Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 79

Nhất thời, hình tượng Ninh Hảo trở thành vai không thể khoác, tay không thể nhấc ở trong mắt Văn Tư Hoàn. Lúc cô cầm đũa ăn cơm anh cũng sợ cô bị gãy tay.

Ngày thứ hai khi ý thức được Ninh Hảo là thai phụ, anh tự giác trải đệm xuống đất ngủ, nhường cả chiếc giường cho Ninh Hảo. Dù sao độ rộng tiêu chuẩn của chiếc giường ở chỗ này mới chỉ có một mét tám, chính giữa còn phải nhét hai cái gối hình trụ, chia làm một nửa.

“Anh sợ buổi tối em trở mình sẽ rơi xuống dưới.”

Ninh Hảo không hề cảm kích, cô trợn mắt ngạc nhiên: “Em lớn chừng này chưa từng rơi xuống giường bao giờ đâu, lẽ nào anh suốt ngày như vậy à?”

Văn Tư Hoàn không dám cãi lại. Ừ, lúc cô ghét ai thì có thể chen chúc, còn nếu không, cảm thấy vị trí không đủ là sẽ đè lên người người ta, hay nói cách khác là “chiều ngang có giới hạn, chuyển sang phát triển chiều dọc”, khoảng thời gian vừa mới tổ chức đám cưới xong thật khiến người ta được thỉnh giáo rồi.

Nhưng hôm nay không giống hôm qua, cô là thai phụ, bị chen chúc sẽ không tốt.

Văn Tư Hoàn lén lút học rất nhiều điều thai phụ cần chú ý trong cuộc sống. Bữa sáng ở khách sạn, Ninh Hảo vừa mới múc một chén canh chua bò viên đã bị anh giữ lại, không cho uống. Nghe nói khoảng thời gian này của cô gọi là đầu thai kỳ, ăn nhiều đồ cay, thức ăn kích thích sẽ có khả năng sảy thai. Nhưng chuyện này không thể nói rõ, chỉ đành gặp chuyện không giải quyết được thì nói đến tâm linh: “Trước tết Nguyên tiêu cũng tính là tết, tết mà uống canh chua sẽ khiến cả năm khổ cực lầm than đó.”

Ninh Hảo: “...”

Buổi trưa ăn đồ Nhật, Văn Tư Hoàn kiên trì món gì cũng bỏ vào nồi nấu chín cho cô ăn khiến mùi vị khi ăn rất tệ, nhưng may mà Ninh Hảo không cố chấp, cô chỉ phàn nàn: “Nấu chín tôm hùm đất là không tôn trọng nó.”

Văn Tư Hoàn lại truyền tin vịt: “Anh thấy thời sự nói thời gian gần đây có một lô lớn hải sản nhập khẩu bị ô nhiễm, một số người ăn xong, nhẹ thì bị tiêu chảy, nôn ọe, nặng thì mất nước, choáng váng…”

Ninh Hảo rất dễ bị dọa, cô lặng lẽ bỏ hải sản sang bên cạnh, ngay cả hải sản chín cũng không dám ăn.

Bữa tối đồ cô không thể ăn còn nhiều hơn nữa, khách sạn mà họ ăn tối này hầm canh luôn thích bỏ thêm vài vị thuốc bắc, anh bắt buộc phải xác nhận từng vị với nhà bếp mới có thể phán đoán thai phụ ăn vào có nguy hiểm hay không.

Lúc trước Văn Tư Hoàn không phải người chú trọng việc ăn uống như vậy, bất thường ắt có chuyện.

Buổi tối tắm rửa xong, trở về phòng ngủ, Ninh Hảo nói ra suy đoán của cô: “Cả ngày không cho em ăn này ăn kia, không lẽ anh chê em dạo này mập lên à? Em sẽ không phối hợp giảm cân theo thẩm mỹ kỳ lạ của đám đàn ông các anh đâu đó.”

“...?” Bây giờ Văn Tư Hoàn ghét mình nói nhiều quá rồi, cẩn thận chết cũng không biết chết thế nào đó.

Cô mập chỗ nào chứ?

Ai dám chê cô mập?

“Đàn ông các anh” gồm những ai thế?

Văn Tư Hoàn quyết định im miệng, đồng thời nghĩ chiêu khác, lén lút gọi điện cho Đào Như Mẫn nói anh và Ninh Hảo đã chuẩn bị mang thai rồi, muốn bà ấy thường xuyên để ý những mẹo dưỡng sinh trong thời kỳ mang thai để chia sẻ cho Ninh Hảo, tìm trong mấy nền tảng thường thấy cũng được.

Chuyện này mẹ Đào rất vui lòng làm, nhưng những mẹo mà bà ấy tìm được đều không có tính khoa học.

Không sao cả, Ninh Hảo lịch sự mở ra xem và trả lời bà ấy vài lần, rồi vô tình rơi vào tầm ngắm của Big data (*).

(*) Big data (dữ liệu lớn): Dữ liệu lớn là một thuật ngữ cho việc xử lý một tập hợp dữ liệu rất lớn và phức tạp mà các ứng dụng xử lý dữ liệu truyền thống không xử lý được. Một trong các tính năng của Big data là phân tích dữ liệu người dùng và đề xuất các nội dung tương tự.

Bây giờ Ninh Hảo đã được Big data nhận định là thai phụ, vậy nên cho dù cô nhấp vào nền tảng mạng xã hội hay nền tảng mua đồ thì đề cử đầu tiên luôn là những hướng dẫn trong thời kỳ mang thai, đồ mẹ và bé.

Cho dù như vậy, Văn Tư Hoàn vẫn không kìm được mà lo âu…

Ninh Hảo có quên đặt lịch hẹn với bệnh viện không? Có quên đi lên phường làm thẻ bảo hiểm không? Có khám thai đúng giờ không? Ở ngoại thành ăn tết có khi nào đã lỡ mất một lần khám không?...

Cho dù Ninh Hảo bên kia không xảy ra sai sót gì, nhưng anh vẫn vô cùng lo lắng những chuyện vặt vãnh này.

Đứa trẻ nhất định không thể sinh ra ở khu Đông Thành, số người thi vào cấp ba ở khu này gấp bốn lần thành phố Giang. Nhưng khu Giang Lăng có chỗ xấu của nó, trường học trọng điểm quá ít. Tốt nhất là ở khu Pháp Hoa, số người thi vào cấp ba chỉ bằng một phần mười khu Đông Thành. Chuyện không được chậm trễ, phải nhanh chóng về thành phố Giang chuyển hộ khẩu đến khu Pháp Hoa.

Hôm nay Big data lại đề cử cho Ninh Hảo kiến thức về thai phụ: Mang thai hai tháng thì phôi thai to khoảng hai cen-ti-mét, cân nặng là bốn gram.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhìn từ mặt tư tưởng, phản ứng khi vợ mang thai của Văn Tư Hoàn lớn hơn người bình thường không chỉ một chút.

*

Từ Bình Thành trở về thành phố Giang, cuối cùng Văn Tư Hoàn không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô như camera nữa.

Ninh Hảo bỗng cảm thấy có lại được sự thanh tịnh hiếm có, nhưng bên trong lại ẩn chứa một cảm giác nguy cơ, bởi vì dựa vào hiểu biết của cô…

Chồng yên tĩnh chắc chắn đang giở trò.

Khoảng thời gian “bình tĩnh trước khi ly hôn” đó, Văn Tư Hoàn không có chuyện thì tìm chuyện nói, tạo nên thói quen mỗi khi đổi một địa điểm sẽ thông báo hành trình một lần. Tuy rằng Ninh Hảo không phải lúc nào cũng trả lời anh.

Thực ra trước đó thói quen này đã có dấu hiệu xuất hiện rồi, đặc biệt là khi Ninh Hảo ra ngoại tỉnh công tác, anh sẽ cố gắng để cô biết được tin tức của mình.

Bây giờ mấy ngày liên tục Văn Tư Hoàn đều đi sớm về muộn, lúc ra ngoài thì hệt như tảng đá rơi xuống biển, một cuộc gọi, một tin nhắn cũng không có.

Buổi tối gặp mặt cô từng hỏi anh có phải công ty xảy ra chuyện gì không, đáp án là phủ định nhưng cho dù trả lời câu hỏi này thì vẫn có thể nhận ra anh đang mất tập trung, giống như lúc nào cũng đang suy nghĩ chuyện khác vậy.


Rất khác thường, rất kỳ lạ.

Cảm giác của Ninh Hảo dần dần từ thanh tịnh chuyển sang hiu quạnh, bởi vì mấy ngày nay ngay cả bà Hách cũng suốt ngày không thấy tăm hơi đâu, buổi tối về đến nhà, bà còn thường xuyên đứng trong sân nói chuyện với Văn Tư Hoàn, cô đứng nhìn từ cửa kính, thấy biểu cảm của hai người rất nghiêm túc.

Chuyện này bỗng tạo cho Ninh Hảo ảo giác như mình bị cô lập, thậm chí cô còn cảm thấy ấm ức, hơi muốn trở về Vân Thượng làm việc rồi.

Đến cuối tuần, vừa mới ăn tối xong Văn Tư Hoàn đã nói muốn dẫn cô đến một nơi, nhưng đi đâu thì anh không chịu nói rõ, bí bí ẩn ẩn, ăn nói úp mở.

Bà Hách mím môi cười, nháy mắt ra hiệu với cô: “Đi đi, thay bộ đồ đẹp chút.”

Ninh Hảo thầm phán đoán, quả nhiên đang âm mưu gì đó.

Phản ứng đầu tiên của cô là, không lẽ được cầu hôn?

Nhưng cô lại suy nghĩ, hai người đã kết hôn rồi.

Không có manh mối.

Bốn mươi phút sau, Văn Tư Hoàn lái xe đến Cẩm Hồ Uyển, nhưng không lái vào hầm xe thường ngày để đến nhà cô, mà đi vòng sang khu Cẩm Hồ Uyển kỳ thứ hai.

Cẩm Hồ Uyển, Ninh Hảo rất quen thuộc, là “viên ngọc thành phố Giang” đời trước.

Mặc dù cô ở căn nhà thuê không bán của kỳ thứ ba, nhưng là một nhân viên làm trong ngành này, Cẩm Hồ Uyển giống như điểm chuẩn và bản mẫu vậy, cô vô cùng quen thuộc cấu tạo mỗi kỳ, từng tòa nhà, từng kiểu nhà, hoạt động kinh doanh như thế nào, chiến thuật marketing ra sao.

Văn Tư Hoàn dừng xe ở hầm xe của tòa nhà số mười, đây là kiểu phòng rộng rãi chủ yếu nhất của khu dân cư này, diện tích bốn phòng gần năm trăm mét vuông.

Anh vẫn lái chiếc xe Mercedes-Benz cấp E khác biệt với những chiếc siêu xe xung quanh, lùi vào chỗ đỗ xe.

Ninh Hảo nghi ngờ là nhà người cộng tác làm ăn nào đó của anh, đột nhiên đối mặt với buổi xã giao khiến cô trở nên căng thẳng, cô vừa soi gương dặm lại lớp trang điểm vừa nhắc nhở: “Anh đỗ ở vị trí của nhà người ta rồi.”

Anh mỉm cười kéo thắng tay, cầm lấy bình giữ nhiệt, rồi bước xuống xe mở cửa cho cô: “Có lẽ không ở lâu quá đâu. Khi nào bảo dời thì anh dời xe.”

“Làm gì có ai vô lại như anh thế chứ! Giờ anh là người có thân phận rồi, bị người ta tóm được việc làm không có tố chất này thì không hay đâu!”

Ánh mắt anh nhìn xuống chân cô: “Hôm nay mang giày cao gót à?”

“Giày đế trung mà thôi.”


Vậy cũng nguy hiểm quá rồi. Anh hỏi: “Có thể phá lệ khoác tay anh không?”

Ninh Hảo ngoan ngoãn nghe lời, khoác lấy cánh tay anh: “Đối phương là ai? Có kiêng kỵ gì? Sở thích thế nào? Cho em chút thông tin đi.”

Anh vẫn không từ bỏ việc úp mở: “Người quan trọng, rất kén chọn nhưng rất tốt bụng, không cần thiết phải hùa theo, cứ thuận theo tự nhiên là được.”

Lần đầu tiên Ninh Hảo không chút chuẩn bị đã bị dẫn đi, bước vào thang máy.

Thang máy mở ra ở tầng cao nhất, một tầng có hai căn nhà, anh đi về phía căn nhà bên trái, không nhấn chuông cửa mà quét dấu vân tay rồi vào cửa luôn.

Ninh Hảo ngơ ngác, bị anh dẫn vào cửa.

Đèn trong nhà sáng trưng, từ ngoài cửa đến phòng khách không có hề chủ nhân ra chào đón, cô không hiểu gì nhưng đã lờ mờ đoán được sự thật. Đây là căn nhà trống, có lẽ là Văn Tư Hoàn mượn để cùng cô chúc mừng điều gì đó.

Cô do dự đi vào sâu trong phòng khách, ngoài ban công là cảnh đêm bên sông hoa lệ huy hoàng nhất của thành phố Giang, con tàu khảm đầy đèn màu đang di chuyển trên dòng sông màu đen, trung tâm tài chính phía bên kia bờ sông hệt như một quả tên lửa, vòng đu quay lấp lánh ánh đèn neon màu xanh tím, phía chân trời của thành phố nhấp nhô ánh sao sáng tỏ, tập trung về phía những đơn vị hợp thành cơ bản của một thành phố - tòa nhà, mà cụ thể hơn là cửa sổ của mỗi gia đình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cho dù nhìn từ xa đến gần, hay từ thấp lên cao, vô số nguồn sáng từ các tòa nhà tạo nên một thành phố rực rỡ như thế, có thể nói là vô cùng hùng vĩ.

Trong thành phố gần như vô tình này, biết bao nhiêu người đang thổi bùng lên ánh sáng của những sinh mệnh mới, mỗi ngày đều có vô số người bước xuống sân ga, vô số người đi lên chuyến tàu buông bỏ, mỗi ngày có hằng hà sa số người khởi nghiệp tay trắng, tự lực cánh sinh, cũng có rất nhiều người cá chép hóa rồng, lật ngược bàn cờ…

An cư là khởi điểm của mọi giấc mơ mộc mạc và tươi đẹp.

Nhìn xuống thành phố dùng ước mơ làm nhiên liệu này, rất khó để không cảm nhận được cảm xúc bị choáng ngợp.

Tương lai của cô, tương lai của anh, tương lai của thành phố.

Trong thế giới vô hình, dường như cô đã hiểu được anh muốn biểu đạt điều gì, cô quay đầu nhìn về phía anh.

“Thích không?” Anh rót một ly socola nóng từ trong bình giữ nhiệt đưa cho cô: “Đây là căn nhà đầu tiên của chúng ta. Nhìn xuống chân em đi, nơi đó chính là mảnh đất đường Giải Phóng Đông mà em bắt đầu phụ trách khi tốt nghiệp, mỗi ngày em đứng ở ban công nhà mình có thể nhìn thấy thành phố mới phồn hoa mà mình cải tạo.”

Tầm mắt của cô mơ hồ, cô cụp mắt xuống để ổn định lại, rồi nhận lấy ly socola anh đưa uống một ngụm, sau đó cầm nó trong tay.

“Anh mua lại chỗ này rồi à?”

“Anh chuyển tiền cho mẹ vợ để mua lại, trên danh nghĩa là tài sản của bà, nhưng cũng không khác lắm.” Anh gật đầu: “Anh muốn chỗ này là ngôi nhà đầu tiên của chúng ta…”

“Hả?” Ninh Hảo mắt chữ a miệng chữ o: “Sao lại mua dưới danh nghĩa của mẹ em?”

“Bởi vì biết đâu, anh là nói biết đâu tương lai chúng ta có con, khu Giang Lăng không có nhà gần trường học phù hợp, nói không chừng chúng ta còn phải gom tích điểm đi rút thăm nhà mới ở khu Pháp Hoa và khu Tân Hải, chuyển hộ khẩu…”

Ninh Hảo đỡ trán, dáng vẻ như sắp ngất xỉu vậy.

“Em sao thế?” Văn Tư Hoàn đỡ cơ thể đang lảo đảo của cô: “Khó chịu ở đâu à?”

Cô phải tìm sofa gần đó ngồi xuống hít thở sâu vài lần trước: “... Tạm thời không nói đến việc hiện tại khủng hoảng bất động sản nhà đất đã không còn kiểu tích điểm để rút thăm, có tiền cũng không mua được nhà nữa rồi. Cho dù có, anh có hiểu rõ cái gì gọi là “tích điểm rút thăm” không?”

Văn Tư Hoàn: “... Không rõ lắm.”

Cô cố gắng giải thích đơn giản: “Tích điểm có tiền đề là phải có hộ khẩu bản địa, điểm cơ bản cao hơn người ta một chút. Sau đó là dựa theo số điểm tích lũy đóng bảo hiểm định kỳ khi anh đi làm. Cho nên, thời kỳ giành giật nhà kịch liệt nhất như Cẩm Hồ Uyển, rất nhiều người đều dùng hộ khẩu bản địa của người nhà, cộng thêm tích điểm bảo hiểm công việc cả đời, dùng toàn bộ tài sản của gia đình đi rút thăm mới xuất hiện tình trạng điểm đạt chuẩn phải hơn một trăm điểm kia. Anh… Anh tùy tiện dùng mất vị trí của mẹ em rồi!”

Lúc này nội tâm của Văn Tư Hoàn sụp đổ: “Hóa ra là thế, giờ thì anh hiểu rồi.”

“... Đây là hậu quả khi anh mua nhà mà không hỏi người trong ngành đó.”

“... Anh và Vân Khai thương lượng rồi.”

“...” Ninh Hảo xoa huyệt thái dương, suy nghĩ đến việc anh và tài phiệt thành phố Giang thương lượng “tích điểm rút thăm”, “thăm dò nhà gần trường học”.

“Xin lỗi vợ, anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho em thôi.” Anh nói chuyện cẩn trọng.

“Không sao, em quen rồi. Nói thật lòng em vẫn rất bất ngờ, nói chung hiện giờ cũng đang trong thời kỳ khủng hoảng, nhà không bán đi được, chẳng sao cả.”

Văn Tư Hoàn lại cười: “Anh dẫn em đi tham quan nhà mới nhé?”

Anh đưa tay tới trước mặt Ninh Hảo, cô nắm lấy đứng dậy, sau khi rẽ trái là hai căn phòng hướng nam.

Anh giới thiệu cho cô: “Đây là phòng thay đồ của em, đi vào bên trong là phòng ngủ của chúng ta. Đây là phòng thay đồ của con gái chúng ta…”

Cô hưng phấn khua tay múa chân: “Hai con gái thì có thể sửa thành giường tầng, lúc nhỏ em muốn có một “căn cứ bí mật” nhất, ở đây tầng cao hơn…”

“Đợi đã? Hai con gái?” Biểu cảm của anh hơi ngơ ngác.

“Ừ! Em nghĩ như thế đấy, sinh con gái trước, cho con bé tình yêu toàn tâm toàn ý, đợi khi con bé sắp lên tiểu học thì sinh đứa thứ hai, như vậy chúng ta sẽ không vì đứa thứ hai xuất hiện mà lơ là đứa đầu tiên. Anh nói xem?” Hai tay cô nắm lại đầy mong chờ, ánh mắt lấp lánh.
Bình Luận (0)
Comment