Chuông điện thoại luôn vang lên thật đúng lúc, An Ký Viễn cũng không có thói quen nhìn lén điện thoại của người khác nhưng đang bị giáo huấn, ánh mắt rủ xuống vừa vặn nhìn đến màn hình hiện lên hai chữ “Kiều Thạc”
Quý Hàng quẹt màn hình đặt lên bên tai.
“Ưm.”
“Em cứ về nhà trước, không cần chờ.”
An Ký Viễn có thể cảm nhận được được từng ánh mắt thay đổi theo cảm xúc của anh.
“Lúc tốt, lúc xấu, không đủ ổn định.”
“Cũng tốt, em tự xem mà làm.”
“Đừng ăn mì ăn liền, nếu lười làm nhiều món ít nhất cũng nấu chút hoành thánh.”
Giọng của anh lúc ban đầu là nghiêm túc, dần dần thả lỏng xuống không còn sự ràng buộc nào, thậm chí đến mức làm An Ký Viễn cảm giác như bản thân mình không hề tồn tại.
Cây gai kia như đang cấm ngay đầu quả tim cậu, đầu kim đang ở trạng thái từ từ xuyên qua lớp da, thăm dò tìm đường chạm đến mạch máu, chưa đến mức đau nhức nhưng đủ mang đến cảm giác hơi khó chịu.
An Ký Viễn ở trước khi anh cúp điện thoại đã trở về vị trí xem kính hiển vi. Cậu tự cho rằng bản thân không để lộ chút kẽ hở nào nhưng một bên tai đo đỏ do bị Quý Hàng nhéo phơi bày tất cả.
“Sư huynh xin tha cho em rồi.”- Lực trên tay liền tăng thêm một chút nhưng giọng điệu giáo huấn so với vừa rồi nhẹ đi mấy phần.
“Đi ăn cơm, ăn xong lại luyện tiếp.”
Thiếu niên kiêu ngạo không thích nghe nhất chính là hai chữ “xin tha”, An Ký Viễn còn lâu mới chịu đáp ứng, không quay đầu nhưng nghiêng qua tránh đi sự kìm kẹp của anh, lắc đầu cự tuyệt:
“Em làm lại một lần nữa, làm xong lại ăn.”
Quý Hàng ngẩn người, khóe môi không khỏi nhếch lên nói:
“Chỉ có nửa tiếng, vá thành cái dạng gì. Anh nếu đói bụng, đánh người sẽ càng đau.”
Mặc dù một đoạn đường đi đều có chút nơm nớp lo sợ, anh thật sự không có dùng gia pháp nói chuyện, điều này làm An Ký Viễn hơi kinh ngạc, trong ấn tượng về anh từ trước đến nay làm sai liền bị phạt, không cho phép ở vấn đề thuộc chuyên môn có bất kỳ tỳ vết nào, huống chi ngày hôm nay còn bị Trần Đức phô diễn một màn nịnh nọt kia, cho dù dùng đầu ngón chân suy nghĩ, An Ký Viễn cũng biết được anh vô cùng bất mãn.
Nhưng sự thật chứng minh, An Ký Viễn ước lượng tình hình quá mức bi quan, mặc dù lúc trời còn hừng hừng đông, len lén mở đèn bàn, dùng cánh gà đông lạnh trong tủ luyện tập, bị bắt tại trận, Quý Hàng cũng chưa hề có suy nghĩ sẽ đánh cậu.
“Lại là anh Đình An ca dạy em?”- Quý Hàng lau khô hai tấm kính thủy tinh thả vào hộp.
An Ký Viễn một mặt nỗ lực dùng thân thể ngăn trở động tác không mấy hợp quy cách của bản thân, một mặt tìm cách bổ cứu:
“Dạy đã rất lâu rồi…”
Quý Hàng căn bản không có ý truy cứu có thật là lâu rồi hay không, ánh mắt liên tục di chuyển nói:
“Anh Đình An lẽ nào không dạy em trẻ con nửa đêm còn không chịu đi ngủ sẽ bị đánh mông sao?”
Gò má An Ký Viễn thoáng ửng hồng, liếc qua đồng hồ, bộ dạng khiêm tốn nhận sai khiến người đối diện dễ dàng quên đi nét mặt đang oán thầm trong lòng của cậu
“Anh cũng không phải cũng chưa ngủ sao?”“Phương thức điều khiển mắt còn nhớ sao?”
“Hả?”- Câu hỏi làm An Ký Viễn có chút mơ màng.
Quý Hàng tiện tay thu dọn bàn, đốt ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn vang vang.
“Làm hai lần, anh nhìn, sau đó đi ngủ.”
—————————–