Ám Vô Dạ Online

Chương 134

So với phía Tri Hỏa gặp may mắn, bên này Bắc Hoàng Minh lại có vẻ không được như vậy.

Bị một đàn hổ trưởng thành vây quanh là cảm giác gì? Đặc biệt mấy con hổ to lớn này còn có đôi cánh khổng lồ, dài rộng đến mức như thể che kín bầu trời, đồng thời cũng ngăn trở tầm nhìn của hết thảy mọi thứ, làm người ta chợt có lỗi giác bị dồn vào đường cùng, không thể trốn thoát.

“Hổ có cánh cơ đấy.” Khẽ híp mắt, Cổ Lam bày ra tư thế phòng ngự, mấy con quái này không dễ giải quyết chút nào.

“Thật phiền.” Bắc Hoàng Minh nhếch nhếch môi, phun ra hai chữ liền trực tiếp phóng ra một luồng lửa.

Mọi người đều có chung phản ứng sửng sốt, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho bọn họ nghĩ ngợi gì cả, rất nhanh sau đó những người khác đều bị bức phải gia nhập cuộc chiến.

Dật Sử thu hồi kiếm thở hổn hển lấy hơi, mới vừa hé miệng liền thấy Bắc Hoàng Minh vẻ mặt lạnh băng tiếp tục phóng ma pháp giết quái, trong lòng gợn lên một loại cảm giác quái dị. Bộ dáng hiện tại của Bắc Hoàng Minh khác hẳn với bình thường, thoạt nhìn như không buồn để thứ gì vào mắt.

“Ngẩn người cái gì vậy.” Đỡ hộ Dật Sử ba đòn công kích, Lưu Ly nghi hoặc hỏi.

“Cậu có cảm thấy Bắc Hoàng Minh có vẻ hơi bất thường không?” Dật Sử hỏi Lưu Ly, đều là thành viên của Minh Giáo, Lưu Ly hẳn là hiểu Bắc Hoàng Minh hơn.

Liếc nhìn Bắc Hoàng Minh, Lưu Ly nhanh gọn nhẹ giải quyết xong một con hổ có cánh rồi mới mở miệng nói: “Đại khái là không có Tri Hỏa ở đây đi.”

“Hở?” Dật Sử tiếp tục sửng sốt.

“Nên nói sao nhỉ, Bắc Hoàng Minh chính là khôi phục tính cách vốn có mà thôi. Hồi mới gặp, tên đó cũng là bộ dáng đá tảng như vậy, chỉ có ở trước mặt Tri Hỏa cậu ta mới biến thành người yêu dịu dàng đúng chuẩn. Hiện tại Tri Hỏa không ở đây, cậu ta còn trưng ra vẻ mặt tươi cười ngu ngốc kia làm gì chứ.”

“Nghe như kiểu người hai mặt ấy.” Dật Sử có chút ưu tư nói.

Nhún vai, Lưu Ly không nói thêm gì cả. Liếc nhìn Bắc Hoàng Minh một lần nữa, Dật Sử đem lực chú ý quay trở về chiến trường.

Nhưng mà vì sao cậu lại cảm giác bộ dáng lạnh lùng của Bắc Hoàng Minh rất quen thuộc nhỉ? Hình như đã thấy qua ở đâu rồi.

Kỳ thật ai cũng hiểu nếu không bởi vì Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh thật sự thích hợp trở thành một kẻ độc hành thực lực xuất chúng hơn. Cùng với năng lực khủng bố của hắn, hổ có cánh căn bản là không đủ dùng nha a a a.

“Đi thôi.” Thu tay, Bắc Hoàng Minh lãnh đạm ném ra mấy lời này, liền tiếp tục đi về phía trước.

“Cuối cùng có thể hiểu được vì sao mấy người Minh Giáo các cậu vẫn luôn ngầm tuân theo mọi mệnh lệnh của Bắc Hoàng Minh, thật rất có khí phách.” Tuyết Vân Phi vuốt cằm, hứng thú cười nói.

“Đừng chuốc lấy phiền toái.” Đoạn Tình Vô Tâm cảnh cáo.

“Chậc chậc, Tiểu Tình Tình em làm anh bị tổn thương rồi, nhìn anh giống kẻ thích dây vào phiền toái lắm sao?” Tuyết Vân Phi tay ôm lấy ngực, khóc lóc ủ dột nói.

“Phi thường giống.” Đoạn Tình Vô Tâm không chút lưu tình đả kích.

“Ô ô ô!” Tuyết Vân Phi nhất thời hóa đá.

Bầu không khí vốn đang có chút khẩn trương vì hai người náo loạn mà tạm lắng xuống, mọi người cũng không nhịn được mỉm cười.

.

Mấy ngày kế tiếp, mặc dù các vật cản vụn vặt ập đến không ngừng, thỉnh thoảng lại thêm vài chướng ngại vật lớn, nhưng mọi người đều dùng tâm tình thoải mái mà ứng phó, nên nói sao nhỉ? Chắc là vì có hai trụ cột vững chắc.

“Nói này, thật không ngờ tên mặt con nít lại có năng lực vậy đó.” Đêm đó, mọi người đang tụ tập quanh lửa trại trước khi nghỉ ngơi, Bất Nhược đánh giá Tri Hỏa, xong phát biểu ý kiến của mình.

Trán nổi gân xanh: “Cậu nói ai là mặt con nít!”

“Ai đáp thì là người đó!” Bất Nhược thờ ơ liếc nhìn Tri Hỏa.

“Thằng nhóc kia!” Tri Hỏa lập tức giận đến phát nổ.

Cậu ghét nhất bị người ta nói mình mặt trẻ con. Tuy rằng mặt trẻ con thì ở góc độ nào đó sẽ làm người khác lơi lỏng phòng bị, nhưng cậu là theo nghiệp vệ sĩ chứ không phải gián điệp! Chết tiệt, chính bởi vì cái mặt này nên mỗi lần tiếp nhận công việc mọi người lại dùng ánh mắt hoài nghi mà ngó mình, dường như chẳng hề muốn tin cậu chút nào. Không ngờ vào đến trò chơi rồi cậu vẫn không cách nào thoát khỏi cái bộ mặt trẻ con xui xẻo này.

“Được rồi được rồi, mặt con nít thì có gì không tốt, tức vậy làm gì chớ?” Bất Nhược không hề có thành ý nói.

“A a, tên nhân yêu chết tiệt cậu có tư cách nói vậy sao!” Tri Hỏa nghiến răng, lời Bất Nhược nói vừa rồi không nghi ngờ gì chính là đổ thêm dầu vào lửa.

“Ông nói ai nhân yêu hả!!” Bất Nhược cũng phát hỏa.

“Ai đáp thì là người đó.” Tri Hỏa khiêu khích cười.

“Đồ trẻ con mặt con nít.”

“Đồ yêu nhân!”

Trợn mắt nhìn nhau.

“Hai đứa này, một vừa hai phải thôi.” Hải đau đầu khiển trách.

Hai người hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không thèm ngó đối phương nữa.

“Đúng là kỳ quái, rõ ràng nhìn chỉ như một đứa nhóc, mà có lúc lại mạnh mẽ đến mức mọi người phải tín nhiệm.” Vô Ngữ vẫn tiếp tục đánh giá Tri Hỏa, hắn thực muốn biết người bạn Cổ Lam luôn luôn trân trọng rốt cuộc là người như thế nào. Đến giờ nhìn lại có thể làm người ta ngày càng thấy bị thu hút.

“Ây dà, đừng nghĩ nhiều làm gì, coi cậu ta là đứa ngốc vậy thôi. Động vật đơn bào không đáng nghiên cứu kỹ thế đâu.” Hàn Ly ngoài miệng toàn nói những lời xấu xa, nhưng nụ cười trên mặt lại không thể che dấu lòng tự hào của y đối với đồng đội mình.

“Ha ha, ngu ngốc ư?” Vô Ngữ cười khẽ hai tiếng. Mặc dù ngu ngốc, nhưng cậu ấy đã dẫn chúng ta băng qua từng trận lại từng trận chiến đấu, cách tháp Hắc ám ngày càng gần rồi nha.
Bình Luận (0)
Comment