trước để có cái bàn giao cho nhà họ Văn. Thai thứ hai, thứ ba sau này con sẽ bớt áp lực hơn.”

Ninh Hảo: “... Mẹ nói có lý ạ.”

“Bí quyết sinh con trai con cũng phải nhớ kỹ, ăn rau củ quả nhiều vào, bớt uống sữa ăn thịt lại, bổ sung kiềm cho cơ thể sẽ dễ sinh con trai.”

Văn Tư Hoàn đoán Ninh Hảo nghe đủ rồi, bèn nhìn điện thoại, mỉm cười cắt ngang: “Mẹ, buổi tối con còn phải về đơn vị tăng ca, chúng ta ăn nhanh rồi về lắp rèm cửa đi.”

“Buổi tối vẫn phải tăng ca à? Tăng ca đến khi nào?” Đào Như Mẫn bị dời sự chú ý: “Con cũng phải giữ sức khỏe, cà phê hay cồn đều không được uống, quá trình chuẩn bị mang thai không phải chuyện của mình con bé.”

*

Ninh Hảo không lên lầu mà ngồi đợi trên xe. Đây là sự sắp xếp của Văn Tư Hoàn: “Tôi xuống nhanh thôi, không tắt máy nữa. Cậu trông xe giúp tôi một chút.”

Nước mưa rơi xuống tấm kính xe, trước khi cần gạt nước ngắn cũn chuyển động, nước mưa khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Khoảng mười lăm phút sau, anh trở vào trong xe, vừa thắt dây an toàn vừa bình tĩnh giải thích: “Con cái đều không ở nhà, thường ngày bầu bạn với bà chỉ có dì giúp việc nửa ngày, cũng gần năm mươi tuổi rồi. Tôi lo hai người họ trèo cao không an toàn, cho nên nói để đó tôi làm.”

“Ừ.”

Anh quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Giờ về thẳng nhà hay đi uống rượu trước, mượn rượu giải sầu?”

Anh nói cứ như học sinh tiểu học cùng nhau nói xấu người lớn vậy. Ninh Hảo cười theo: “Không nghiêm trọng như thế.”

“Về nhà.” Anh gạt thắng tay, khởi động xe. Sau khi lái đi một đoạn mới nói: “Bây giờ tin rồi chứ, tôi cố gắng giảm bớt cơ hội gặp mặt của hai người là do sợ bà nói mấy điều linh tinh làm cậu phiền. Dù sao hai thế hệ khác nhau, suy nghĩ và cách nhìn nhận sẽ có khác biệt lớn, tôi còn không thích nghe, huống chi là cậu.”

Ninh Hảo im lặng một lúc, đã cảm nhận một cách sâu sắc: “Mẹ tôi còn đỡ.”

“Hơn ba mươi năm bà không đi làm, mất phần lớn kết nối với xã hội, đành phải thông qua mấy tin tức trên điện thoại để tìm hiểu về thế giới.”

“Cậu nên dành thời gian ở bên bà.”

Văn Tư Hoàn dừng lại trong giây lát, quyết định nói thẳng với cô: “Bà sẽ chỉ đuổi tôi đi thôi, bảo tôi có thời gian thì dành cho bố. Với hai người chị của tôi cũng vậy. Bọn tôi ở trước mặt bà, ngược lại còn bị bà chê là không có tiền đồ.”

Ninh Hảo không nói ra được đạo lý lớn gì, lặng lẽ thở dài.

Cô nghĩ thầm, có khi nào từ nhỏ Văn Tư Hoàn đã bị mẹ nhồi nhét rất nhiều tư tưởng lấy lòng bố, tranh đoạt với Lý Thừa Dật không? Đặt tên cho con là “Văn Tư Hoàn”, có thể thấy mẹ anh là một người khá cố chấp. Cô nghĩ mà hơi nản, rất khó tưởng tượng anh bị càm ràm từ bé đến lớn sẽ như thế nào.

Suy tư của cô hỗn loạn, cô lại nghĩ đến mẹ mình. Khi bố được điều về Trung Bộ, bà vẫn chưa nghỉ hưu, phải ở lại thành phố Giang làm việc chắc chắn rất cô đơn, nhưng lúc nói chuyện điện thoại với Ninh Hảo lại giả vờ vô tư.

Văn Tư Hoàn phát hiện sắc mặt hoảng hốt của cô thì dịu dàng nói: “Cuối tuần này tôi đi với cậu về thăm bà ấy, thứ sáu cậu ngủ ở nhà, tôi sẽ nói trước với bố một tiếng.”

“Ừ.” Cô gật đầu theo phản xạ có điều kiện, sau đó mới chầm chậm quay đầu nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên: “Sao cậu biết…”

Sao anh biết cô đang nghĩ gì?

Anh đoán đó, bởi vì đoán chính xác nên đang đắc ý, mỉm cười: “Chủ đề nói tới đây, cậu lại thể hiện ra biểu cảm kia, không nghĩ đến mẹ ruột của mình, lẽ nào đang nghĩ đến người chồng khác à?”

Ninh Hảo cạn lời, người này thật sự không thể nghiêm túc được mấy phút mà.

Anh cười lả lơi, nói đến chuyện chính: “Mấy hôm nay đều mưa, rất khó gọi xe, đặc biệt là buổi tối. Sau khi xã giao xong, cậu gọi điện cho tôi trước, tôi đến đón cậu. Nếu thực sự không thể đến được… Thì tính sau.”

Ninh Hảo cười, trêu chọc anh: “Nếu như tôi đi xã giao với đàn ông thì sao? Cậu không ghen chứ?”

Anh điềm tĩnh: “Loại đàn ông ăn xong cơm không biết đưa cậu về, vứt cậu một mình ở đây thì không cần thiết phải ghen, cậu không nhìn trúng.”

Ninh Hảo không ngờ anh lại liên tưởng ra được câu chuyện như vậy.

Cô quay mặt đi, hạ kính xe xuống một khe nhỏ, để gió thổi vào, cố gắng hít thở không để lộ sự chột dạ của mình: “Hôm nay có hẹn đi ăn với Chiêu Chiêu, cậu ấy phải về tăng ca, cho nên đã đi trước.”

“Ngoan thế sao…” Câu cảm thán của anh hơi kỳ lạ.

Ninh Hảo quay mặt sang, chờ nghe những lời còn lại.

Anh nhìn thẳng con đường phía trước, mỉm cười nói: “Cậu đã biết báo cáo với tôi rồi à?”

Ninh Hảo cãi vặn lại: “Ừ, cậu học tập chút đi.”

Anh vui vẻ: “Chỉ cần cậu không chê phiền, vậy tôi sẽ báo cáo cụ thể mọi chuyện…”

Bầu không khí trở nên thoải mái hơn nhiều. Nguyên nhân của “cuộc gặp ngẫu nhiên” này, không ai nhắc đến nữa.

*

Xe lái vào sân trước, rẽ vào hầm để xe, vùi trong màn mưa đen kịt.

Lý Thừa Dật đứng trên lầu có thể nhìn thấy rõ, anh ta giễu cợt. Vốn dĩ căn nhà này đầy siêu xe, giờ lại bị một đống xe rách nát nghèo nàn chiếm dụng.

Mấy phút trước anh ta mới nhận được điện thoại của thư ký Điền.

“Ninh Hảo tới quán ăn trước, cô ấy đi ăn một mình. Văn Tư Hoàn và mẹ cậu ta đến sau, ăn ở căn phòng đối diện. Sau đó hai người mới ngồi chung một phòng, ăn xong cơm thì cùng ra ngoài.”

Hơi kỳ lạ, Lý Thừa Dật không hiểu gì nhiều về Đào Như Mẫn, nên nghĩ không thông.

Nhưng chắc chắn không phải quan hệ mẹ chồng nàng dâu bình thường, có lẽ giữa hai người đã xảy ra mâu thuẫn.

*

Vốn dĩ Văn Tư Hoàn cảm giác bầu không khí tối nay không tệ, cho rằng có chuyển biến.

Nhưng Ninh Hảo vừa vào đến cửa đã nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, bước nhanh vào phòng thay đồ tìm đồ thể thao.

“Cậu ngủ trước đi. Tôi xuống phòng tập dưới tầng hầm tập Pilates xong sẽ lên, ít nhất phải một tiếng, không cần để đèn cho tôi.” Phòng thay đồ truyền đến giọng nói ồm ồm, lời cô nói bị vang vọng đập vào bốn bức tượng, quay cuồng vài vòng mới thoát ra ngoài.

Văn Tư Hoàn cười chua chát, cô vẫn có ý tránh ngủ chung với anh lúc anh tỉnh táo.

Hôm nay cô đi theo đến quán ăn, ít nhất chứng minh cô quan tâm đến anh rồi nhỉ? Nhưng tại sao anh bước về phía cô một bước, cô lại như ghét bỏ mà co người về vậy?

Anh đã cố hết sức thể hiện sự ga lăng lịch sự, nhưng vẫn bị cô đề phòng. Mùi vị này thật không dễ chịu.

Anh không biết hôm đó Lý Thừa Dật đã kích thích cô thế nào, khiến cô trở nên lo sợ, thần hồn nát thần tính như vậy.

Khoan đã…

Lý Thừa Dật cũng ở trong căn nhà này.

Đêm nào cô cũng đi tập Pilates… Lẽ nào là để tìm sự kích thích?

Văn Tư Hoàn mất ba giây để khuyên bản thân dẹp bỏ sự nghi ngờ này. Văn Gia Xương có lỗi với bố của Ninh Hảo, đây là vấn đề nguyên tắc. Ninh Hảo có thích Lý Thừa Dật thế nào cũng không thể làm lung lay nguyên tắc này.

Suy đoán cô không có ý nghĩa gì cả, cô làm việc có đạo lý của cô, không nói ra chắc là vì thời cơ chưa tới. Anh chỉ hy vọng Ninh Hảo đừng hiểu nhầm gì về anh là được.

Bình Luận (0)
Comment