Ám Vô Dạ Online

Chương 140

Tuyết Vân Phi bị vùi trong cát chán đến sắp ngủ gật đến nơi, không ngừng đưa ánh mắt nhìn về phía tháp Hắc ám.

Sao chậm vậy, còn chưa giải quyết xong việc ư.

“Nhìn kìa!” Tiếng hô của Hỏa Luyện lôi kéo lực chú ý của tất cả mọi người, theo hướng ngón tay của hắn, ai nấy đều trợn trừng mắt.

Trên không trung, hình ảnh đám người Tri Hỏa giao đấu với Hắc Long hiện ra, giống như phim điện ảnh được trình chiếu.

“Này… Là đang làm gì vậy?” Dật Sử thấp giọng nói ra tiếng lòng của những người khác.

“Ôi cái đám này, vẫn cứ phô trương hoành tráng thế.” Giọng Đoạn Tình Vô Tâm tràn đầy bất đắc dĩ.

“Tôi nghĩ… Tất cả người chơi trong game liệu có nhìn thấy không nhỉ?” Chỉ lên trời, Hỏa Luyện có chút không chắn chắn hỏi, mà đáp lại hắn là sự im lặng của mọi người.

Có vẻ… cũng hoành tráng quá rồi…

Cùng lúc đó, tất cả những người chơi đang online đều thích thú nhìn lên không trung chứng kiến cuộc chiến kịch liệt. Vừa nhìn vừa không quên thảo luận sôi nổi, ánh mắt nhìn lên càng thêm hâm mộ và sùng kính.

Thấy trên đầu Hắc Long hiển thị chỉ còn một phần ba máu, tất cả mọi người nhẹ nhõm thở phào.

.

Dốc vào một bình máu, Tri Hỏa lại vọt tới tiền tuyến, kiếm mang theo sát khí không thể ngăn cản chọc xuyên qua lớp vảy rồng cứng rắn, Hắc Long gầm lên giận dữ, một luồng lửa nóng cháy cứ thế phun về phía Tri Hỏa.

“Chắn!” Hải thi triển phép thuật phòng ngự tới trên người Tri Hỏa, thay cậu ngăn cản lửa rồng. Tuy rằng còn có một phần nhỏ vẫn cháy lan tới người, khiến Tri Hỏa hao máu chút ít, nhưng pháp thuật trị liệu của Nguyệt Lượng lại lập tức theo kịp. Hai người hợp tác hoàn mỹ vô cùng, một người phụ trách phòng ngự, người kia phụ trách trị liệu.

Cổ Lam cùng Lưu Ly với chức nghiệp mới là thích khách và ninja càng có thêm kỹ năng di chuyển nhạy bén, không ngừng phân tán lực chú ý của Hắc Long. Tuy rằng lực công kích mỗi lần không lớn, nhưng tần suất thương tổn gộp lại vô cùng khả quan. Bắc Hoàng Minh với Hàn Ly phụ trách tấn công tầm xa cũng không ngừng phóng ra ma pháp cùng cung tên.

Thành viên Minh Giáo phối hợp ăn ý đến không chê vào đâu được, khiến người ta phải bái phục.

“Hồng Liên Chi Hỏa!” Tri Hỏa đã chuyển chức thành kỵ sĩ triển khai ma pháp từ vũ khí, trong khoảnh khắc thân kiếm vốn mang màu đỏ lại phủ thêm một luồng lửa rực rỡ, khi vung lên còn mang theo ánh lửa đỏ cùng đường kiếm kéo thành một vệt dài.

“Mãi mới phát hiện ra cái lợi của việc chuyển chức.” Thấy Hắc Long mất đi hàng trăm điểm máu, Tri Hỏa hài lòng cười.

“Đúng đó.” Lau mồ hôi trên trán, Bắc Hoàng Minh đồng ý.

“Tốt rồi, giải quyết nhanh gọn nhẹ thôi!” Hô to một tiếng, Tri Hỏa lại xông ra ngoài.

“Tuổi trẻ thật nhiệt huyết nha.” Hải bất đắc dĩ mỉm cười, một ma pháp phòng ngự lại phủ lên người Tri Hỏa.

“Nhưng có nhóc đó đi đầu, chúng ta mới có động lực mạnh mẽ như vậy.” Hàn Ly cười nói, “Anh coi, rõ ràng thời gian chiến đấu đã kéo dài quá rồi.”

Ai nấy hẳn đều cảm thấy sắp kiệt sức đến nơi, nhưng hiện tại càng đánh lại càng hăng, căn bản nếu không có Tri Hỏa, thì xác thực là chuyện bất khả thi rồi.

“Vậy được, cứ theo lời em ấy nói, nên giải quyết nhanh gọn thôi!”

“Đúng vậy!”

.

“Đảo thần thánh xưa nay bị hắc ám che phủ…”

Nghe thấy Tuyết Vân Phi hạ giọng nói, Đoạn Tình Vô Tâm nghi hoặc quay đầu nhìn y.

“Không ai hay biết nơi này ngày đêm bị bóng tối nuốt chửng…”

Lần này, cả bọn Hỏa Luyện đều quay lại nhìn y.

“Kỵ sĩ mang theo trái tim sáng ngời và dũng khí…”

Nhìn Tuyết Vân Phi vẻ mặt kính cẩn đầy cảm xúc đọc những lời này, tâm trí mọi người lại ùa về ngày xưa lúc mới nhìn thấy trò chơi, trên tờ rơi tuyên truyền.

“Cùng bạn đồng hành lấy kiếm sắc chém tan mây đen, trả lại phồn hoa ngày cũ…” Tuyết Vân Phi nở nụ cười một cái kỳ quái, “Mọi người không thấy bọn họ lúc này đều hoàn toàn ăn khớp với lời tựa game sao?”

Tất cả đều mỉm cười, lại đưa mắt nhìn lên trên.

Trong màn hình, Tri Hỏa nhảy lên thật cao, trên mặt mang theo nụ cười tự tin, mái tóc ngắn đỏ rực nhảy múa trong gió, kiếm trong tay với khí thế không thể chống đỡ đâm thẳng vào giữa hai mắt Hắc Long.

“Đã xong.” Tuyết Vân Phi mỉm cười nói.

Trong khoảnh khắc Hắc Long đổ sập xuống, toàn vộ Ám Vô Dạ đều lặng ngắt như tờ, tất cả người chơi cùng trông theo kẻ chiến thắng cả người đẫm máu chậm rãi đi về phía đồng đội.

Rồi sau đó… Nhật quân cùng Nguyệt đế đan tay vào nhau, ánh mặt trời theo màn mây bị xé rách mà xua tan đêm tối, chiếu rọi lên những con người trẻ tuổi ấy.

“Minh Giáo muôn năm!” Cũng không biết là ai khởi xướng, nhất thời, toàn bộ Ám Vô Dạ sôi trào.
Bình Luận (0)
Comment