Ám Vô Dạ Online

Chương 116

Sau khi trở lại Trung Quốc, Hàn Phi Tường liền gọi điện cho ba mẹ, chỉ nói một câu “Ba mẹ tìm người khác bảo vệ An Chấn Vũ đi.”

Có lẽ do nghe được giọng của Hàn Phi Tường tràn đầy mệt mỏi, ba Hàn chỉ trầm mặc một lát, liền tỏ vẻ đã hiểu, nói “Con nhớ nghỉ ngơi cho khỏe.”

Sau đó cúp điện thoại.

Nằm trên giường, trải qua mười mấy tiếng đi đường, Hàn Phi Tường gần như kiệt sức, nhưng so với mệt mỏi thể xác thì nỗi đau trong lòng còn lớn hơn.

Cho tới tận lúc này, cậu vẫn không thể ngờ kết cục giữa mình và Minh lại thành như vậy. Cậu từng nghĩ sẽ ở bên Minh cả đời này, mặc cho khó khăn gì đi nữa, nhưng có vẻ như khoảng cách giữa mơ và thực xa vời vô cùng, là cậu quá ngây thơ rồi.

Đã hết rồi, hết thảy đều đã kết thúc… Vùi mặt vào trong chăn, tiếng khóc nức nở dù đã cố nén lại vẫn vang lên trong phòng.



Tinh thần sa sút vài ngày, Hàn Phi Tường cuối cùng cũng có chút khởi sắc, quyết định tận hưởng số ngày nghỉ đông ít ỏi còn lại. Nhớ đến chuyện mình đã lâu lắm không online, sợ bị mọi người mắng giận, Hàn Phi Tường vội vàng kết nối với trò chơi, vào xem tình hình trong Ám Vô Dạ ra sao rồi.

Đến gần phòng chủ thành, Tri Hỏa ngoài ý muốn thấy Bắc Hoàng Minh đã ở đó rồi, liền ngây người đứng yên một chỗ.

“Nè nè, hai người này tâm đầu ý hợp quá, mất tích một thời gian dài như vậy, đến lúc lên mạng lại trùng hợp thế.” Lưu Ly cười trêu chọc.

Siết chặt nắm đấm, Tri Hỏa không nói gì, lập tức xoay người rời đi.

“Tri Hỏa?” Có chút ngạc nhiên, Cổ Lam vội vàng đuổi theo kéo Tri Hỏa lại, “Sao vừa đến đã lại đi rồi?”

Mím môi, Tri Hỏa không đáp, cố chấp muốn rời khỏi nơi này.

“Cậu không phải đi, hôm nay tôi lên để nói cho cậu biết, tôi sẽ rời khỏi đây.” Đến bên người Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh bình thản nói, sau đó lập tức đi qua người cậu ra khỏi phòng chủ thành.

Hai người kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người không hiểu đầu cua tai nheo chỉ nhìn ra sự khác thường giữa bọn họ.

Cổ Lam đưa mắt ra hiệu với Hải, Hải hiểu được đuổi theo sau Bắc Hoàng Minh, mà Cổ Lam kéo Tri Hỏa đến một căn phòng khác, cậu phải tra cho rõ hai người này đã xảy ra chuyện gì mới được.

Đóng cửa lại, Cổ Lam nhìn Tri Hỏa vẫn cúi thấp đầu không nói gì, như thể hoàn toàn mất đi sức sống, không khỏi có chút bực mình, “Nói xem chuyện này là sao?”

Thấy hai người Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh rõ ràng đã nắm được hạnh phúc trong tay mà không biết quý trọng, Cổ Lam cảm thấy thực sự tức giận, dù sao hạnh phúc chính là thứ cậu luôn luôn cố gắng tìm đến mà không thể có được.

“Không có gì cả.” Qua hơn nửa ngày, Tri Hỏa mới trả lời một câu như vậy.

“Cái gì gọi là không có gì, hai người các cậu như vậy còn dám nói không có gì?” Cổ Lam nhịn không được lớn tiếng, đột nhiên như nhớ ra điều gì, nhăn mày, “Cậu chạm mặt Bắc Hoàng Minh trong hiện thực? Vì chuyện lần trước tôi giúp cậu tra nên mới cãi vã?”

Ngẩng đầu nhìn Cổ Lam vẻ mặt lo lắng, Tri Hỏa cắn cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu.

“Tri Hỏa, vậy tóm lại chuyện gì đã xảy ra? Vì sao cậu có được số tài khoản của Bắc Hoàng Minh? Các cậu đã cãi nhau chuyện gì?” Cổ Lam nóng nảy, liên tiếp đặt câu hỏi.

“Cổ Lam, cậu đừng hỏi nữa.” Tri Hỏa không muốn nhớ lại chuyện Bắc Hoàng Minh đã lừa gạt mình, vất vả lắm cậu mới ép được bản thân quên đi những chuyện ấy dù chỉ một chút.

“Cậu còn coi tôi là bạn không hả?” Cổ Lam vẻ mặt thật sự nghiêm túc, “Nếu còn định làm bạn tôi, thì nói rõ mọi chuyện cho tôi biết đi. Nhất định tôi sẽ tìm cách giúp cậu, tin tưởng tôi, Tri Hỏa.”

Sự chân thành trong mắt Cổ Lam làm Tri Hỏa lung lay, chần chừ một chút, Tri Hỏa mới chậm rãi kể lại sự tình từ đầu đến cuối, cậu hiện tại rất đau khổ, thực sự cần một người để mình có thể trút bầu tâm sự.

“Chuyện là vậy đấy.” Thở hổn hển, Tri Hỏa dừng lại câu chuyện, mà Cổ Lam vẻ mặt đầy suy tư.

Quan hệ của Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh so với tưởng tượng của cậu còn phức tạp hơn nhiều, hai kẻ luôn đối đầu với nhau ngoài đời gặp mặt trong trò chơi, còn trở thành bạn tốt, mà theo lời Tri Hỏa thì hiển nhiên Bắc Hoàng Minh đã sớm biết thân phận của Tri Hỏa. Sự tình này đến người ngoài cuộc như Cổ Lam cũng phải hoài nghi tình cảm thật sự của Bắc Hoàng Minh, nói gì đến Tri Hỏa?

“Tôi nghĩ tuy Minh lừa cậu, nhưng hẳn là cậu ấy cũng có lý do của mình. Vì cái gì cậu không chịu nghe cậu ấy giải thích rõ ràng?” Tuy rằng trong lòng còn nghi hoặc, Cổ Lam vẫn quyết nói giúp Bắc Hoàng Minh vài câu, cậu thật sự không hề muốn hai người này cứ thế mà chấm dứt.

“Mọi chuyện đều như vậy rồi, còn cái gì phải giải thích.” Tri Hỏa gượng cười, kỳ thật là cậu không dám nghe, cậu sợ nghe Bắc Hoàng Minh nói gì đó xong bản thân lại mềm lòng, tha thứ cho hắn, một lần nữa biến thành kẻ ngu ngốc toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.

“Tri Hỏa, lỡ đâu không phải vậy thì sao.” Cổ Lam tiếp tục khuyên.

“Được rồi, Cổ Lam, cậu không cần nói gì nữa, cậu chịu nghe tôi kể khổ là giúp tôi nhiều lắm rồi. Còn về chuyện giữa tôi và Bắc Hoàng Minh, người khác không thể hiểu được, nên cậu đừng lo nữa được không?”

Nhìn sự khẩn cầu trong mắt Tri Hỏa, Cổ Lam đành khẽ gật đầu.

Nếu Tri Hỏa không muốn người khác nhúng tay vào chuyện của cậu ấy và Bắc Hoàng Minh, vậy cậu chỉ biết làm theo ý nguyện của người trong cuộc thôi.

“Nào nào, Cổ Lam, nói xem gần đây trong game có gì hay đi.” Tri Hỏa xóa đi bộ dáng u ám vừa mới rồi, cười tươi nói.

Miễn cưỡng cười cười, Cổ Lam kể lại cho Tri Hỏa một số tình hình mới phát sinh.

Kỳ thật cậu rất muốn nói với Tri Hỏa, nếu không cười được thì đừng cố gắng làm gì. Nụ cười của Tri Hỏa giờ phút này làm người ta nhìn mà chỉ càng thấy đau lòng.
Bình Luận (0)
Comment