Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 72

Buổi tối Ninh Hảo ngủ rất muộn, nên buổi sáng dậy hơi trễ.

Văn Tư Hoàn thì khác. Toàn thành phố Giang không biết có bao nhiêu người tuy sống ở Tây Thành nhưng lại chạy đến Đông Thành đi làm. Từ khu Giang Lăng đi tới khu Đông Thành là kẹt xe nhất, nếu không muốn kẹt trên đường một hai tiếng đồng hồ thì phải ra cửa lúc sáu rưỡi, đầu tiên là tránh đoạn đường phụ huynh đưa con đến trường, sau đó là tránh giờ cao điểm buổi sáng của những người đi làm.

Trước khi ra ngoài, anh đứng bên giường thay đồ, thấy cô trở mình đè chăn thì biết cô không ngủ say, bèn nhỏ giọng dặn dò: “Quán mì cá lù đù vàng lớn (*) mà em thích ăn vẫn chưa mở cửa, anh nấu mì cá cho em rồi, mì và nước canh anh tách riêng ra để giữ nhiệt, em dậy thì đổ vào ăn nhé.”

(*) Cá lù đù vàng lớn: Là một loại cá trong họ cá lù đù, phân bố chính ở vùng biển Tây Bắc Thái Bình Dương (khu vực Hoàng Hải và Biển Đông), eo biển Đài Loan, tập trung nhiều nhất ở các vùng biển nông từ Quảng Đông, Phúc Kiến xuống đến Vịnh Bắc Bộ ở miền bắc Việt Nam và cả ở ven biển miền trung, miền nam Việt Nam. Ở Việt Nam, chúng còn được gọi là cá đỏ dạ, cá sóc.

Cô hoàn toàn không mở mắt, “ừ ừ” rất qua loa, không biết có nghe rõ hay không nữa.

Anh đã mặc xong quần áo, khom người hôn nhẹ lên má cô, rồi yên lặng nhìn cô một phút, sau đó lặng lẽ ra ngoài.

Hơn một tiếng sau cô mới hoàn toàn tỉnh giấc, tắm xong thì ngồi một mình trước bàn ăn mì, hơi ấm từ cổ họng chảy vào trong bụng.

Cô cúi đầu, gửi tin nhắn cho anh: [Mỗi ngày anh đều đi lại như vậy thì mệt quá, hay chúng ta “mượn” căn nhà gần công ty anh đi? Dù sao em cũng không cần đi làm đúng giờ.]

Bố mẹ Ninh Hảo đều là người thành phố Giang bản địa, nói chuyện kèm tiếng địa phương quen rồi, còn mẹ của Văn Tư Hoàn không phải người bản địa, anh không biết “mượn nhà” có nghĩa là thuê nhà.

Cho nên anh trả lời: [Được chứ, Vân Khai còn một căn phòng hai tầng ở bán đảo Tân Giang nói có thể cho anh mượn ở.]

Cô lập tức nhận ra anh hiểu sai mình: [Ý em là chúng ta tự thuê một căn, mang một số đồ chuyển qua đó cho có cảm giác gia đình.]

[Vậy chúng ta có thể ở chỗ mẹ anh. Không phải có phòng của chúng ta sao?]

Tên ngốc này, sao không hiểu phong tình gì cả thế.

Ở chung với mẹ già và ở trong thế giới hai người giống nhau được sao?

Ninh Hảo phồng má, bỗng chốc cảm thấy mì cá trong tay mình không thơm nữa, bèn đuổi anh đi: [Chuyện này bàn bạc sau, anh làm việc trước đi.]

Văn Tư Hoàn còn đang sung sướng ở đầu bên kia, cho rằng cuộc nói chuyện lần này rất đáng ghi nhận, cô nói muốn có cảm giác gia đình với anh.

*

Nhưng ngày vui vẻ không được lâu, sau khi Ninh Hảo đưa ra phương án kỹ càng thì lại phải về Vụ Tùng Viện ở.

Văn Gia Xương muốn hiểu rõ hơn tình hình liên quan đến dự án, Ninh Hảo cũng muốn hiểu nhiều hơn về suy nghĩ của ông ta.

Từ sau lần ông ta bị nhồi máu não, phòng ngủ chuyển xuống lầu một, nơi bàn chuyện đổi sang phòng tắm nắng ở trong sân, cho nên máy nghe lén dạng sạc pin mà Lục Chiêu Chiêu đưa Ninh Hảo không còn dùng được nữa, bảng điện ở phòng tắm nắng quá rõ ràng, có thêm một dây sạc cũng sẽ khiến người ta để ý.

Nơi làm việc ban đầu thì giờ biến thành phòng tiếp khách của Vụ Tùng Viện.

Sàn bất động sản của công trình có hai quản lý cấp cao, là tổng giám đốc tài vụ và tổng giám đốc hợp đồng, ngoài ra còn cả kỹ sư Trịnh và giám đốc dự án phía nam Giang Lăng cũng suốt ngày bị gọi đến Vụ Tùng Viện họp vì lý do chủ tịch muốn tham dự cuộc họp và đưa ý kiến.

Lúc họp, Lý Thừa Dật gần như không chen vào được, việc anh ta có nghe hiểu được nội dung mọi người thảo luận hay không vẫn còn đang đặt dấu chấm hỏi ở đó. Mở cuộc họp như vậy đối với anh ta mà nói không khác gì đi truyền nước biển có chứa thuốc ngủ. Anh ta không thể ngồi yên được, cứ cách một lúc lại di chuyển trong phòng, pha trà, ném rác gì đó. Đương nhiên, người trong cuộc họp vốn không quá quan tâm đến anh ta, ngoại trừ bố anh ta.

Văn Gia Xương chợt hơi tiếc nuối vì rèn sắt không thành thép.

Sau khi bố Uông Liễm xảy ra chuyện, thái độ của anh ta dần xuất hiện sự một số thay đổi nhỏ. Uông Liễm mang thai con trai đương nhiên là chuyện đáng vui mừng, nhưng có đôi khi ngẩn ngơ anh ta sẽ nghĩ, nếu như người mang thai con trai là Ninh Hảo thì tốt rồi, vốn dĩ hai người họ có tình cảm thanh mai trúc mã làm nền móng, tương lai một người sẽ quản lý công ty, một người lôi kéo nghiệp vụ, phối hợp nhịp nhàng, có thêm đứa con nữa thì vô cùng hoàn hảo.

Sự ảo tưởng này của anh ta chưa được hai ngày đã bị dập tắt.

Văn Tư Hoàn không chịu được cô đơn, lại trở về Vụ Tùng Viện “làm việc ở nhà”. Anh nghĩ, hiện giờ đang trong thời gian kết toán sổ sách, khả năng Văn Gia Xương mở miệng đòi tiền anh không lớn lắm.

Văn Gia Xương cũng cảm nhận được, thường ngày Ninh Hảo làm việc rất tập trung, nhưng khi Văn Tư Hoàn đi ngang qua phòng khách, cô sẽ hơi mất tập trung một chút.

Ông ta không khỏi thổn thức trong lòng, hai vợ chồng này thật sự có tình cảm với nhau, có lẽ Ninh Hảo đã buông bỏ Thừa Dật từ sớm rồi.

Ngoại trừ Văn Tư Hoàn, Lý Lộ Vân cũng thích quanh quẩn giữa hai phòng để nghe lén nội dung cuộc họp của bọn họ.

Bà ta lo lắng công ty không vượt qua được khó khăn, nhưng Văn Gia Xương lại không nói chuyện công việc cho bà ta nghe.

Bà ta thò đầu nghe trộm được nửa này nửa nọ, có vẻ kỹ sư Trịnh kia hiện tại là người truyền đạt của tổ công tác, câu hỏi về công trình anh ta đều có thể trả lời lưu loát, nhưng anh ta không dám độc đoán, lúc gọi điện thoại sẽ mở loa ngoài, có khi Ninh Hảo ở bên cạnh lắc đầu gật đầu chỉ phương hướng cho anh ta, có khi Văn Gia Xương ra dấu tay hoặc viết giấy yêu cầu anh ta nói câu nào đó.

Mỗi lần tắt điện thoại, các “cố vấn” lại bàn luận kịch liệt, phân tích ý đồ của đối phương, xem câu nói nào đối phương vô tình nói ra đã tiết lộ thông tin gì.

“Bố không thể chấp nhận chuyện chính quyền cùng quản lý tài khoản được.” Văn Gia Xương đứng dậy, chống hông: “Suy cho cùng là vẫn muốn chúng ta bỏ tiền, tại sao tiền bố bỏ ra phải chuyển cho chính quyền. Bố chỉ có thể chấp nhận tiền vào tài khoản của chúng ta, sau đó kiểm hàng.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cảm xúc của Ninh Hảo ổn định hơn: “Thái độ của họ rất cứng rắn, không chấp nhận kiểm hàng. Thái độ như vậy chắc là vì Kim Việt đồng ý để họ cùng quản lý tài khoản rồi.”

“Tổ công tác chó chết, chắc chắn đã tiết lộ phương án cho bọn họ rồi!” Văn Gia Xương tức giận: “Nhưng mà, con chưa từng nói chuyện lợi nhuận cho tổ công tác phải không?”

Ninh Hảo lắc đầu: “Kim Việt không thể biết được, có thể bọn họ nhìn thấy phương án thì sẽ cảm thấy “vậy bọn họ cũng có thể làm”, nhưng chắc chắn bọn họ không nghĩ đến tiếp tục làm thì sẽ như thế nào.”

Tổng giám đốc tài vụ cười nói: “Có phải Kim Việt vẫn chưa hiểu rõ tình hình không? Sau khi phá sản, việc giảm nợ đối với chúng ta là có lợi nhất, bọn họ không nợ nhiều như chúng ta, bọn họ mà làm thì phải tiếp tục đập tiền vào, đến lúc làm xong số tiền thu được còn phải đem đi trả nợ trước.”

Tổng giám đốc hợp đồng: “Là vì muốn đối đầu với chúng ta chứ gì nữa. Một mặt thì tuyên bố phá sản nên không thể ký tên, một mặt vẫn tiếp tục giao du với tổ công tác. Đầu tiên là đẩy chúng ta ra, sau đó lại ra sức bên phía tòa án. Món nợ này xử lý như thế nào phải xem tòa án phán xét.”

Kỹ sư Trịnh nói: “Chuyện này không còn động cơ nào khác, chắc chắn bọn họ muốn loại chúng ta ra khỏi cuộc trước. Là người thì đều biết chỉ có công việc nằm trong tay mình mới có thể kiểm soát chuyện kiếm được bao nhiêu, mất đi quyền kiểm soát thì chia nhiều chia ít ra sao đều do người khác quyết định.”

Văn Gia Xương khua tay: “Vậy chúng ta cũng có thể làm như vậy. Không phải Thái Hòa Thành thu được hai mươi triệu sao? Đi trước một bước đẩy Kim Việt ra là được.”

“Không, không được đâu bố.” Ninh Hảo bỏ laptop ra, đứng dậy khỏi sofa: “Bố đừng nôn nóng, chúng ta nghỉ ngơi chút đi.”

Ninh Hảo ra hiệu ánh mắt với ông ta, ý bảo hai người ra chỗ khác nói chuyện.

Hai người để quản lý cấp cao trong phòng và Lý Lộ Vân đang nghe lén sang một bên, một mình đi vào căn phòng tắm nắng trong sân.

Lý Lộ Vân chỉ có thể nhìn hai người khua tay múa chân nôn nóng, bà ta tức giận chạy lên lầu hai tìm Lý Thừa Dật phàn nàn: “Trời còn chưa tối, con nằm liệt trên giường làm gì? Đi thảo luận kế hoạch với bọn họ đi chứ.”

Lý Thừa Dật liếc nhìn bà ta, thiếu kiên nhẫn nói: “Chuyện này không biết bọn họ còn lo lắng cái gì nữa, công trình có được làm tiếp hay không phải xem thái độ của chính quyền, con lại không điều khiển được thái độ của bọn họ. Cuối cùng chỉ có hai kết quả thôi, không cho chúng ta làm, chúng ta bán đất trả nợ, còn cho chúng ta làm, con lại đi kiếm ít tiền tiếp tục đầu tư làm cho xong. Quan trọng vẫn là tiền, con làm ông chủ công ty chẳng phải để làm chuyện này à? Cãi nhau chí chóe với cấp dưới làm gì? Suốt ngày phân tích lung tung, có thể phân tích ra cái gì chứ?”

Lý Lộ Vân cảm thấy anh ta nói có lý, nhưng thực ra vẫn thấy không yên tâm.

Bây giờ Văn Gia Xương dẫn Ninh Hảo theo bên cạnh dạy dỗ, suy nghĩ của Ninh Hảo sẽ ảnh hưởng rất lớn đến ông ta, những người đầu não bên dưới kia đều tìm Ninh Hảo hỏi ý kiến, có vấn đề thì thương lượng với cô.

Rốt cuộc ai mới là chủ công ty?

Có điều, ngay sau đó bà ta đã tự an ủi mình, thân phận của Ninh Hảo giống với vị trí giám đốc chuyên nghiệp của các doanh nghiệp khác, người kiểm soát công ty thực tế là người nắm các mối quan hệ, nguồn nghiệp vụ và nguồn vốn.

Cùng lúc đó, Văn Tư Hoàn có một nghi ngờ nhỏ.

Hôm nay anh về sớm, nghe thấy từ khóa quan trọng trong cuộc thảo luận của bọn họ, đều là đặt Kim Việt ở phía đối lập. Không ai biết rằng, Ninh Hảo và An Tịnh Vũ của kỹ thuật xây dựng Kim Việt có mối quan hệ rất tốt.

Anh đứng ở ban công ngoài phòng ngủ, nhìn thấy Ninh Hảo và Văn Gia Xương một mình đi vào phòng tắm nắng.

Tia nắng hắt ánh sáng màu vàng kim nhảy nhót bên mép kim loại của nóc nhà, vải che nắng màu trắng che khuất tầm nhìn của anh, không nhìn thấy bên trong.

Không nhìn thấy được biểu cảm, chỉ có thể dựa vào suy đoán. Cục diện hiện tại là Ninh Hảo và An Tịnh Vũ thông đồng gãi bẫy Văn Gia Xương? Hay là Ninh Hảo đã nắm vững quyền quản lý công ty, bắt đầu gài bẫy người quen rồi?

Cho dù là gì, anh đều có thể hiểu được Ninh Hảo.

Người không vì mình, trời tru đất diệt, anh chỉ sợ Ninh Hảo không đủ lòng dạ độc ác.

Bên trong căn phòng tắm nắng.

Ninh Hảo nói rõ đầu đuôi với Văn Gia Xương: “Con không định tranh giành với Kim Việt. Bọn họ muốn thì cứ để bọn họ giành đi.”

“Gì cơ?” Văn Gia Xương không kìm được gãi đầu.

Trong nhà có một người thành tâm lễ Phật, giờ lại có thêm một Đức Mẹ Phật giáo nữa ư?

“Nếu bây giờ trong tay bố có hai trăm triệu, đương nhiên con tán thành việc đi đấu giá với người ta, chuyển tiền vào tài khoản quản lý chung. Nhưng hiện giờ không như vậy, chúng ta chỉ có nhiêu đó tiền, càng phải sử dụng cẩn thận hơn.”

Văn Gia Xương không lên tiếng, nghe thấy câu nói này thì tâm trạng cũng không tốt, gương mặt căng cứng. Thiếu tiền là hiện thực, nhưng ông ta không muốn đối diện với hiện thực này.

“Con vẫn đang cố gắng trao đổi với tổ công tác vì hai điều. Thứ nhất, không cần quản lý chung tài khoản, thứ hai là mở lại ba mươi triệu bị đóng băng trong tài khoản đứng tên Thừa Dật, lấy ra tái khởi động phía nam Giang Lăng trước. Số tiền đó vốn dĩ hy vọng lấy ra rất mong manh, chỉ có dựa vào lần này để đánh cược một phen.”

“Chuyện này khó quá rồi, đặc biệt là hiện giờ có Kim Việt đang cạnh tranh.” Văn Gia Xương thở dài.

“Đúng là rất khó, nhưng con sẽ không nhượng bộ. Bây giờ muốn Vân Thượng bỏ tiền lần nữa là điều không thể nào.”

Văn Gia Xương suy sụp tinh thần: “Hôm qua Thừa Dật nói rõ với bố rồi, mảnh đất ở Tứ Thành vẫn còn đáng ít tiền, nó có thể kiếm thêm chút nữa, chỉ là tiền lãi hơi cao.”

“Không cần thiết phải vay nữa đâu ạ. Vốn dĩ chúng ta làm vậy để thoát khỏi áp lực lãi suất cao, dày vò phía nam Giang Lăng, đừng để quay lại xuất phát ban đầu.”

Văn Gia Xương im lặng rất lâu, rồi yếu ớt hỏi: “Con có kế hoạch cụ thể gì không? Hay phải quan sát tình hình để ứng biến?”


“Con cho rằng trong này có lượng thông tin sai lệch rất lớn. Đầu tiên, Kim Việt đang có hiểu nhầm, chúng ta và tổ công tác đang trao đổi qua lại về việc tài khoản quản lý chung và ba mươi triệu tệ, nhất định bọn họ cho rằng là chính quyền muốn đầu tư ba mươi triệu tệ, nghĩ rằng có số tiền vốn khởi động này, lại được giảm nợ thì có ai không làm được mảnh đất phía nam Giang Lăng?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Văn Gia Xương tức đến bật cười: “Có cần tìm người cho bọn họ uống ít “melatonin” không? Ba mươi triệu tệ bị ngân hàng giữ rồi, cho dù chứng minh được có quan hệ giao dịch thì số tiền này cũng bị sung vào công quỹ đền bù tổn thất, sao có thể vào tài khoản của Kim Việt được?”

“Cho nên bọn họ đồng ý quản lý chung tài khoản, cho rằng là chính quyền bỏ vốn.”

Văn Gia Xương: “... Làm sao để bọn họ tỉnh táo đầu óc đây?”

“Tiền không vào tài khoản, đương nhiên sẽ tỉnh thôi.”

“Nhưng công việc đã bị bọn họ giành mất rồi.”

Ninh Hảo mỉm cười: “Không phải đâu bố ạ, công việc này chỉ có chúng ta mới có thể kiếm được tiền, người khác không giành được. Lúc này bọn họ muốn giành thì cứ giành đi, khi tòa án đưa ra phán quyết, ít nhất bọn họ còn phải đập vào trong mấy chục triệu để ra vẻ với chính quyền nữa.”

“Không phải quan hệ bên công - kiểm - pháp bọn họ đều làm rất tốt sao?”

“Quan hệ có tốt hơn nữa thì đến cuối năm vẫn phải làm cho ra hình ra dáng. Toà án giai đoạn này sẽ cố gắng bớt mở vụ án, đồng thời kết thúc các vụ án diễn ra trong năm. Vụ án kinh tế dây dưa phức tạp như phía nam Giang Lăng, họ sẽ cố gắng trì hoãn sang đầu năm sau, nói cách khác là tới tháng hai sau Tết. Đợi khi có phán quyết rồi đẩy nhanh tiến độ thì cũng phải đến tháng ba, tháng tư rồi. Điều đó có nghĩa là thời điểm quan trọng nhất để chúng ta đàm phán với tổ công tác, thời gian quan trọng quyết định khoản vay nợ này được giảm như thế nào sẽ diễn ra vào tháng ba năm sau.”

“Nhưng đến lúc đó mới giành liệu có kịp không. Nếu Kim Việt vẫn đang làm, thái độ và tiến độ đều tốt, vậy tổ công tác sẽ không đặt chúng ta là lựa chọn đầu tiên đâu.”

“Cùng một điều kiện, đương nhiên có ưu tiên. Nhưng điều kiện của chúng ta tốt hơn bọn họ thì chưa chắc.” Ninh Hảo nói một cách hùng hồn: “Nếu bây giờ bố đi vay, chuyển tiền vào tài khoản quản lý chung, ngược lại cuộc đàm phán tháng ba của chúng ta sẽ rơi vào bị động. Bọn họ biết chúng ta phải chịu áp lực nguồn vốn.”

“Làm sao chúng ta có thể đưa ra điều kiện tốt hơn bọn họ?”

“Đợi.” Cô lật chiếc ly sạch trên bàn, rót trà vào trong: “Báo cáo lợi nhuận con đưa cho bố xem vẫn chưa đưa cho tổ công tác, Kim Việt cũng không thể nào lấy được. Trong đó có ba chỗ thu lợi nhuận quan trọng, một trong số đó là kêu gọi đầu tư, Kim Việt không làm được, thứ kiếm được lợi nhuận nhiều nhất mà bọn họ có thể nghĩ tới chỉ có việc thu lợi ở giai đoạn xây dựng nhà ở kỳ hai mà thôi.”

Văn Gia Xương sờ cằm, hiểu ra được ý đồ chân chính trong lời nói của cô: “Con muốn… Cướp ngang?”

“Đến khi đấu thầu, Kim Việt đập hết tiền vào trong đó rồi, mà trên tay chúng ta vẫn giữ được số tiền vốn lớn, bố nói xem, ai sẽ trúng thầu đây?”

Văn Gia Xương hoàn toàn sửng sốt: “...”

Ninh Hảo lại tiếp tục: “Phần trả nợ chúng ta không tham gia, phần thu lợi nhuận chúng ta độc chiếm, chẳng phải tốt hơn sao?”

“Vậy…” Kế sách giải quyết tận gốc này quá mạo hiểm, Văn Gia Xương vẫn hơi đắn đo: “Chúng ta đợi đến tháng ba, nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”

“Bảy mươi phần trăm.” Cô dự đoán thận trọng.

Văn Gia Xương ngồi rất lâu trong căn phòng tắm nắng đã trở nên u ám vì mặt trời lặn, không có lý do gì để phản bác lại.

Chỉ đành đồng tình với cô: “Cứ làm như thế đi.”

Tối hôm đó, khi mọi người cùng ăn cơm, Văn Tư Hoàn đột nhiên bị “điểm danh”.

Văn Gia Xương nói: “Chỗ bố vẫn còn rượu nhung hươu của bác Lương con tặng, thường ngày con ở đâu, bố bảo người mang qua cho con.”

Văn Tư Hoàn khiêm tốn nói: “Dạo gần đây con ở nhà, sắp đến lễ tết rồi, không còn nhiều việc nữa. Nhưng con không thích uống rượu lắm, bố cứ giữ lại uống thôi ạ.”

Lý Lộ Vân kiếm chuyện nói xen vào: “Sức khỏe của bố con không uống rượu được nữa, mọi ngày con không quan tâm…”

“Vậy thì cho anh cả.” Văn Tư Hoàn nhanh chóng đáp.

“Vợ anh cả con mang thai mấy tháng rồi, uống rượu nhung hươu làm gì?”

Văn Tư Hoàn bình thản ăn uống, chợt nhận ra ý tứ ẩn sau lời nói của họ, cộng thêm vẻ mặt hóng hớt, cười nhưng không nói của hai chị gái nữa. Hay lắm, chế nhạo anh khoe chuẩn bị có em bé nhưng mãi vẫn chưa có động tĩnh chứ gì.

Người trên bàn đều biết rõ trong lòng, nhưng chỉ nhìn trời nhìn đất, ậm à ậm ờ.

Văn Tư Hoàn liếc nhìn Ninh Hảo, tiết tấu ăn uống của cô không đổi, giống như không nghe thấy gì. Anh không hiểu ý cô, chỉ đành tự lực cánh sinh, anh gượng cười nói năng qua loa: “Vậy thì để trong nhà đi ạ, ai muốn uống thì uống.”

Nhưng vẫn có Lý Lộ Vân muốn chơi trò cung đấu, không chịu buông tha cho anh: “Dì thấy răng của Tư Hoàn mọc đều lắm, chắc chưa từng khám răng đâu nhỉ, có thời gian Hảo Hảo có thể đưa thằng bé đi khám, cũng phải thường xuyên vệ sinh, bảo vệ răng miệng mới được.”

Lúc này, không những Văn Tư Hoàn ngơ ngác.

Ngay cả Ninh Hảo cũng không đoán ra được ý tứ bên trong, cô ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hàm răng thẳng hàng của anh.

Trên bàn ăn chỉ có mình Uông Liễm bật cười.

*

Buổi tối ai về phòng người nấy, Ninh Hảo vào phòng muộn hơn một chút, chuẩn bị thay đồ tắm rửa.

Anh đứng trong góc khuất, tay cầm ly rượu, đột ngột lên tiếng: “Đêm Noel em rảnh không?”

Áo khoác cô cởi được một nửa, động tác chậm lại: “Có hoạt động gì à?”

“Vân Khai muốn tổ chức tiệc cosplay ở nhà, Lục Chiêu Chiêu cũng đi.”

Ninh Hảo không hiểu anh đột nhiên nhắc đến Chiêu Chiêu là ý gì, nhưng chợt có cảm giác như trở về thời đi học vậy. Cô trả lời: “Đi được, nhưng anh muốn cosplay cái gì? Em nghĩ chúng ta… Chắc làm đồ đôi nhỉ?”

“Chưa chắc, em là em, anh là anh, không cần phải mặc giống nhau đâu.”

Cô tự cảm thấy mình thiếu sự sáng tạo, không nguội lòng tiếp tục dò la manh mối: “Vậy anh định làm chủ đề gì?”

“Không tiện nói.” Anh cười cà lơ phất phơ: “Đến lúc đó đột xuất nảy ra ý tưởng, kiểm tra độ ăn ý cũng tốt.”

Khảo nghiệm à…

Bình Luận (0)
Comment