Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 137

Chứng kiến mọi người cười lăn lộn, trái nghiêng phải ngã như vậy, Thẩm Ngôn thật sự không thể cười nổi, thậm chí biểu cảm ngược lại còn có chút quái dị. Hắn đương nhiên đã dự liệu rằng sẽ có không ít người phì cười khi nghe câu chuyện ‘đánh Đậu Đậu’ này, nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy mọi người phản ứng mãnh liệt như vậy, hắn lại cảm thấy rất kỳ quái.

Loại cảm giác này thật giống như bạn thuận miệng nhắc tới câu chuyện ‘Làm thế nào để giấu một con voi vào tủ lạnh’ với mấy người bạn, kết quả là mấy người bạn đó bỗng cười nắc nẻ không ngừng được. Bảo đảm biểu cảm lúc đó của bạn cũng sẽ ‘ba chấm’ hệt như Thẩm Ngôn bây giờ. (1)

Nhưng mà Thẩm Ngôn lại không nghĩ tới, biểu tình lạnh lùng của hắn hiện tại lại khiến cộng đồng mạng ‘dậy sóng’ rồi.

"Thẩm Ngôn bị gì thế, ai cũng đang cười như vậy, sao mặt mày anh ta vẫn chằm dằm thế kia?"

"Lầu trên ngưng vô duyên đi, tui là tui thích bộ dáng nghiêm túc đàng hoàng nhưng mở miệng là khiến người ta té ngửa này của ảnh nè."

"Ha ha ha ha, ai nói nghịch tử nhà tôi không vui vẻ vậy? Mau mở to mắt ra nhìn kỹ lại đi, hiện tại tên nhóc đó đang rất vui đó. Chẳng qua đứa nhỏ này thuộc dạng cao lãnh mà thôi."

"Ha ha ha ha, con mẹ nó chứ, bởi vì tôi chính là Đậu Đậu, cười chết em rồi."

“Con cánh cụt Đậu Đậu đó đáng thương ghê, ha ha ha…”

"Thẩm lão sư, kể lại lần nữa được không?"

"..."

Mất cả mấy phút sau, Hoa Thiếu đoàn và mấy nhân viên bên tổ tiết mục mới bình tĩnh lại. Nhạc Vân Bằng vội vàng thúc giục đối phương: "Lượt hai đi, lượt hai đi, mau mau ngậm nước vào, lần này vẫn là bọn tôi chọc cười mấy người đó."

Ban đầu các khách mời không mấy hứng thú gì với trò này, đi xe mệt mỏi cả ngày đường, bọn họ chỉ muốn tắm rửa, thay đồ, nghỉ ngơi một lát rồi xuống ăn tối. Nhưng hiện tại ‘bắt nạt’ tổ tiết mục đến nghiện, ai cũng cảm thấy chơi thật vui.

Có người hào hứng thì cũng sẽ có người ngược lại, ekip chương trình và đạo diễn chấp hành đều ngậm đắng nuốt cay, tiếp tục hứng nước ngậm vào miệng. Chịu thôi, ai bảo chơi thua thì phải bị phạt, biết làm sao bây giờ...

"Chồng ơi, lên!"

"Thẩm Ngôn ca, tiếp tục phát huy anh nhé!"

"Thẩm lão sư, tuyệt đối đừng nương tay, nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đi, chọc chết bọn họ cho tôi."

"Đúng rồi, nhất định phải bắt bọn họ phun ướt hết quần áo mới thôi.."

Ánh mắt Thẩm Ngôn vô thức lướt qua tám cô cậu nhân viên công tác kia khiến bọn họ bỗng thấy khẩn trương hẳn lên, cả đám người đều chột dạ hệt như đang không thuộc bài mà giáo viên cứ muốn gọi lên kiểm tra miệng, cố ý tránh né ánh nhìn của hắn.

"Uhm, để tôi xem, kể một câu chuyện cũ vậy. Chuyện này thì chắc đạo diễn và mấy anh bạn đây hiểu rõ hơn nè. Có một anh chàng kia đi họp lớp, lâu lắm mới gặp lại bạn bè nên uống hơi nhiều. Anh ta say khướt, được bạn bè dìu lên taxi. Đi được một lúc thì anh chàng nọ ngượng ngùng vỗ vỗ vào vai tài xế, dè dặt nói: “Bác tài... ngại quá, cứ uống rượu vào là tôi… tôi lại không quản được nửa thân dưới của mình nữa.”

Tài xế nghe đến đây liền hiểu, mỉm cười đầy thâm ý, ra vẻ hiểu rõ lòng người mà hỏi anh ta: “Nam nhân ấy mà, ai chẳng thế, đừng có ngại, phía trước có một khu phố đèn đỏ nổi tiếng lắm, muốn tôi chở cậu qua đó có đúng không?”

Anh chàng kia nghe thế liền giật mình, lắp bắp đáp: "Không… không phải, không phải chuyện đó… Tôi… nhịn không được, lỡ tiểu ra xe của anh rồi.”

"Má!"

"Xoạt!"

"Phốc!"

“Đệt, ướt hết mặt tôi rồi.”

"..."

"Ha ha ha ha ha!"

"Ha ha ha ha ha!"

Toàn bộ cả tám người của tổ tiết mục đều phun sạch nước trong miệng, ngay cả mấy anh chàng camera-man cũng nhịn không nổi, cười đến rung rung cả máy quay.

Trong cả căn phòng đầy ắp tiếng cười ấy, duy chỉ có Thẩm Ngôn là vẫn hệt như cũ, khó mà nhếch mép nổi. Thế nhưng lần này hắn không bày ra biểu tình quái dị nữa, chỉ lẳng lặng đứng ôm cánh tay, một bộ dáng đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn xuống đám nhi đồng ngớ ngẩn.

Không hiểu sao càng lúc Thẩm Ngôn lại càng cảm thấy có chút nhàm chán, rõ ràng là câu chuyện do hắn kể, nhưng hắn chẳng thấy nó buồn cười chỗ nào, vậy mà mọi người xung quanh lại cười ngặt nghẽo thật lòng như thế. Loại cảm giác này quả thật rất kỳ quái.

"Vui ghê ha ha ha, tới đi các đồng chí, đừng để mất thời gian, tôi rót sẵn nước cho mấy người luôn rồi nè."

Lôi Gia Âm, Nhạc Vân Bằng, Tống Tổ Nhi đặc biệt tích cực, cả bọn còn loay hoay chạy đi rót nước cho mấy nhân viên bên tổ tiết mục, thúc giục bọn họ mau mau ngậm nước vào.

Nhạc Vân Bằng còn lôi kéo một cậu nhóc bên ekip, chân thành dặn dò: “Ngậm thôi chứ đừng có uống nhé, nhóc phải nhớ là nam nhân uống nhiều quá sẽ không quản được nửa thân dưới của mình đâu, nhớ chưa?"

"Ha ha ha ha!"

“Không quản được thật à?”

“Má nó, tôi sặc nước thật rồi này, Lôi ca, anh có rót nước sạch cho tôi không đó?”

Cười đùa ầm ĩ một phen, cuối cùng tình hình mới ổn định lại được.

Mọi người trong phòng, bao gồm cả khán giả đang xem video livestream đều dổ dồn ánh mắt tập trung lên người Thẩm Ngôn.

"Nói..."

Thẩm Ngôn mới vừa nói có một chữ, tám nhân viên công tác đang ngậm nước liền khẩn trương, thẳng lưng cứng ngắc, nhìn hắn.

"Nói tớ nghe xem!” Một nữ sinh xinh xắn hồi hộp ghé vào trên mặt bàn, hỏi cậu bạn đang ngồi cạnh mình: "Cậu đang thích một người, có phải không?”

Cậu nhóc đỏ mặt, hồi lâu sau mới ngại ngùng đáp: “Đúng vậy.”

Thấy cậu ta khẳng định, nội tâm cô bé dâng lên một trận thất lạc, thế nhưng cô bé vẫn giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, vờ lơ đãng hỏi: "Là ai vậy?" "Trong lớp mình thôi, cậu đoán thử xem."

Cô bé lần lượt điểm danh qua tên của các bạn nữ trong lớp một lượt, nhưng hỏi tới ai, cậu bạn kia vẫn lắc đầu. Cô bé bèn hỏi: “Lớp mình chỉ có nhiêu đó bạn gái thôi, sao cậu vẫn cứ lắc đầu, thế rốt cuộc là ai?” Lúc hỏi câu này, trong lòng cô rất thấp thỏm, bởi vì nãy giờ cô cố ý chưa nói tên của mình ra.

Quả nhiên, cậu bạn kia phì cười, cậu gõ nhẹ vào đầu cô một cái, “Đồ ngốc, cậu xác định là đã đọc hết tên các bạn trong lớp chúng ta rồi sao?”

Nghe thế, cô bé cảm giác tim như hẫng lại một nhịp, cô bé thẹn thùng quay đầu đi, trong lòng cảm giác như đang nở hoa.

Đúng lúc ấy, cậu bạn nọ ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng thì thầm: “Cậu còn chưa đọc tên các bạn nam trong lớp mình mà…”

"Phắc!"

"Ha ha ha ha ha ha!"

“Phì… phì…”

"Ha ha ha ha ha ha!"

Mấy người Lưu Sư Sư, Tống Tổ Nhi cười đến độ ôm bụng ngã ngồi ra mặt đất. Trong phòng vang lên tiếng cười vô cùng ồn ào.

Mà ở trên mạng lúc này, khung chat trong video trực tuyến của Thẩm Ngôn cũng cực kì náo nhiệt.

"Ha ha ha ha, đùa chết tôi rồi, không được, tôi phải bình tĩnh lại, cười nữa thì sái quai hàm mất."

"Thẩm lão sư thật là ma quỷ, ảnh bắt trọn trái tim tui rồi mấy cô ơi."

"Mẹ nó, tôi còn tưởng rằng là ảnh đang kể chuyện tình yêu gà bông ngây thơ chứ, tự dưng bẻ cua khét ghê."

"Thần chuyển hướng mà!"

“Ủa hồi lâu tui nói mà quý vị không tin, khẳng định lại nha, Thẩm lão sư là tài xế dày dặn kinh nghiệm đó mấy thím.”

"..."

“Lượt nữa đi, nước nè các anh chị.” Tống Tổ Nhi rất tự giác cung cấp nước cho tổ tiết mục.

"Tích xưa kể rằng, ở một làng quê nọ một cặp song bào thai. Ca ca tên là Ngao Văn, đệ đệ tên là Ngao Hiên. Có một khách du lịch tới làng họ, nghe thế liền tò mò hỏi phụ mẫu của hai đứa trẻ rằng, vì sao không đặt tên đứa con là Ngao Võ, như thế thì huynh đệ bọn họ sẽ là một cặp ‘văn võ song toàn’, chẳng phải nghe sẽ khí phách hơn sao? Nguyên lai a, vốn ban đầu đệ đệ quả thật được đặt tên là Ngao Võ. Chỉ là có một lần hắn ham chơi, đi phá phách ở đâu tới tối trễ vẫn chưa về, mẹ hắn lo lắng bèn đi tìm khắp nơi, vừa đi vừa gọi to tên của đứa con trai… Ngày hôm sau, cha mẹ đứa nhỏ liền đổi tên nó thành Ngao Hiên.” (2)

Lần này khác trước, ngơ ngác mất mấy giây, mới có kẻ đầu tiên phì cười, phun nước, sau đó cả bọn mới nhao nhao phun nước theo.

"Phốc!"

"Phốc!"

"Ha ha ha ha ha ha!"

“...”

“Lượt tiếp theo nhé!.....”

Thẩm Ngôn tiếp tục cần mẫn kể chuyện cười cho tổ tiết mục nghe, liên tiếp chín ván, lần nào bọn họ cũng thua xiểng liểng toàn quân, khiến cả căn phòng được dịp cười nghiêng ngả suốt.

Ván thứ mười không diễn ra, bởi vì phe của tổ tiết mục đã đầu hàng nhận thua. Bất kể là nam hay nữ thì giờ phút này cả nửa người trên của bọn họ đều đã bị phun nước tới ẩm ướt, giống hệt như cả bọn vừa mới được vớt từ trong ao nước ra vậy.

"Tôi nhận thua, bọn tôi sai rồi, lẽ ra ngay từ đầu bọn tôi không nên rủ rê các cậu chơi trò này. Bọn tôi giơ cờ trắng đầu hàng, không chơi nữa, không chơi nữa."

Đạo diễn chấp hành giơ cao hai tay, nhận thua vô cùng triệt để, vô cùng tâm phục khẩu phục.

Các khách mời chẳng nói gì, bởi vì bọn họ đang bận ôm bụng xoa xoa, cười nhiều quá khiến bọn họ đau hết cả bụng, đau luôn cả quai hàm. Thật sự cũng không phân nổi rốt cuộc ai mới là người thắng, ai mới là kẻ thua nữa.

Thẩm Ngôn thì từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ tỉnh táo, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhiều. Thế nhưng, hắn càng làm như vậy thì trong mắt người xem livestream, hắn lại càng ngầu hơn bao giờ hết.

Thẩm Ngôn không biết, bộ dáng đứng khoanh tay, ghét bỏ nhìn đám nhi đồng đang cười lăn cười bò kia của mình ngược lại giúp hắn thu hút thêm một đống lớn fan cuồng nhiệt.

- ---

(1) Chắc không ai không biết tới mấy câu đố kinh điển về mấy con vật và cái tủ lạnh này đâu ha:)))Trên máy bay có 1000 viên gạch, rơi mất 1 viên, hỏi còn bao nhiêu viên?Làm thế nào để bỏ con voi vào tủ lạnh trong 3 bước?Làm thế nào để bỏ một con hươu cao cổ vào trong tủ lạnh?Vua sư tử đang tổ chức đại hội các loài vật. Tất cả các con vật đều tham dự đầy đủ, ngoại trừ một con là không có mặt. Đó là con vật nào?Có một người phải đi qua một con sông, bờ sông có biển báo ghi: Nguy hiểm, sông có cá sấu. Nhưng anh ta vẫn bình thản đi qua mà không việc gì, hỏi tại sao lại như vậy?Có một bà lão đang đi trên đường, bỗng nhiên bà lăn ra chết, hỏi tại sao bà lại chết?(2) Nếu muội hiểu không nhầm thì pinyin của Ngao Võ là Ngao Wu, nghe như tiếng chó hú, sói kêu => Người mẹ gọi tên Ngao Võ suốt buổi tối hệt như bà ấy cứ "tru" lên suốt, vì vậy cha mẹ đứa bé mới đổi tên nó lại thành Ngao Hiên.

Nếu muội giải thích sai thì bạn nào biết nhớ nhắc nhở muội sửa nhé, không thì quê lắm:))))))))
Bình Luận (0)
Comment