Âm Thầm Yêu Anh

Chương 14

Sáng hôm sau, trong phòng bệnh của Quỳnh, Quỳnh đã tỉnh dậy, đang được bà Lan đút từng muỗng từng muỗng cháo, thật ấm áp tình mẹ biết bao. Vừa đút cháo bà Lan vừa nhẹ nhàng dặn bảo:

- Con đó. Phải nhân cơ hội này để nghỉ ngơi nhiều hơn lấy lại sức. Dạo này con cứ vùi đầu vào công việc không ak.

- Con biết rồi mẹ. Bây giờ con sẽ bám lấy mẹ không buông đâu - Quỳnh ôm lấy cánh tay mẹ, nũng nịu cười với mẹ.

Quỳnh đang nhõng nhẽo thì cửa phòng mở ra, người bước vào là bà Loan và Tử Nhiễm. Thấy có người tới, Quỳnh dừng việc nũng nịu, nghiêm túc ngồi lại trên giường, nhìn thấy là người phụ nữ mình cứu hôm trước, Quỳnh nở nụ cười hỏi thăm:

- Chào cô, hôm qua cháu chưa kịp hỏi cô, cô có sao không ạ?

Nghe câu hỏi của Quỳnh, bà Loan cảm thấy rất ấm áp trong lòng, bước nhẹ tới nắm tay Quỳnh, vỗ nhẹ vào tay cô đáp lại:

- Cô không sao. Tất cả là nhờ con. Cám ơn cô.

Từ bàn tay bà Loan, Quỳnh cảm nhận hơi ấm người mẹ truyền qua cái nắm tay, qua lời nói của bà, hiếm khi Quỳnh không tỏ ra mạnh mẽ, không tạo vỏ bọc mà ôn hòa nói:

- Con không có sao mà. Cô không sao là tốt rồi.

- Chồng cô và Hào nói không sao, con đúng là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng và tài giỏi - bà Loan thật tâm khen Quỳnh.

Quỳnh rất ngạc nhiên khi nghe bà Loan nói nên thắc mắc:

- Chồng cô? Hào? Lẽ nào cô là...?

- Đúng vậy. Cô là mẹ của Hào - Giải đáp thắc mắc của Quỳnh, bà Loan vẫn dịu dàng trả lời.

- Sáng giờ mẹ vẫn chưa nói với con, người mà con cứu là mẹ của hào. Tối qua mẹ đã gặp Hào rồi - bà Lan lên tiếng tiếp lời, sau đó nhìn thấy cô gái đầy khí chất bên cạnh bà Loan hỏi - Nhưng cô gái xinh đẹp này là lần đầu tiên gặp. Cô là...?

Tử Nhiễm thấy nhắc đến mình, rất tự nhiên cười giới thiệu:

- Chào cô, chào chị, con là em gái của Hào - Bùi Tử Nhiễm.

Lúc này, Quỳnh mới nhìn kĩ cô gái này, cô ấy thật sự có vài nét giống Hào, lại có khí chất tiểu thư, dịu dàng động lòng người. Quỳnh vui vẻ khen:

- Cô Bùi thật sự rất xinh đẹp.

- Chị thật khéo sinh, cậu Bùi thì đẹp trai tài giỏi, cô Bùi thì xinh đẹp giỏi giang - bà Lan cũng không tiếc lời khen ngợi - Chị Loan lại ghế ngồi này, để hai đứa bé tâm sự đi.

Nói xong, hai người phụ nữ dắt nhau ngồi xuống sofa cho khách, nhỏ to tâm sự. Tử Nhiễm cũng ngồi xuống, thành tâm cảm ơn:

- Em cảm ơn chị đã cứu mẹ em.

- Đừng khách sáo. Là chuyện nên làm thôi cô Bùi - Quỳnh cũng khách khí

- Sao chị cứ gọi cô Bùi vậy chứ? Em đã nghe mẹ nói về chị, chị là bạn của anh hai em, em cũng nhỏ hơn chị 5 tuổi nên hãy gọi em là Tử Nhiễm đi - Tử Nhiễm chu mỏ kháng nghị.

Chỉ vài câu qua lại, Quỳnh đã cảm thấy rất thân thiết với cô gái này, gật đầu chấp nhận: 

- Được, vậy thì gọi là Tử Nhiễm. Cô ak không Tử Nhiễm, em nhỏ hơn chị 5 tuổi chắc là đang học đại học. Em học ở đâu?

- Em đã học năm thứ tư ở Đại học S ngành Kinh doanh - Tử Nhiễm đáp lại.

- Đại học S? Ngày xưa chị cũng học ở đó - Quỳnh thuật lại với giọng điệu ngạc nhiên vì sự trùng hợp này.

Nghe vậy, Tử Nhiễm rất vui vẻ, kích động nắm lấy tay Quỳnh thốt lên:

- Thật sao? Vậy chị là học tỷ của em sao? - Suy suy nghĩ nghĩ lại nghi ngờ hỏi - Tên của chị không phải là Hoàng Kim Quỳnh chứ?

- Đúng vậy. Sao em biết? - Quỳnh thừa nhận.

Sau khi nghe Quỳnh đáp, Tử Nhiễm nhảy cẫng lên vui sướng:

- Chị chính là nữ học trưởng đầu tiên của đại học S. Chị không những học giỏi thông minh mà còn rất có tài lãnh đạo. Đến bây giờ, chị vẫn là truyền kì, là niềm tự hào của đại học S. Em đã từng nghe về chị không ngờ hôm nay lại được gặp chị. Em thật sự rất vui đó.

Lúc nãy cô còn nghĩ cô gái này có khí chất tiểu thư nhưng chỉ vì nghe được tên của cô mà lại vui sướng nhảy cẫng lên như một bé gái được cho kẹo, trông đáng yêu làm cho cô cảm thấy thêm thân thiết.

- Chị không giỏi như vậy đâu. Em đừng nghe bọn họ đồn.

- Không chịu đâu. Chị phải dạy em nhiều hơn đi - Tử Nhiễm đung đưa cánh tay của cô, nũng nịu, mắt tròn xoe, chớp chớp như một chú cún.

Thấy hành động nhõng nhẽo của Tử Nhiễm, Quỳnh thật tâm xem cô là em gái nhỏ của mình vui vẻ đồng ý:

- Được. Em có gì không hiểu có thể tìm chị dạy em, em cũng có thể tìm chị tâm sự, shopping gì đó.

- Thật tốt quá - Tử Nhiễm nghe xong hoan hô vui mừng như một đứa trẻ, đâu còn cái sự dịu dàng của cô gái lúc nãy mới bước vào.

Bà Loan bước tới, cắt ngang lời nói của hai chị em, nói:

- Thôi cũng trễ rồi mình về đi. Ngày mai cô sẽ tới thăm con.

- Không cần đâu cô. Con đã không sao rồi, cô đừng mắc công - Quỳnh nhã nhặn từ chối.

- Con nói gì vậy chứ? Con vì cứu cô mới bị thương, cô sao lại sợ mắc công chứ - Bà Loan không đồng ý nhăn mặt trách cứ.

Biết không khuyên được nữa, Quỳnh dặn dò:

- Dạ, được. Nhưng cô đừng để bị mệt nha.

Cảm nhận sự quan tâm của Quỳnh, bà Loan thấy được cô gái này rất tinh tế, càng thêm thích cô, chấp thuận, Tử Nhiễm cũng lưu luyến:

- Ngày mai em sẽ tới thăm chị.

- Được. Tạm biệt - Quỳnh lập tức đồng ý.

Tử Nhiễm vẫn lưu luyến không chịu đi, bị bà Loan kéo về. Ra tới cửa, Tử Nhiễm vẫn ngoái đầu nhìn lại, mở miệng đề nghị:

- Mẹ. Ngày mai con lại cùng mẹ tới thăm chị Quỳnh nha.

- Nghe có vẻ con rất thích Quỳnh nha - bà Loan quá hiểu tính cách của Tử Nhiễm tuy nhìn rất thân thiện nhưng thật ra rất khó tiếp nhận ai đó thật lòng, vậy mà chỉ nói chuyện chút xíu cô đã thích Quỳnh làm bà vô cùng ngạc nhiên.

Gương mặt Tử Nhiễm ánh lên vẻ ngưỡng mộ, kể lại:

- Mẹ biết không? Chị ấy là Hoàng Kim Quỳnh đó. Chị ấy là nữ học trưởng đầu tiên truyền kì của trường con đó. Con rất ngưỡng mộ chị ấy đó.

- Được - Bà Loan cũng rất thích cô gái này nên bà cũng vui khi Tử Nhiễm có thêm một người bạn tốt.

Quỳnh rất dễ dàng ghi điểm trong mắt người nhà của Hào nhưng tình cảm của họ sẽ phát triển theo hướng nào đây? Happy or sad?
Bình Luận (0)
Comment