Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào

Chương 8

Giữa những công ty bất động sản có quy mô lớn thường có giao lưu học tập, có một số trao đổi giữa lãnh đạo cấp trung và cấp cao, dựa vào quan hệ cá nhân đi sang dự án của đối phương “thỉnh kinh”. Có một số trường hợp là các lãnh đạo cấp cao đã liên lạc sẵn với nhau, đến tham quan dựa vào hình thức công khai.

Những ngành nghề khác có tính bảo mật cao có lẽ khó để hiểu được, làm vậy không sợ bị người ta trộm mất bí mật công ty à?

Đây chỉ là khía cạnh, ở dự án không thể nhìn ra được kỹ thuật gì cả.

Bộ máy cấp trên của ngành bất động sản là kinh tế, công ty có thể lớn mạnh hay không, phải dựa vào vốn đầu tư, mối quan hệ, kêu gọi đầu tư, tài nguyên tổng hợp. Điều duy nhất không thể dựa vào chính là vùi đầu vào xây dựng.

Xây dựng không hề thiếu người, nhưng lại không thể thiếu những người này được.

Trình độ quản lý khác biệt, có lẽ thời gian xây dựng sẽ cách nhau mấy tháng, nguồn vốn lưu động cũng trở nên khác biệt.

Đi dạo quanh công trường, đối với việc quản lý công trình và dự án giống như thầy bói xem voi, dựa vào việc xem qua loa là không thể nào học được tinh túy, người đến tham quan cũng không quan tâm chuyện này, cũng giống như Lý Thừa Dật.

Mục đích đến Hải Nguyên lần này của anh ta đã được Văn Gia Xương dặn dò từ lâu: “Đi xem thử những người nào có thể dùng được thì xây dựng quan hệ, rồi dụ người ta về công ty mình. Con tự đi dụ sẽ dễ kiếm được người chung một lòng với mình.”

Văn Gia Xương còn căn dặn: “Không cần quan tâm đến nhóm người quản trị viên tập sự (*), bọn họ đều muốn thăng tiến, con không dụ được đâu. Trọng điểm là tuyển dụng bên ngoài, làm được việc chỉ có nhiêu đây, có thể dụ được bằng tiền cũng chỉ nhiêu đó.”

(*) Quản trị viên tập sự (Management Trainee): Là chương trình Quản trị viên tập sự được các công ty và tổ chức uy tín tổ chức hàng năm nhằm tìm kiếm và đào tạo những tài năng xuất sắc trở thành những nhà lãnh đạo tiềm năng trong tương lai.

“Thăng tiến” chính là lấy quản lý cấp cao làm mục tiêu, sự quyến rũ của quyền lực luôn lớn hơn tiền bạc, chiến đấu chưa thất bại sẽ không dễ dàng chuyển sang công ty tư nhân.

Vân Thượng là một công ty tư nhân, mấy năm gần đây phát triển mạnh mẽ ở thành phố Giang, hàng năm ổn định làm dự án ba mươi tỷ. Dù chưa thể bằng công ty lâu đời có dòng tiền hùng mạnh như Hải Nguyên, nhưng cũng coi như tham gia vào bàn cờ của dòng tiền.

Văn Gia Xương dùng quan hệ cá nhân đánh tiếng với Ngô Trường Thắng, để Lý Thừa Dật đến học tập, khảo sát. Sau khi truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới, bên phía chi nhánh cũng có thể hiểu là chuyện công. Giám đốc Dư của chi nhánh ở thành phố Giang rất coi trọng, đích thân dẫn Lý Thừa Dật đi tham quan vài công trường.

Mấy công trường này thông qua chọn lọc, đương nhiên phải thể hiện thứ xinh đẹp nhất với bên ngoài.

Đúng như Lý Thừa Dật đoán, anh ta được dẫn đến dự án ở đường Giải Phóng Đông.

Nhưng ngoài dự liệu của anh ta chính là người tiếp đón của dự án này lại không phải Ninh Hảo.

Giám đốc Dư giới thiệu người đội mũ bảo hiểm màu đỏ đứng đầu kia cho anh ta: “Đây là Tôn Quốc Đống, hiện giờ công trường ở khu vực Giang Lăng này do anh ta phụ trách.”

Tôn Quốc Đống cao hơn một mét bảy, thân hình chỉ tính là hơi mập, nhưng bụng lại nhô cao, làn da rất trắng, giống hệt như viên trôi nước. Lúc anh ta cười lên thì mắt nheo lại, anh ta gật đầu, khom lưng, đưa hai tay ra: “Gọi tôi Tiểu Tôn là được rồi.”

Thái độ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Lý Thừa Dật và Tôn Quốc Đống bắt tay, rồi nhanh chóng buông ra. Anh ta suy ngẫm trong lòng, chỗ này không có Ninh Hảo thật là kỳ lạ.

Ninh Hảo cũng phụ trách dự án gần khu vực Giang Lăng, dựa vào một lần nào đó uống rượu chung với Ninh Vĩnh Vinh, anh ta có nghe thấy ông bốc phét, có hai thông tin không khớp.

Khu vực Giang Lăng tấc đất tấc vàng, mà Hải Nguyên đã giành được tám miếng đất. Từ trước đến giờ Lý Thừa Dật luôn cho rằng thông tin mà mình nhận được là tám miếng đất này đều thuộc quyền quản lý của Ninh Hảo. Hoặc là, cũng có khả năng sau khi Ninh Vĩnh Vinh bị điều chỉnh công tác, Ninh Hảo cũng bị chia quyền lực rồi.

Nhưng có chia thế nào thì bốn miếng đất ở đường Giải Phóng Đông này cũng vẫn thuộc về Ninh Hảo. Dự án khởi động, cô chính là giám đốc công trình. Hai ngày trước anh ta nói với cô về chuyện mình đến Hải Nguyên học tập, cô không hề nói mình đã rời khỏi phòng dự án của đường Giải Phóng Đông…

Hiện giờ Tôn Quốc Đống vừa thể hiện thái độ kính cẩn đưa danh thiếp, vừa chỉ người đội mũ đỏ phía sau Lý Thừa Dật: “Đây là giám đốc công trình của miếng đất này, kỹ sư Trương. Anh ta hiểu rõ về nơi này hơn, để anh ta dẫn chúng ta đi tham quan một vòng.”

Ninh Hảo đã nói trước là giả vờ không quen biết nhau nếu gặp mặt, hiện giờ không thấy mặt cô, lại càng không được hỏi đến.

Lý Thừa Dật cảm thấy kỳ lạ, lòng anh ta ngứa ngáy vì khó hiểu, thậm chí không chú ý đến Tôn Quốc Đống không hề giới thiệu họ tên đầy đủ của “kỹ sư Trương” kia.

Buổi tối, bọn họ đi ăn uống, hát karaoke. Sáng sớm hôm sau tỉnh rượu, anh ta mới phát hiện mình không thể nào nhớ được tên của “kỹ sư Trương” dẫn mình đi tham quan công trường cả buổi chiều kia.



Anh ta tỉnh bao lâu thì nghĩ bấy lâu, nhìn chằm chằm tấm danh thiếp của Tôn Quốc Đống trong túi áo vest.

Kỹ sư Trương rất chuyên nghiệp, anh ta chú ý người này cũng có năng lực quản lý công trình, hoặc cấp trên của anh ta - Giám đốc dự án đã chỉ dạy cẩn thận cho anh ta.

Nhưng anh ta cũng chỉ là nhân vật nhỏ, Lý Thừa Dật tin rằng chỉ cần đưa ra mức lương một triệu tệ một năm, kỹ sư Trương chắc chắn sẽ lật đật đến Vân Thượng báo danh bất cứ lúc nào.

Hiện giờ anh ta muốn liên lạc với người này, chủ yếu là vì muốn nghe ngóng chuyện của Ninh Hảo và dự án khu vực Giang Lăng.

Tình hình của Ninh Hảo không tiện hỏi thẳng cô, trước giờ Ninh Vĩnh Vinh luôn cảm thấy tự hào về con gái, lỡ như ông bốc phét quá, anh ta vạch trần thì mặt mũi của hai bên cũng khó coi, còn đắc tội với người ta.

Lý Thừa Dật và Ninh Hảo là bạn cùng lớp cấp ba, nên không cần nghi ngờ về lĩnh vực học tập của cô. Từ lúc vào trường cho đến khi tốt nghiệp, không có lần nào thi cử mà cô không phải hạng nhất toàn khối, cuối cùng cô còn là thủ khoa đại học.

Nhưng thành tích học tập tốt không có nghĩa là năng lực thích nghi với xã hội tốt.

Ninh Hảo không phải kiểu người khôn khéo, thậm chí ở phương diện này cô còn không bằng cô bạn thân Lục Chiêu Chiêu.

Lục Chiêu Chiêu có thể cười nói vui vẻ với bất cứ ai chỉ trong vòng năm phút, còn Ninh Hảo thì không. Lý Thừa Dật cho rằng tài năng của mình giỏi hơn Lục Chiêu Chiêu, anh ta có thể hòa nhập với mọi người, nhưng anh ta sẽ suy nghĩ đến mục đích, lựa chọn người để chơi.

Chẳng hạn như lấy kỹ sư Trương làm ví dụ. Từ nhỏ Lý Thừa Dật đã hiểu được tầng lớp cách biệt quá lớn, không cần thiết tốn thời gian và tinh thần để tăng thêm tình cảm với những người này. Thứ bọn họ quan tâm không phải tình cảm, lợi ích mới là thứ quyết định tất cả. Dốc hết lòng để trở thành bạn bè, vẫn không bằng mối quan hệ cả đời không qua lại nhưng tăng lương hai mươi phần trăm.

Thành tích công việc của Ninh Hảo không tồi, Văn Gia Xương cũng từng nghe nói, nhưng đó là trong tình trạng bố cô còn làm cấp trên.

Chế độ tiêu chuẩn và hệ thống hoàn chỉnh của sàn bất động sản lớn sẽ không xuất hiện tình trạng thiếu một con ốc nào đó thì không thể vận hành. Đổi cách nói khác, mặc kệ sắp xếp người ở chức vụ nào đó, cho dù là một người vô dụng, nhưng có người chống lưng, công việc cũng không bị ảnh hưởng gì.

Việc tiến vào hệ thống của rất nhiều con cháu quan chức đều là hưởng phần tiền lãi này. Chỉ cần sắp xếp vài trợ thủ đắc lực bên dưới, cấp trên lại rót tài nguyên cho người ấy, như vậy thì thành tích có, lý lịch đẹp cũng có. Nhưng nếu muốn nói người này thật sự tài giỏi, vậy thử rút lại chỗ dựa và nâng đỡ mới biết được.

Cho nên dù Ninh Hảo được tâng bốc như thần, nhưng Lý Thừa Dật chỉ tin phân nửa.

Ninh Hảo có gương mặt như búp bê, xinh đẹp hệt như thần tượng thiếu nữ. Cô ngồi trong phòng làm việc còn đỡ, sao có thể làm mưa làm gió ở công trường được? Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không chân thực rồi.

Lý Thừa Dật muốn nghe ngóng tình hình thực tế của cô là sợ cô chịu ấm ức ở Hải Nguyên, lỡ như tên họ Dư kia gây khó dễ với cô, chi bằng nhân lúc còn sớm, nói với bố một tiếng, chuyển cô đến Vân Thượng để bảo vệ.

*

“Có người đang điều tra cậu.” Lục Chiêu Chiêu lải nhải trong điện thoại.

Ninh Hảo cười ha ha: “Cũng không đến mức tớ vừa mới xin nghỉ nửa ngày đã sai người điều tra tớ chứ. Công việc của tớ không quan trọng như thế.”

“Không liên quan đến công việc. Có người tốn rất nhiều công sức để tiếp xúc với tớ, sếp ở bộ phận bên cạnh đích thân đến chào hỏi, mời tớ ăn cơm, hẹn tớ nói chuyện, để nghe ngóng về cậu, còn bảo tớ giữ bí mật. Có khi nào là người mà Văn Gia Xương tìm không? Liên quan đến việc phân chia tài sản của gia đình giàu có gì đó, kết hôn phải điều tra lý lịch.”

Ninh Hảo suy nghĩ, chậm rãi lên tiếng: “Tớ nhìn ra được chắc Văn Tư Hoàn không có phần trong gia sản, quan hệ giữa cậu ấy và bố rất xa cách.”

“Vậy thì chưa chắc nha. Cậu ấy không được chia, nhưng lỡ như sau này có đời tiếp theo, mà đời sau lại vừa mắt ông nội, không phải sẽ có phần à? Tìm công việc còn phải điều tra lý lịch đó, chuyện này không phải rất bình thường à?”

Ninh Hảo thừa nhận Lục Chiêu Chiêu nói có lý, quả thực tìm việc còn phải điều tra lý lịch, huống chi là trong nhà có thêm người. Cũng không đến mức khiến cô tức giận hay cảm thấy bản thân không được tôn trọng vì chuyện này.


“Hỏi những gì thế?”

“Tớ nghĩ ý đó chắc là muốn điều tra chuyện tình cảm của cậu. Nhưng hơi kỳ lạ, cứ hỏi tới hỏi lui chuyện cấp ba, chuyện thời đại học và sau khi đi làm cũng hỏi rồi, nhưng không hỏi kỹ. Hình như đối phương rất muốn nghe ngóng chuyện giữa cậu và Lý Thừa Dật…” Lục Chiêu Chiêu đổi chủ đề, giọng điệu cũng trở nên dè dặt: “Hảo Hảo, thực ra tớ muốn hỏi… Cậu kết hôn với họ Văn có phải muốn trừng phạt bọn họ không?”

“... Phải.” Ninh Hảo chần chừ vài giây, không giằng co gì đã thừa nhận. Lục Chiêu Chiêu không giấu giếm gì cô cả, vốn dĩ cô cũng không muốn giấu cô ấy, chẳng qua là chuyện chưa đâu vào đâu, mọi việc điều phải giữ bí mật. Nhưng Lục Chiêu Chiêu đã hỏi tới thì lại khác.

“Tốt quá rồi!” Lục Chiêu Chiêu hừng hực khí thế: “Tớ đã nói mà, kết hôn chớp nhoáng không phù hợp với tính cách của cậu. Cậu không phải kiểu người nông nổi như vậy. Tìm công việc tính lương theo giờ còn phải thử việc ba ngày, sao có thể không trải qua kỳ khảo sát nào đã chọn chồng được. Trừ phi, cậu không quan tâm người ta tốt hay xấu, chỉ mượn thân phận của người ta mà thôi. Tớ đoán không sai chứ?”



“Cậu đừng kích động, phải khiêm tốn, khiêm tốn biết chưa.”

“Yên tâm đi, điện thoại của tớ mà không an toàn, vậy tớ đi làm uổng công rồi.”

Ninh Hảo cười: “Nhưng cậu đang ở công ty mà, nói to thế.”

“Ồ, đúng nhỉ.” Lục Chiêu Chiêu nhỏ giọng: “Vậy hiện giờ cách mạng đến giai đoạn nào rồi? Có phải ông già còn đề phòng cậu không?”

Khó nói lắm, Văn Gia Xương là con người đa nghi, ông ta hủy bỏ hôn ước của Ninh Hảo và Lý Thừa Dật, sợ Ninh Vĩnh Vinh chơi xỏ lại, ông ta muốn phá vỡ nhân tố không ổn định kia, cho nên mới tìm một đứa con trai khác đến xem mắt.

Hiện giờ mọi chuyện đã thành công, nếu ông ta còn lo lắng nhân tố không ổn định, lại bỏ thêm một số tiền để Văn Tư Hoàn ra riêng, vậy thì kế hoạch của Ninh Hảo coi như phá sản rồi.

Ninh Hảo cũng đang suy nghĩ đối sách.

Lục Chiêu Chiêu thấy cô không trả lời, cô ấy nói tiếp: “Con người này có quan hệ rộng rãi, không thu hoạch được gì hữu ích ở chỗ tớ, chắc chắn sẽ đi tìm người khác. Chúng ta không thể ngồi chờ chết được, phải đánh trả lại!”

Ninh Hảo bật cười: “Sao thành “chúng ta” rồi?”

“Cho tớ tham gia nữa đi mà. Có một người giúp đỡ là tớ đây mà cậu không dùng à? Cậu còn nhớ giấc mơ hôm cậu kết hôn chớp nhoáng không? AI nói cậu sẽ có quý nhân giúp đỡ. Bấm tay tính toán, tớ chính là quý nhân của cậu.”

Nói đùa ra nói đùa, nhưng Ninh Hảo vẫn nghiêm túc suy nghĩ cục diện trước mắt: “Cậu có ý tưởng không? Đánh trả thế nào?”

Lục Chiêu Chiêu đắc ý lắc lư cái đầu: “Ý tưởng cụ thể thì tớ vẫn chưa có, nhưng tớ đã có được quyền quản lý điện thoại của anh ta rồi. Anh ta làm gì tớ cũng biết được.”

Ninh Hảo: “...”

Đánh trước báo cáo sau à.

Qua lại với mấy người làm thông tin như các cậu thật nguy hiểm.

“So với việc đánh trả thì càng nên lợi dụng anh ta hơn.” Ninh Hảo nói: “Anh ta chỉ nhận tiền làm việc, đối phó với anh ta chẳng có nghĩa lý gì cả. Anh ta muốn tìm hiểu thông tin, vậy chúng ta sẽ cho anh ta thông tin, để anh ta báo cáo lại với Văn Gia Xương.”

“... Tớ chưa hiểu. Cậu có thông tin gì chứ? Chẳng phải chỉ là từng bị mờ mắt thích một tên đàn ông khốn nạn à?”

“Chính là chuyện này. Văn Gia Xương lo lắng tớ phá hỏng chuyện của Lý Thừa Dật, vậy tớ sẽ để ông ta tin rằng tớ yêu tên đàn ông khốn nạn này sâu đậm, tuyệt đối không phá hỏng chuyện, để ông ta có thể xua tan nỗi lo.”

Lục Chiêu Chiêu buồn rầu: “Cậu phải nói với tớ từ sớm chứ, lúc người ta tìm đến tớ thì tớ đã bịa chuyện rồi. Bây giờ liên lạc lại với anh ta để bổ sung thông tin, chắc hiệu quả không còn tốt nữa. Người làm quan hệ công chúng kia gian xảo lắm, vừa nhìn đã thấy ranh ma rồi.”

“Cho nên phải dẫn dắt anh ta tự điều tra, tự phát hiện.”

“Dẫn dắt thế nào?”

“Thời cấp ba của tớ có một tài khoản phụ Weibo đăng thư tình không chủ, cậu nhớ không?”

“Ha ha ha, lịch sử đen tối của cậu, tớ nhớ chứ.”

Ninh Hảo nói: “Để anh ta phát hiện nó. Chuyện quá khứ không thể làm giả được.”

“Chuyện này thì dễ, trước kia tường Wechat của tớ thường xuyên đăng tải nội dung giữa tớ và tài khoản phụ của cậu. Mấy bữa nay tớ sẽ hoạt động sôi nổi trên tường Wechat để thu hút sự chú ý của anh ta, rồi mở hết bài đăng trên tường Wechat nửa năm trước ra, người quan hệ công chúng chuyên nghiệp chắc có thể mò được qua đó.”

“Ừ… Cũng có chỗ khó khăn. Weibo kia cần phải đăng nhập, xóa đi mấy trăm bài đăng mắng chửi tên đàn ông khốn nạn, nhưng tớ quên mất tên tài khoản rồi. Vốn dĩ mua tài khoản phụ để theo đuổi thần tượng, lúc mua thì liên quan đến chứng minh nhân dân của người lạ rồi, cũng không thể tìm về được. Tớ chỉ nhớ email đăng ký, là dãy chữ số lộn xộn. Trước kia tớ vẫn luôn sử dụng điện thoại tự động đăng nhập. Ai ngờ điện thoại bỗng dưng xóa sạch dữ liệu. Cho nên… Có thể hack vào trong không?”

Lục Chiêu Chiêu khổ sở nghe xong một chuỗi hành động ngó lơ quyền riêng tư này của cô, mặt mũi trở nên nhăn nhó.

“Được thôi.” Hacker Chiêu Chiêu bẻ khớp tay: “Weibo tầm thường ấy mà.”

Bình Luận (0)
Comment