Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 68

Tháng tám ở Vân Thượng sóng yên biển lặng, đó là sự bình yên trước khi giông bão nổi lên.

Từ sau khi chú tư và Lý Thừa Dật vật lộn ở bữa tiệc gia đình thì rơi vào cục diện cứng ngắc, trở nên dây dưa “chú kéo chết tôi, tôi tiêu hao chết chú”.

Cuộc sống và công việc của Ninh Hảo không có quá nhiều gợn sóng, cô dùng số tiền ít ỏi của quản lý nhà đất và ngân hàng tư nhân mà Lý Thừa Dật đi xã giao kiếm được, miễn cưỡng duy trì việc phát lương và thi công mảnh đất phía nam Giang Lăng.

Văn Tư Hoàn không ở thành phố Giang, đầu tiên là đến thành phố Bắc Kinh tham gia hội nghị đổi mới carbon thấp, rồi chuyển sang thành phố Tứ Xuyên tham gia đại hội trao quyền công nghệ số, mắt không thấy tim không đau, tạm thời không tạo ra kích thích mạnh mẽ gì với Lý Thừa Dật.

Bữa tiệc gia đình hôm đó bị Văn Tư Hoàn chiếm sóng đã tạo nên đả kích không nhỏ đối với anh ta, buổi tối về nhà, anh ta kiếm chuyện cãi nhau với mẹ mình.

Ninh Hảo không dám đi cùng Văn Tư Hoàn, mà ngoan ngoãn theo mẹ con bọn họ trở về Vụ Tùng Viện, vừa về đến nhà đã trốn vào phòng ngủ của chị hai nói chuyện. Lý Thừa Dật không có lý do gây chuyện với cô, cũng không có cơ hội ở riêng với cô để kiếm chuyện.

Từ sau lần đó, tin vui của Văn Tư Hoàn trở thành yếu tố tác động cảm xúc suy sụp của Lý Thừa Dật.

Có một buổi tối anh ta uống say bí tỉ, không phân biệt được trời trăng mây đất gì rồi ngã gãy tay khi mò mẫm trong bóng tối, phải bó bột suốt một tháng nay. Người trong nhà tránh không nói đến, cũng biết nguyên nhân anh ta say rượu.

Hôm đó, khoa học công nghệ Kinh Vĩ bàn bạc xong xuôi, nhận được nguồn tài trợ một trăm triệu đô la mỹ mới, giá trị doanh nghiệp đạt mười hai tỷ, mà giá trị của người sáng lập cũng vượt qua ba tỷ nhân dân tệ.

Chỉ mỗi Văn Gia Xương không hiểu được sự buồn bã của anh ta, còn dạy dỗ anh ta phải mở rộng đầu óc một chút.

“Em trai con phát triển tốt là chuyện vui, thằng bé đâu hạn chế sự phát triển của con, tài sản gia đình nhiều, đừng hạn hẹp như thế.”

Lý Thừa Dật không cách nào dốc bầu tâm sự với ông ta, “tài sản gia đình nhiều” bây giờ đã trở thành một con tàu lớn bị kẹt ở miệng kênh đào rồi. Công ty chỉ bỏ tiền ra chứ không thu vào, mỗi ngày đều tiêu tốn con số trên trời, mà ngân hàng tư nhân lấy lãi cao, khiến áp lực của anh ta càng lớn hơn. Thậm chí, anh ta đã suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, đó là Vân Thượng phá sản.

Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần Vân Thượng phá sản không đồng nghĩa với việc tài sản gia đình giảm đi, nhưng nhìn ngoài mặt, Văn Tư Hoàn tay trắng khởi nghiệp, trở thành doanh nghiệp đầu ngành, còn Lý Thừa Dật mới tiếp quản một năm đã làm doanh nghiệp trăm tỷ phá sản. Anh ta không phục.

Chưa kể dạo gần đây Uông Liễm cứ như một quả bom nổ vậy, chỉ cần hơi châm ngòi là bùng cháy. Cô ta ỷ vào bản thân là phụ nữ có thai nên diễu võ dương oai, chuyện khoản vay ở Tứ Thành không thể nhắc đến trước mặt cô ta. Lý Thừa Dật tránh né cô ta, chỉ đành chia phòng ngủ.

Nhưng chuyện này vẫn chưa xong.

Lý Thừa Dật suốt ngày mang theo phẫn nộ bí bách đi loanh quanh trong nhà, Uông Liễm phàn nàn anh ta, nói có thai phản ứng mạnh là do từ trường trong nhà không tốt. Vì vậy Lý Lộ Vân không cho phép Lý Thừa Dật lo âu đi qua đi lại trong nhà nữa, sợ ảnh hưởng phong thủy. Đi bộ cũng không được, nhà này không thể ở nữa rồi.

Uông Liễm khám thai mọi thứ bình thường, tim thai và phôi thai đều phát triển rất tốt. Lý Thừa Dật nghĩ, chẳng qua là cô ta ức hiếp người khác, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà thôi.

Ninh Hảo suy nghĩ cho an toàn của chính mình, nên suốt ngày bám lấy chị hai.

Vừa hay anh rể đi lại giữa thành phố và ngoại ô không tiện, một tuần chỉ về nhà một hai lần, nên chị hai cũng vui vẻ ngủ chung với cô.

Sáng sớm hai người cùng nhau đi làm, đứng trước cửa tìm khẩu trang.

Lý Thừa Dật u ám xuất hiện, tựa vào sofa nói với Ninh Hảo: “Không phải công ty của người kia rất khởi sắc à? Em còn đến Vân Thượng làm gì? Dứt khoát tới công ty của nó đi.”

Chị hai từng gặp cảnh hai người ôm nhau trong mái đình nên thấy bình thường, nhưng một người đàn ông trưởng thành nói chuyện oán trời trách người thì vẫn rất kỳ lạ, vì thế đã nhìn qua một lúc.

Ninh Hảo đeo khẩu trang trả lời: “Em làm ngành này, sẽ không đi đâu cả. Anh đừng học cách nói chuyện của Lâm Đại Ngọc (*) nữa.”

(*) Lâm Đại Ngọc: Nhân vật nữ trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng. Là nguồn cảm hứng vô tận cho rất nhiều nhà văn, nhà thơ và cũng đã lấy đi không biết bao nhiêu giấy mực và nước mắt của những con người đủ mọi tầng lớp, lứa tuổi. Tâm hồn đa sầu đa cảm, độc nhất vô nhị trong văn thơ cổ điển của nàng trở thành đề tài hấp dẫn của thơ, văn chương, kịch nghệ, điện ảnh…

Lý Thừa Dật nằm nghiêng trên sofa, mắt nhìn chằm chằm trần nhà: “Không chịu nói chuyện, không quan tâm anh thì thôi, em quản anh nói chuyện làm gì.”

Chị hai mỉm cười khuyên nhủ: “Em ở nhà buồn chán, hay là chơi game, giải tỏa tâm trạng đi.”

Lý Thừa Dật gạt bỏ lời đề nghị: “Con nít mới chơi game.”

Hành vi này của anh ta không phải con nít à?

Về sau, từ trên tin tức anh ta biết được Văn Tư Hoàn không ở thành phố Giang, đã đi tỉnh ngoài họp, còn Ninh Hảo vẫn bận rộn như thường ngày, tan làm không về nhà. Lúc này Lý Thừa Dật mới tin hàng ngày cô bận rộn công việc chứ không phải đi tìm Văn Tư Hoàn, cảm xúc u uất dần chuyển biến tốt.

Ninh Hảo có nhiệm vụ Văn Tư Hoàn giao cho, đó là giúp anh chọn nhà.

Anh muốn mua nhà cho mẹ mình, để an toàn, anh quyết định mua nhà đã từng có người ở trước đó.

Ninh Hảo nghe xong thì lạnh thấu tim can: “Anh cũng được coi là người nhà của người làm bất động sản mà, sao lại thiếu tự tin với nhà mới như vậy?”

Văn Tư Hoàn an ủi cô: “Không giống, anh tự mua nhà có thể đợi nhà mới, nhưng mua nhà cho mẹ thì phải ổn thoải chút, để bà ấy dọn vào ở sớm. Nhà mua trả trước đêm dài lắm mộng, bà ấy lớn tuổi rồi, không hưởng thụ được bao lâu nữa.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ninh Hảo: “...”

Cô không cảm nhận được an ủi chút nào, câu “đêm dài lắm mộng” đã đánh sập lòng tự tin của nhân viên ngành bất động sản như cô.

Nhưng cô không thể nào phản bác được, dù sao ngay cả “minh châu của thành phố Giang” là dinh thự Vân Lĩnh cũng đang bên bờ giãy giụa với việc đứt vốn kia mà.

Cả đời này bà Đào đã sống quen những ngày tháng khổ cực, không để ý nhiều đến việc phô trương. Bà ấy đã nói rõ với Tư Hoàn và Ninh Hảo rồi, nhà không cần quá lớn, nếu không sẽ không cảm nhận được hơi người.

Cuối cùng, Ninh Hảo chọn cho bà ấy căn nhà bốn phòng ngủ với giá hơn hai mươi bảy triệu tệ, trang trí tinh tế, có chỗ để xe, căn duy nhất chưa từng có ai sống, giao thông thuận tiện lại không kẹt xe, gần bệnh viện, ba phòng ngủ trống có thể để lại cho con cái bà ấy về nhà ngủ.

Sau khi làm xong thủ tục sang tên, Ninh Hảo lại giúp tìm dịch vụ chuyển nhà trong ngày, đóng gói đồ đạc, chẳng bao lâu sau Đào Như Mẫn đã được dọn vào căn nhà mới.

Ngày vào ở, hai chị gái, Ninh Hảo và Đào Như Mẫn cùng nhau ăn mừng chuyển sang nhà mới ở trung tâm thương mại gần đó.

Tuy rằng bà Đào quan niệm cổ hủ, nhưng đối xử chân thành với mọi người, bà ấy nắm tay Ninh Hảo nói với giọng nặng nề: “Đàn ông ấy à, có tiền sẽ trở nên xấu xa, con mẹ sinh ra mẹ cũng không dám chắc sẽ mãi mãi tốt. Con muốn không bị thiệt thòi chỉ có hai con đường, một là sinh nhiều con trai để chống lưng cho mình, hai là gom nhiều tiền, thừa dịp thằng bé còn tình cảm với con, mau chóng đòi thêm một ít. Yêu hay không yêu đều là giả dối, tiền trong tay mình mới có thể yên tâm.”

Ninh Hảo giả vờ ngoan ngoãn, cho dù bà Đào phát biểu gì, cô đều gật đầu, thoải mái đồng ý, nghe bên trái lọt bên phải.

Chị hai vừa ăn uống vừa trêu chọc: “Mẹ, mẹ suy nghĩ chủ quan quá rồi. Nếu Hoàn Hoàn có trở nên tồi tệ thì vẫn còn rất nhiều đàn ông muốn tặng núi vàng núi bạc cho Hảo Hảo, theo đuổi con bé đó. Mẹ đừng bận tâm nữa, cuộc đời của người đẹp, mẹ không hiểu được đâu.”

“Không thể nói vậy được. Những minh tinh Hong Kong lúc trước gả vào gia đình giàu có chẳng phải đều là người đẹp à? Rồi cuối cùng chồng vẫn thay lòng đổi dạ đó thôi. Người nào cũng sợ thất thế, mẹ dạy con bé ngăn chặn trước những rắc rối có gì sai chứ?”

Chị hai giơ ngón tay cái với bà ấy: “Mẹ được lắm, dạy con dâu ngăn chặn con trai mẹ, vì nước quên nhà.”

Văn Tư Hoàn ở xa nơi thành phố Tứ Xuyên không kìm được mà hắt xì một cái.

Thực ra không cần Ninh Hảo phải ra tay, bản thân anh đã đề phòng nữ giới như phòng lũ lụt, thú dữ rồi.

Lúc trước Ninh Hảo nhắc nhở anh thường ngày để ý một chút: “Con người thích nhất là tạo Thần, sau đó lại hủy Thần. Bây giờ đã tâng bốc anh đến độ “khoa học công nghệ tiếp thêm sinh lực cho đất nước, xứng danh anh hùng dân tộc” rồi, xem ra nếu anh không thay đổi phương hướng hoạt động thì sẽ không thể “sập phòng” được. Chỉ là, anh đừng quên mình nổi tiếng nhờ vẻ ngoài, còn bị dán nhãn mác người đàn ông tốt kết hôn sớm, mấy tin đồn bịa đặt về anh tuy đã dập tắt hết rồi nhưng rất nhiều người vẫn muốn dùng chuyện này để chứng minh anh cùng một giuộc với bọn họ đó.”

Thế là Văn Tư Hoàn càng cẩn thận đến mức công khai chụp ảnh chung cũng không dám đứng cạnh con gái, chỉ sợ đứng chen chúc sẽ thành tin đồn tình cảm. Anh cũng không dám đi một mình, nhìn thấy đám đàn ông thì cắm đầu vào trong. Thời gian nghỉ ngơi lại càng không bước ra khỏi cửa, ăn khuya cũng chỉ dám gọi đồ ăn giao tới.

Người không biết chuyện còn tưởng anh đến Tứ Xuyên để xuất gia đó, hoạt động giải trí duy nhất mỗi ngày là nấu cháo điện thoại, khóc lóc kể lể với vợ. Đối ngoại, anh đóng vai mặt lạnh hung dữ, nhưng đối nội anh lại trở thành đứa bé khóc lóc.

Ninh Hảo đến giờ tan làm, cô vừa bước ra khỏi phòng làm việc thì anh đã gọi điện tới.

“Bình thường anh thích ăn cay lắm, gọi đồ ăn cứ cách hai ba ngày sẽ gọi một món cay ít, anh tưởng về tinh thần anh đã là người Tứ Xuyên, đến đây có thể như cá gặp nước nữa chứ. Nhưng không ai nói anh biết chỗ này chỉ có món cay, anh có thể ăn nhưng không thể chỉ ăn cay được…” Người đàn ông ở đầu bên kia phàn nàn như con nít.

Ninh Hảo vừa đi vừa cười, cô cười rất vui vẻ: “Anh có thể gọi MCDonald, đổi khẩu vị.”

“Em hiểu anh quá rồi.” Trong giọng nói của anh toàn là ấm ức: “Anh đã ăn MCDonald ba ngày liên tục rồi.”

Ninh Hảo chỉ đành dỗ dành: “Cố gắng chút, chẳng còn mấy ngày là có thể về thành phố Giang rồi.”

“Về thành phố Giang, em có thể làm gì cho anh ăn không?”

“Em chỉ biết hâm nóng thức ăn nấu sẵn thôi.”

Anh không kìm được mà bật cười: “Cuối cùng cũng có một lĩnh vực anh giỏi hơn em rồi. Tốt xấu gì anh còn nấu được vài món đơn giản, chẳng hạn như trứng gà xào cà chua, bánh gạo sườn heo, cánh gà coca…”

Ninh Hảo nhấn nút thang máy đi xuống rồi đổ tội một cách đường hoàng: “Đó là vì mẹ em không để em vào nhà bếp, bà ấy nói “đi kiếm tiền thì việc gì phải học nấu ăn”.”

“Mẹ vợ nói rất đúng! Anh cũng thích ăn đồ nấu sẵn.” Anh nói đến mức hứng thú bừng bừng: “Vậy anh sẽ tự mua những món nấu sẵn mà mình muốn ăn, em nhất định phải hâm nóng giúp anh đó…”

Tín hiệu kém khi cô bước vào thang máy đã quấy nhiễu tưởng tượng về cuộc sống hạnh phúc sau khi về nhà của anh.


*

Cuối tháng tám, Văn Tư Hoàn trở về thành phố Giang, hai người cùng nhau ăn vài bữa thức ăn nấu sẵn, nhưng Ninh Hảo không có nhiều thời gian ở bên anh. Mảnh đất phía bắc của dự án phía nam Giang Lăng đã bắt đầu mở bán trước, lại là một cuộc chiến ác liệt. Liên tục hơn một tuần lễ, tinh thần của cô và cô nhỏ đều căng thẳng cao độ.

Kết quả “mở thưởng” không khiến người ta vui mừng như lần trước, không đạt được mức độ “tươi sáng” kia. Có điều, tuần đầu tiên mở bán đã bán ra được 60%, suy xét đến tình trạng suy thoái thị trường nhà đất, với số lượng này thì đã đạt được như mong đợi rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bảng báo cáo thành tích này nộp cho Văn Gia Xương, ông ta cũng gật đầu hài lòng.

Những căn nhà còn lại không hề ế hàng, vẫn có dấu hiệu khả quan theo thời gian. Nhưng ít nhất hiện tại số tiền vào tài khoản này đã khiến Vân Thượng xoay chuyển thành công.

Việc làm đầu tiên đó là thanh toán tiền công trình của Minh Châu. Chú tư không còn cách nào gây chuyện nữa, dự án Thái Hòa Thành ở Minh Châu có thể bán tiếp.

Lý Thừa Dật không còn u ám nữa, tuy rằng cánh tay vẫn còn treo lơ lửng, nhưng đã khỏe như vâm.

Bầu không khí trong nhà theo đó trở nên vui vẻ hơn.

Nhưng cuộc sống yên ổn chưa được bao lâu, bỗng nhiên có một buổi tối, chú tư xông thẳng vào nhà.

Ông ta đẩy dì giúp việc đi mở cửa ra, xông vào nhà ăn, cầm lấy đĩa thức ăn trên bàn liên tục ném vào người Lý Thừa Dật như ném phi tiêu, nhưng không trúng anh ta mà rơi xuống đất, đập vào tường. Đám người xung quanh tránh né, Nhiễm Nhiễm hoảng sợ hét mãi không ngừng.

Lý Thừa Dật bị giới hạn một tay, không cách nào đánh trả lại, chỉ đành chạy trốn. Cuối cùng, tên điên này đã bị anh rể lớn và hai dì giúp việc giữ lại.

Văn Gia Xương hét: “Lại bệnh gì nữa đây?”

Chú tư bị ba người giữ lấy, cố gắng rút tay ra chỉ vào Lý Thừa Dật: “Anh hỏi nó đi, hỏi nó đã làm chuyện tốt gì?”

Văn Gia Xương tức giận đùng đùng quay sang hỏi Lý Thừa Dật: “Con làm gì rồi?”

Uông Liễm vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì đã đoán ra, chắc chắn Lý Thừa Dật lại làm gì đó khiến người ta nổi nóng rồi, tiếp theo đây ắt hẳn phải truy cứu trách nhiệm của anh ta. Cô ta tùy cơ ứng biến, lập tức ôm bụng ngã xuống đất rồi kêu oai oái. Cả gia đình đều tập trung vào chỗ cô ta.

Lý Lộ Vân hoảng hốt tới đỡ cô ta: “Đừng động thai đấy. Mau mau! Lái xe đưa con bé đến bệnh viện.”

Ninh Hảo đang còn sợ hãi, muốn thoát khỏi đám người tâm thần này, cô lập tức xung phong: “Con đi lái xe!”

Lý Thừa Dật muốn cầm cánh tay còn lại của Uông Liễm nhưng bị Văn Gia Xương kéo ra.

Anh ta không có bằng lái xe, mà hiện giờ còn phải giải quyết đúng sai. Văn Gia Xương lên tiếng: “Địch Phú, con cùng dì Vân và Hảo Hảo đưa Tiểu Uông đến bệnh viện đi.”

“Dạ!” Chị hai vui vẻ thoát khỏi hiện trường, dìu Uông Liễm đi ra ngoài.

Chuyện gián đoạn này đã khiến Văn Gia Xương không còn tức giận như trước nữa, ông ta bình tĩnh hơn không ít, quay sang hỏi chú tư: “Nó làm gì rồi?”

“Lần trước trên bàn ăn nó đã tiết lộ chuyện Vương Bác Hàn là con trai của em cho Hứa Yến, hại gia đình em gà bay chó sủa! Khó khăn lắm mới êm đềm hơn thì bây giờ lại tiết lộ chuyện Hứa Yến và sở trưởng Lư ở đơn vị, hại Hứa Yến không còn được đề bạt nữa!”

Văn Gia Xương thở dài, hỏi Lý Thừa Dật: “Là con làm à?”

Lý Thừa Dật kêu la: “Ai nói là cháu làm? Chú có bằng chứng gì nói cháu làm không? Trên bàn ăn là cháu lỡ miệng, ngay cả cửa đơn vị của thím tư nằm ở đường nào cháu còn không biết mà chú nói cháu làm?”

“Không phải mày làm thì sao vợ của Lư Tinh Minh sớm không quậy muộn không quậy, cứ phải đợi khi Hứa Yến đón đoàn khảo sát mới đến quậy chứ? Chuyện hại mình hại người này, không ai cho bà ta lợi ích, sao bà ta có thể đi quấy rối chồng mình chứ?”

Lý Thừa Dật tức đến bật cười: “Mẹ kiếp, mấy người làm chuyện xấu không chịu chùi đít sạch sẽ rồi đổ thừa cho cháu à? Sao cháu biết tại sao người ta gây chuyện được? Chính thất đánh “bé ba” còn cần lựa ngày à? Chú tự suy nghĩ rõ ràng đi, được không hả?”

“Sao con có thể nói chuyện như vậy với chú tư!” Văn Gia Xương hét lớn.

Câu cuối cùng Ninh Hảo nghe được trước khi rời khỏi là câu này, đại khái đã biết chuyện gì xảy ra rồi.

Chó cắn chó, miệng toàn lông (*).

(*) Chó cắn chó, miệng toàn lông: Ý nói người xấu tranh giành đấu đá lẫn nhau, đều có không kết cục tốt đẹp.

Khi tới hầm để xe, cô nhớ đến bệnh của Văn Gia Xương, lại không yên tâm, bèn nói với Lý Lộ Vân: “Mẹ, mẹ trở về đi, con và chị hai đưa đi được rồi. Mẹ để ý bố một chút, đừng để ông ấy kích động quá.”

Khổ cực đến tận mười giờ tối, nhưng thực ra Uông Liễm chẳng có vấn đề gì cả, sau khi kiểm tra toàn bộ, cuối cùng truyền chất dinh dưỡng rồi nằm nghỉ ngơi ở bệnh viện tư.

Ở nhà, Lý Thừa Dật một mực khẳng định mình không liên quan đến rắc rối ở đơn vị của thím tư, rồi tiễn chú tư vẫn còn đang tức giận ra về.

Văn Gia Xương về đến phòng, nghe anh ta thành thật khai báo, chuyện này thực sự là một tay anh ta điều khiển, nhưng mọi chuyện đều có nguyên do.

Lý Thừa Dật kể lể từ đầu đến cuối những gì chú tư đã làm trong khoảng thời gian này, khóc không thành tiếng: “Bố biết con vượt qua như thế nào không? Ông ta suýt nữa làm Vân Thượng sụp đổ, lẽ nào không cần trả giá chút sao?”

Văn Gia Xương không nói nên lời, ông ta không biết một mình anh ta phải gánh vác nhiều việc như vậy, chẳng trách khoảng thời gian trước trạng thái tinh thần của anh ta lại thế kia, cho nên ông ta cũng không một mực quở trách anh ta nữa, mà chỉ thở dài.

“Vậy hiện giờ quay lại vấn đề cũ, lần này con và chú tư hoàn toàn trở mặt rồi, sau này ai đến thế chỗ của Ninh Hảo đây? Nếu không tìm người thay thế Ninh Hảo, làm sao cân bằng được mối quan hệ giữa con bé và Tiểu Uông?”

“Bố, chuyện này con đã suy nghĩ xong rồi.” Lý Thừa Dật dùng tay trái lau nước mắt nước mũi: “Con định để Thiên Lãng thế chỗ Ninh Hảo.”

“Ai cơ?” Văn Gia Xương không phải không nghe rõ, chỉ là ông ta cho rằng Lý Thừa Dật nói nhầm.

“Thiên Lãng ạ. Anh ấy đã sửa sai rồi, vốn dĩ đã có kinh nghiệm trong công trình, bây giờ còn học thêm quản lý công nghiệp và thương mại, con nghĩ anh ấy sẽ mạnh hơn chú tư một chút.”
Bình Luận (0)
Comment