Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 36

Dì giúp việc hỗ trợ xách chiếc vali nhỏ cũng đi chung vào thang máy, hai vợ chồng đứng vai kề vai nhưng vẫn không nói chuyện.

Ninh Hảo không biết có phải mình bị ảo giác hay không, cô cảm thấy lần này mình trở về, Văn Tư Hoàn và cô đã trở nên xa lạ đi chút ít.

Lúc trước, đặc biệt là trước mặt Lý Thừa Dật, anh thích làm một số hành động nhỏ tuyên bố chủ quyền, nhưng hôm nay một lần cũng không có, anh nghiêm túc cứ như cuộc gặp mặt công việc vậy.

Hai người vẫn liên lạc mỗi ngày trên wechat, nhưng suy cho cùng những câu hỏi han bằng chữ không thể thân mật bằng hai tháng tân hôn ngày đêm bên nhau kia được.

Cô thầm nghĩ, mình và anh đúng là tương phản với nhau. Trước đó việc hai người ngày ngày ở bên nhau đã trở thành một thói quen thường nhật. Thời gian vừa rồi đột nhiên phải chia xa, trong lòng cô như căn phòng từng nhộn nhịp rồi lại trở về với yên tĩnh, có hơi nhớ nhung, khiến cô dần dần hồi tưởng lại những điều tốt của anh.

Đáng tiếc là anh không có cảm giác này, xa nhau thì tình cảm liền nhạt đi, có lẽ đây chính là đàn ông chăng.

Cô bước vào phòng, treo áo khoác lên, đợi dì giúp việc đi xa, Văn Tư Hoàn đóng cửa phòng lại. Anh vừa xách vali đi vào phòng thay đồ vừa nói: “Người phụ nữ của Lý Thừa Dật không phải nhân vật đơn giản, em đề phòng một chút.”

“Hả?” Ninh Hảo tò mò, nghiêng đầu chờ anh nói tiếp.

“Hai bữa nay anh gặp mặt mấy lần rồi, cô ta rất biết cách lấy lòng người khác. Anh vốn tưởng chỉ là một cô công chúa không có đầu óc, tính cách tệ hại thôi, nhưng mới hai ngày đã dỗ được Lý Lộ Vân và Văn Gia Xương vui vẻ.”

Văn Tư Hoàn bước lại gần, tay chống lên khung cửa, vây cô giữa ranh giới của phòng thay đồ và phòng ngủ, giọng nói rất nhỏ.

Anh rất cẩn thận, lúc này cho dù có người đứng ngoài phòng ngủ nghe lén cũng không nghe rõ được.

Ninh Hảo cụp mắt suy nghĩ, là bởi vì kiêng dè Uông Liễm nên hôm nay anh mới nghiêm túc như vậy? Cũng đúng, Lý Thừa Dật khó cưỡng lại cám dỗ, chỉ cần châm lửa một chút sẽ cháy phừng phực lên, để Uông Liễm chú ý đến sẽ dễ gây ra mâu thuẫn.

Hiện giờ vẫn chưa phải lúc tạo mâu thuẫn dữ dội.

“Ừ, em sẽ chú ý cô ta.” Hàng lông mi của Ninh Hảo lại cong lên, hơi run run. Cô để ý tới tư thế của anh, mỉm cười: “Không phải anh nói đây là ví dụ tiêu cực, không được học à?”

Văn Tư Hoàn ngẩn người, khi phản ứng lại anh mới nhận ra tư thế hiện giờ rất giống tư thế bị cô khinh thường trong phim điện ảnh, thế là anh cũng bật cười theo cô.

“Có ví dụ tích cực không?” Mặc dù anh nhận lỗi ngoài miệng, nhưng anh không rút tay về, mà xích gần hơn.

Hai người cận kề trong gang tấc, anh từ trên cao nhìn cô, ánh đèn tông ấm trong phòng phủ lên mắt, chiếu lên sống mũi. Cô ngửa mặt, trong nụ cười mỉm lộ ra sự rạng rỡ.

Ánh mắt anh dừng ở đôi môi hồng hào, đầy đặn của cô, rất mềm mại, anh từng nếm thử rồi.

Ngay sau đó, cô duỗi cánh tay vòng lấy cổ anh như con thú trẻ ẩn chứa đầy sức mạnh bộc phát bất ngờ đánh úp.

Cùng lúc đó, hai chân anh đỡ lấy cô, nhẹ nhàng di chuyển trọng tâm của cô lên người mình, bờ vai cô mảnh khảnh, bóng râm sà xuống khiến con ngươi anh hơi u ám.

Mặt cô lúc này cao hơn anh một chút, đặt nụ hôn xuống, giống như cô mới là người kiểm soát vậy. Nhưng thực ra nụ hôn của cô rất lộn xộn, mất tập trung vì lo lắng bản thân sẽ rơi xuống, nên cô ôm lấy anh, ghé sát anh một cách bị động. Hiển nhiên nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cao hơn cô, nó âm thầm hun nóng cơ thể cách lớp quần áo của cô.

Anh liếm mút chiếc lưỡi nhỏ nhắn ướt át của cô, nuốt xuống không khí mà cô chưa kịp hít vào phổi, quấn quýt mãnh liệt, khiến lồng ngực cô dù không ngừng phập phồng nhưng vẫn luôn có cảm giác thiếu oxy.

Anh khựng lại một lát, giọng điệu bỡn cợt: “Hóa ra em thích tư thế này, phải nói sớm chứ.”

Độ ấm trên mặt cô tăng cao, cô bị kích thích, bèn giãy giụa muốn đẩy anh ra.

Anh nghiêng đầu thổi mái tóc dài, hơi thở nóng bỏng phả vào trong tai cô, khiến cô không kịp đề phòng, cả người run lên. Cô túm chặt lấy cổ áo sau gáy anh, đuối sức mềm nhũn xuống.

Anh nương theo tư thế, hôn xuống bên cổ cô, lại là mùi thơm hoa hồng mát lạnh quen thuộc đó, có lẽ đến từ chiếc áo lót bên trong.

Cô giãy giụa khỏi thứ cảm giác đụng chạm nhạy cảm lạ lẫm nãy.

Anh dừng lại.

Anh nghe thấy cô nghiêng đầu, nói nhỏ: “Em trang điểm rồi.”

Anh không hiểu: “Trang điểm thì sao?”

“Có đánh nền.”

“Chưa đến lượng gây chết người nhỉ.” Anh cười, tiếp tục tấn công cô một cách dịu dàng, cẩn thận tránh để lại vết đỏ trên người cô.

Khi hai người đang triền miên đến nỗi quên mình thì có người đi tới gõ cửa cắt ngang. Giọng một dì giúp việc nào đó trong nhà thoáng vang lên ngoài cửa: “Cô chủ, cậu chủ, bác hai đến rồi, ông chủ gọi mọi người chuẩn bị ăn cơm.”

Văn Tư Hoàn buông Ninh Hảo ra, rồi hắng giọng: “Tôi biết rồi, thay bộ đồ khác xong sẽ xuống ngay.”

Anh lấy lại tinh thần, khẽ cười nhéo mặt cô, lau nhẹ đường kẻ môi mờ nhạt của cô: “Nhớ phải dặm lại.”

Thực ra anh không cần thay đồ, bởi vì đã về nhà từ lâu rồi, khi đi chào đón Văn Gia Xương cũng chỉ tùy tiện mặc thêm một chiếc áo khoác. Nhiệt độ trong nhà cao, Ninh Hảo mới là người cần cởi chiếc áo len cổ lọ ra, thay một chiếc áo mỏng khác.

Anh đi ra khỏi phòng thay đồ, đứng bên ngoài phòng ngủ chờ cô.

Ninh Hảo vừa thay đồ vừa kiểm điểm lại. Trước khi đi không biết rõ suy nghĩ của anh, khi trở về vẫn vậy, dù nghi ngờ nhưng lại tự động bỏ qua. Mới vài tuần không gặp, lúc gặp mặt đã kích động như vậy, đầu óc cứ nóng bừng lên.

*

Ninh Hảo nhanh chóng hiểu được đánh giá của Văn Tư Hoàn dành cho Uông Liễm.

Uông Liễm rất biết cách ăn diện cho bản thân thành một cái bánh kem tinh tế, lớp bánh bên trên có phủ một lớp kem vừa dày vừa có mỹ quan, điểm xuyết là trái cây trong suốt, cắm một cây nến màu sắc thu hút ánh nhìn.

Trong nhà có nhiều người giúp việc như vậy, vốn dĩ chủ và khách đều không cần thiết nhúng tay vào bất cứ việc nào. Nhưng Uông Liễm lại muốn tận tâm tận lực, bận trước bận sau, dưới sự chỉ huy của cô ta, các dì giúp việc không những có trật tự hơn thường ngày, mà cô ta còn đích thân xuống bếp thể hiện đủ loại kỹ năng, chưa kể đó không phải là diễn cho có.

Uông Liễm muốn được nổi bật hơn, đã làm ra sáu món ăn sở trường, màu sắc và hương thơm của mỗi một món ăn không có gì phải soi mói, như được làm ra từ tay của đầu bếp nhà hàng cao cấp vậy. Lúc bưng thức ăn lên, cô ta giới thiệu đâu ra đó, ngụ ý gì, cầu chúc ra sao, khiến bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.

Các chú bác và hai người bạn làm ăn của Văn Gia Xương đều khen ngợi cô ta không ngớt.

Lúc ăn cơm, đám trẻ ngồi ở bàn ăn kiểu Tây mà người trong nhà ăn cơm thường ngày, đương nhiên mẹ của đám trẻ cũng ngồi chung để chăm sóc cho chúng.

Thực ra, bàn ăn kiểu Trung rất lớn, nhưng đàn ông thích uống rượu. Đám hậu bối toàn trẻ nhỏ, sinh viên, chưa có con hoặc người trẻ tuổi mới đi làm không thích tham gia vào cuộc vui này, nên đều chạy hết đến bàn ăn kiểu Tây.

Ngay cả Văn Tư Hoàn cũng muốn đi theo, nếu không phải cần bầu bạn với Ninh Hảo thì anh đã nhắm xong vị trí bên kia rồi.

Nhưng có một số người suy nghĩ ngược lại, coi chỗ ngồi ở bàn ăn kiểu Trung là tượng trưng cho thân phận.

Chẳng hạn như chị hai, trước khi vào buổi tiệc, cô ấy đã quan sát xong phải ngồi chỗ nào, khi đứng nói chuyện với mấy chị em gái, cơ thể đã ngả về sau dựa vào lưng ghế, khiến người khác có muốn ngồi chỗ đó cũng không được.

Thực ra chị hai có lý do chính đáng để ngồi ở bàn ăn kiểu Trung, cô ấy không những là con gái của bố, mà còn là cấp dưới của ông ta, nữ doanh nhân trong thương trường. Người thành công nói chuyện làm ăn, sao cô ấy có thể không tranh thủ cơ hội học hỏi cho được?

Đương nhiên, từ ban đầu bàn ăn này đã có chỗ của Ninh Hảo.

Bởi vì cô đã giải quyết tốt chuyện ở Minh Châu nên Văn Gia Xương rất thích cô, chủ động lên tiếng chỉ định: “Ninh Hảo ngồi đó, Tư Hoàn ngồi bên cạnh con bé”.

Nhưng bàn ăn này vốn dĩ không có chỗ của Uông Liễm, trong lúc cô ta bận rộn quản lý công việc dưới bếp, những người khác đã ngồi vào chỗ hết rồi.

Lý Thừa Dật không biết chăm sóc người khác, không nghĩ tới việc giữ chỗ cho cô ta, hai bên trái phải của anh ta là cậu mình và Ninh Hảo.

Những món ăn kia của Uông Liễm đều bỏ rất nhiều tâm tư.

Vốn trong nhà làm cua Hoàng Đế đều xử lý nguyên con, sau đó bỏ cả vào nồi hấp, bởi vì đầu bếp muốn giảm bớt thủ tục, mà Văn Gia Xương cũng không phải nhà phê bình ẩm thực nên ăn tùy tiện là được, chỉ là ăn nhiều rồi sẽ dễ cảm thấy ngấy.

Hôm nay dựa theo chỉ dẫn của Uông Liễm, một con cua lại được làm thành chín món khác nhau, những người lớn đều cảm thấy rất mới mẻ, nhưng thực ra đây chỉ là một cách đổi mới trải nghiệm khá khéo léo mà thôi.

Những thứ mà Uông Liễm làm đều rất thường thấy trong nhà hàng Michelin, nhưng ông chủ có thân phận miền quê như Văn Gia Xương, khi mời khách sẽ không đến nhà hàng Michelin, bình thường chỉ chọn những nhà hàng hải sản cao cấp trong nhận thức của bọn họ thôi. Những nơi như thế này sẽ chú trọng phô trương hơn, cua càng to thì càng phô trương. Đa phần cũng bưng nguyên con lên bàn, cùng lắm là lấy thịt cua ra để tạo hình trang trí món ăn.

Văn Gia Xương nếm thử sự mới mẻ vẫn chưa thích nghi cho lắm. Khi ông ta đang nghi ngờ đĩa thịt cua này thất bại, toàn mùi dầu thì có một người biết nhìn hàng trong đám bạn của ông ta chợt nói: “Món này có thêm nấm đen phải không? Nấm đen và mùi cua dung hòa được lắm.”

Thế là Văn Gia Xương kịp thời che giấu khuyết điểm, cười híp mắt, gật đầu phụ họa: “Không tồi, không tồi, bàn bên kia có không? Để tụi nhỏ ăn nhiều chút.”

Ninh Hảo ít biểu hiện trên bàn, không có ý định “đua nhau khoe sắc” với Uông Liễm, cô chỉ yên tĩnh nghe Văn Gia Xương và bạn của ông ta nói chuyện.

Hóa ra lúc ở Minh Châu ông ta đã kiểm tra ra có khối u trong người, sau khi về thành phố Giang mới xét nghiệm là lành tính. Điều này có thể giải thích tại sao khi ông ta rời khỏi Minh Châu, tâm trạng lại ủ rũ, còn tỏ ra vô cùng coi trọng sức khỏe, giục cô sinh con như vậy. Giờ đây sống sót sau tai nạn, ông ta lại bắt đầu uống rượu, vứt hết những thấp thỏm lo âu ra sau đầu.

Khi chuyển sang ăn món chính, mọi người đều ăn cơm gạch cua, chỉ mỗi vợ chồng Văn Gia Xương là khác biệt.

Uông Liễm khom người nói nhỏ bên tai Văn Gia Xương: “Bố, gạch cua có cholesterol cao, phần này của bố và mẹ, con đã đổi thành thịt càng cua rồi. Con sợ mùi vị không đủ, đã dùng tôm càng Châu Âu làm nước, bố ăn thử xem ạ.”

Cô ta rất chu đáo, còn quan tâm đến sức khỏe của Văn Gia Xương, nhắm trúng tâm ý của ông ta. Văn Gia Xương vui vẻ nói: “Con đừng bận rộn nữa, cũng mau ăn đi. Ối…” Lúc này ông ta mới phát hiện không ai giữ chỗ cho Uông Liễm, quát người giúp việc: “Lấy thêm cái ghế tới đây để Uông Liễm ngồi.”

Lý Lộ Vân lập tức trả lời: “Đến ngồi chỗ mẹ nào.”

Một chiếc ghế được thêm vào, hai hàng người đều phải di chuyển trái phải, tiếng động không nhỏ. Chỗ ngồi của Lý Lộ Vân đối diện nhóm con trai con gái, Uông Liễm được gọi sang bên đó, dường như trở thành người được nuông chiều nhất trong đám hậu bối.

Ninh Hảo nhìn thấy khí thế này, quay đầu ra hiệu ánh mắt với Văn Tư Hoàn, ý tứ sâu xa.

Sau khi ăn vài miếng, trên bàn lại dấy lên một vòng mời rượu nhộn nhịp.

Bác hai Văn Hoành Nghiệp lên tiếng: “Tiểu Ninh à, hôm nay bác không hài lòng với cháu lắm đâu. Cháu và Địch Phú khác nhau, con bé làm việc ở hậu cần, biết uống rượu hay không không quan trọng. Nhưng cháu làm dự án mà chỉ muốn mời cháu chút rượu thôi còn phải mời tới mời lui, cũng không biết chủ động mời rượu mọi người nữa. Vậy làm sao có thể lăn lộn bên ngoài được?”

Lời nói này rất không công bằng, mấy vòng trước mời rượu đều là Văn Tư Hoàn và Ninh Hảo mời rượu theo từng gia đình, chưa từng bỏ sót bác hai.

Bác hai này lần nào cũng kiếm thêm chuyện, lôi kéo Ninh Hảo uống nhiều hơn.

Khi Ninh Hảo cầm nửa ly rượu, ông ta liền bảo “rót đầy”, phê bình cô không hiểu quy tắc uống rượu với trưởng bối.

Khi Ninh Hảo rót đầy ly, ông ta bảo cô phải uống hai ly, lý do là “trưởng bối uống một ly, cô phải tự giác một chút”.

Sau năm lần bảy lượt bị ông ta ăn nói quái gở, lên giọng chế giễu, Ninh Hảo đã ý thức được ông ta cố ý chống đối mình.

Hôm nay Văn Thiên Lãng không tới, chắc là Văn Gia Xương vẫn chưa hết tức giận, không muốn nhìn thấy anh ta.

Chuyện ăn cây táo rào cây sung này, có lẽ Văn Thiên Lãng vẫn chưa dám thẳng thắn nói với Văn Hoành Nghiệp. Vậy nên nhìn từ góc độ của Văn Hoành Nghiệp, chẳng qua là Văn Gia Xương dẫn theo Ninh Hảo đi xử lý nguy cơ tạm thời ở Minh Châu, Văn Thiên Lãng làm việc ở Minh Châu đã nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng lại bị soi mói lỗi sai, đuổi về tổng công ty, thắng lợi quả thực đã bị Ninh Hảo chiếm trọn.

Mặc dù có hiểu nhầm, nhưng Ninh Hảo không muốn thể hiện mâu thuẫn nội bộ trước mặt bạn của Văn Gia Xương. Văn Gia Xương sĩ diện, làm vậy nhất định sẽ khiến ông ta không vui.

Bác hai cố ý làm khó, cô giả vờ hồ đồ làm theo lời ông ta, chẳng qua là uống thêm hai ly mà thôi.

Ninh Hảo cười tươi đứng dậy đi tới bên cạnh bác hai mời rượu ông ta, nhưng ông ta lại được nước lấn tới: “Bị gọi tên mới biết tới, bắt buộc phải phạt.”

Bác hai chỉ bình đựng rượu bên bàn Ninh Hảo, rồi bảo Lý Thừa Dật đưa sang.

Lý Thừa Dật cho rằng ông ta muốn ép người khác thêm rượu, không hề đề phòng, tiện tay đưa qua.

Nào ngờ ông ta mở chai rượu ra đổ đầy vào bình, rồi đập mạnh lên bàn: “Phạt ba ly, uống cạn bình đi, đừng lề mà lề mề nữa, tôi luyện cho tốt vào!”

Bình rượu này có thể chứa khoảng ba ly 150ml, nếu uống hết ba ly, cho dù là Văn Gia Xương thì cũng sẽ say.

Ninh Hảo không phải chưa từng so đô rượu, thứ rượu này là chất xúc tác cho mối quan hệ giữa người với người. Có đôi khi để nhanh chóng kéo gần khoảng cách, xúc tiến công việc, không thể nói rõ đạo lý với những ông chủ chỉ biết làm việc kia thì có thể dựa vào cách này để xuống nước. Nhưng hôm nay cô không muốn uống rượu này cho lắm.

Làm ơn đi, ông già này đã không giúp được gì trong công việc thì thôi, mắc mớ gì cô phải uống? Mấy lần trước giữ thể hiện cho ông ta là nể tình Văn Gia Xương, cô thật sự rất muốn gọi điện cho Văn Thiên Lãng đến rước bố già điên khùng của mình về ngay lập tức, nhưng lại sợ nếu mình rời đi sẽ khiến ông ta nhân cơ hội gây chuyện lớn hơn.

Lý Thừa Dật cười xởi lởi khuyên can: “Bác hai, người ta con gái mà bác kêu người ta uống cạn một cân rượu (*), vậy uống xong phải đưa đi cấp cứu mất.”

(*) Một cân = 500g theo đơn vị của Trung Quốc

“Trên thương trường làm gì có con gái?” Văn Hoành Nghiệp khẽ cười: “Con bé uống được, chẳng qua không để chúng ta vào mắt mà thôi. Cháu bớt cắt ngang đi.”

Lời này nghe như đang khen ngợi Ninh Hảo, tin tưởng vào đô rượu của cô, ông ta muốn đưa cô lên độ cao kia, rồi ép cô phải uống rượu, thật là độc ác.

Lý Thừa Dật còn muốn lên tiếng, nhưng Văn Tư Hoàn đã đứng dậy, anh ta không có lập trường, chỉ đành im lặng.

Văn Tư Hoàn sải bước đi tới trước mặt Văn Hoành Nghiệp, cầm lấy bình trên bàn, tươi cười nói: “Tối nay cô ấy đã uống không ít rồi, ba ly này cháu thay cô ấy mời bác.”

Văn Hoành Nghiệp giữ cổ tay anh lại: “Cháu ở đâu ra vậy? Đến lượt cháu nói chuyện à! Đi sang một bên! Cả nhà đến một người biết điều cũng không có!”

Nghe giọng điệu của ông ta có vẻ đã say mèm rồi, nhưng mục đích rất rõ ràng.

Văn Tư Hoàn không buông ra, tay của hai người giằng co, bình rượu rơi xuống đất.

Văn Hoành Nghiệp tránh ra rồi thuận thế đứng lên. Mặc dù ông ta thấp hơn Văn Tư Hoàn một khúc, thân hình quả cân cộng thêm tuổi tác đã cao, nhưng khí thế thì lại hơn anh.

Tiếng động bên này hơi lớn, cuối cùng đã khiến Văn Gia Xương nhìn sang.

Văn Hoành Nghiệp phản ứng rất nhanh, nhẹ nhàng quát Văn Địch Phú: “Lấy thêm chai rượu cho em dâu cháu đi. Thật là, rượu đắt tiền như vậy mà bị lãng phí mất rồi.”

Văn Gia Xương không biết chuyện trước đó, còn tưởng chỉ là đổ rượu bình thường, bác hai đang quan tâm Ninh Hảo, nên cũng thu xếp tìm rượu: “Rót thêm cho con bé một ly đi.”

Ninh Hảo túm khuỷu tay của Văn Tư Hoàn, ra hiệu cho anh đừng làm Văn Gia Xương mất thể diện.

Bình rượu mới đã được rót đầy, đưa qua. Cô uống cạn một hơi trước mặt Văn Gia Xương, nhưng không định nhận hai ly rượu phạt.

Văn Hoành Nghiệp không cách nào bắt nạt người trước mặt Văn Gia Xương, nên không nhắc đến hai ly rượu phạt nữa. Có điều ông ta có rất nhiều mưu hèn kế bẩn, vừa hét “nữ anh hùng” để khuấy động bầu không khí, vừa nói năng quái gở: “Không uống một ly với bố cháu à?”

“Nào!” Văn Gia Xương đã uống đến mức hơi hưng phấn, trong lòng ông ta hiện giờ, uống với người nào chính là thiên vị người đó. Ninh Hảo đi qua, ông ta còn vui mừng, đích thân rót rượu cho cô.

Ninh Hảo uống hẳn hai ly lớn, dạ dày cô nóng ran, nhưng cô không quay lại chỗ ngồi, mà thừa dịp chưa ai chú ý đến việc cô rời khỏi chỗ, đến nhà vệ sinh nôn ngay ra.

Văn Hoành Nghiệp hài lòng tiếp tục uống rượu bốc phét với người bên cạnh. Một lúc sau, con gái ông ta đi tới bên cạnh bàn ăn kiểu Trung nói: “Bố, chìa khóa xe để trong túi bố phải không? Khóa chống trộm trên xe của chúng ta kêu không ngừng, con đi xem thử.”

Người lái xe trong nhà là con gái của ông ta, nhưng cô ta không xách theo túi, trên người cũng không có túi, vậy nên sau khi xuống xe thì bỏ chìa khóa vào túi của ông ta.

Văn Hoành Nghiệp tùy tiện chỉ về phía sảnh trước: “Túi trên sofa, con tìm đi.”

Ông ta ngồi giữa Lý Thừa Dật và Ninh Hảo, hiện giờ hai người đều không ở chỗ ngồi, Văn Tư Hoàn nghe rõ, lập tức đứng dậy ngăn chị họ lại: “Buổi tối ánh sáng trong hầm xe không tốt, nền trơn, phụ nữ như chị tốt nhất đừng đi xuống một mình, để em với bác hai đi cho.”

Chị họ không nghi ngờ anh, lấy túi xách trên sofa ở sảnh trước tới, tìm chìa khóa rồi đưa cho Văn Tư Hoàn: “Bố chị không uống nhiều đấy chứ?”

Văn Hoành Nghiệp đứng dậy, lông mày nhướn lên: “Chút rượu này nhiều cái gì mà nhiều!”

Văn Tư Hoàn nhếch môi cười, cố ý đưa tay đỡ ông ta: “Cháu đỡ bác.”

Quả nhiên Văn Hoành Nghiệp hất tay anh ra: “Vẫn chưa đến mức tuổi già sức yếu.”

Văn Tư Hoàn cười bất lực với chị họ, tỏ vẻ nuông chiều “thật hết cách với ông ấy”. Con người có vẻ ngoài đẹp mắt luôn dễ dàng khiến người ta hạ thấp cảnh giác, ấn tượng đầu tiên của chị họ về anh thậm chí còn là một người tỉ mỉ, chu đáo.

Văn Tư Hoàn muốn tìm cơ hội ở một mình để cảnh cáo ông ta một chút.

Sau khi xuống hầm xe anh mới phát hiện đã có người cảnh cáo rồi.

Chiếc xe SUV được sản xuất trong nước của gia đình bác hai đậu trước một hàng siêu xe của Lý Thừa Dật trông vô cùng nổi bật, cửa sổ trước sau ở dãy ghế lái phụ đã vỡ hết, mảnh vụn thủy tinh rơi đầy trên đất.

Văn Hoành Nghiệp ngẩn người, bỗng chốc tỉnh rượu hơn nửa. Ông ta đi vòng quanh thân xe, gấp đến mức xoay vòng vòng: “Chuyện này là sao? Chuyện gì thế này…”

Văn Tư Hoàn vào buồng lái tắt còi báo động chói tai kia đi, lục tủ đựng đồ trong xe, không có dấu vết bị trộm.

Anh chậm rãi bước xuống, khóa xe lại: “Không có gì, lát nữa cháu bảo bên sửa xe qua đây kéo đi, thay kính cũng không đắt, mấy trăm tệ là đủ rồi.”

“Cái gì mà “không có gì”? Kính cửa sổ đang yên đang lành sao lại vỡ? Có phải bị người ta đập không? Sao đỗ trong hầm xe của khu biệt thự nhà mình mà cũng bị người ta đập vậy…” Ông già mập mạp còn đang giậm chân.

Văn Tư Hoàn có vẻ rất ghét ông ta ồn ào, anh nhăn mày, híp mắt, khom người nhặt mảnh kính có hình tam giác sắc ngọn, ước chừng trong tay.

Ông già tiến tới: “Có phải bị đập rồi không? Đâu thể nào kính tự nổ được đúng chứ?”

“Ừ, bị đập.”

Văn Tư Hoàn chắc chắn với suy đoán của mình, sau đó anh đột ngột giơ tay trái nhấc cổ áo của ông ta, nhấn lên tường: “Tại sao lại đập xe của bác, bác không biết à?”

Thân hình người đàn ông cao lớn, bóng râm đổ xuống, trùm kín ông ta.

Sự trở mặt đột ngột khiến cổ Văn Hoành Nghiệp cứng ngắc, không cử động được. Ông ta để ý thấy tay phải cầm mảnh kính sắc nhọn của đối phương đặt lên vai trái của mình, góc nhọn kia đang nhắm vào động mạch cổ của ông ta. Cho dù sắc mặt tái xanh, ông ta cũng không dám lên tiếng.

“Bớt ỷ mình già mà bắt nạt vợ tôi.”

Văn Hoành Nghiệp bị đè cổ đến mức hô hấp khó khăn, ánh mắt hoảng sợ đảo quanh, ư ư a a kêu không ra tiếng.

“Nếu không, lần sau tôi tính cả nợ cũ lẫn nợ mới với bác. Bác biết tôi ở đâu ra rồi đó.”

Văn Hoành Nghiệp đã không còn quan tâm đến việc anh nói gì nữa, một lòng nhìn chằm chằm mảnh kính trong tay anh, cơ bắp trên tay căng cứng, ông ta tưởng anh muốn đâm mình, hoảng sợ rụt cổ lại, nhưng ngay sau đó nơi chảy máu lại là tay đối phương, men theo cổ tay, chảy vào trong ống tay áo.

Tình cảnh này còn đáng sợ hơn anh đâm thẳng mảnh kính vào ông ta.

Văn Hoành Nghiệp rên rỉ, hai tay quơ lung tung trong không trung, nhưng không với tới cơ thể của anh.

“Trong nhà có mấy người, già trẻ lớn bé đều tính hết.” Văn Tư Hoàn buông tay ném mảnh kính xuống đất, dùng máu chảy đầy tay quệt lên mặt ông ta: “Có đủ để tôi tính nợ chưa?”

Văn Hoành Nghiệp vô cùng sợ hãi, run cầm cập như bị máu làm bỏng, cuối cùng phát ra tiếng nghẹn ngào bất lực.

Văn Tư Hoàn quẹt máu khắp mặt ông ta, lại lau vài cái trên quần áo trước ngực ông ta.

Rồi anh chậm rãi buông cánh tay trái đè ông ta ra, bình tĩnh nở nụ cười.

“Giữ kín miệng, dẫn theo vợ con, cháu chắt biến mau.”

Bình Luận (0)
Comment