An Ca Ký Vi Từ

Chương 150

Thời điểm Thẩm Nhất Lan đến bệnh viện không rõ ràng lắm, buổi chiều thứ sáu khoa bệnh Ngoại thần kinh đặc biệt bận rộn. Trí nhớ của bà mơ hồ dừng lại ở khoảng thời gian hai giờ chiều ngày thứ sáu, Kiều Thạc sẽ tan học về nhà.

“Người nhà bệnh nhân xin đứng qua một bên, đừng đứng chắn hết quầy y tá.”- Tiểu Linh hận mình không có ba đầu sáu tay để sắp xếp hết đám đông đang vây kín quầy y tá, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, không dám lộ ra chút tính khí nào.

“Tôi biết rồi, ông kiên nhẫn chờ một chút. Quý Phó khoa vừa kết thúc ca phẫu thuật, đến cơm trưa còn chưa kịp ăn, người vẫn còn ở quanh đây, có vấn đề gì, chúng ta lần lượt giải quyết, không cần gấp.”

“Thế thì tốt quá!”

Công tác khám chữa bệnh vô cùng bận rộn, đại đa số người nhà đều lý giải, nhiệt tình phối hợp, người đàn ông trung niên cầm một xấp dày giấy tờ đảo mắt nhìn quanh, chợt thấy bác sĩ Quý Hàng đang đứng ở phía xa trao đổi gì đó với một bác sĩ khác.

“Vậy tôi sẽ đứng chờ một chút.”

Tiểu Linh gật đầu, một tay liên tục ghi chép, một tay kéo nhẹ khẩu trang xuống, thở phì một hơi, cô bận đến mức không có cả thời gian uống nước.

Công việc trên tay xếp cao thành núi, kéo theo tâm tình không khỏi khẩn trương quá mức.

“Không phải tôi đã nói…”

Nói được nửa câu, Tiểu Linh ngẩn người, ánh mắt có chút ngờ vực nhìn người mặc tây trang, đeo bảng tên chỉnh tề nhưng gương mặt có chút lạ mặt.

“Anh có việc gì?”

“Thật ngại đã quấy rầy, cũng không có chuyện gì lớn.”- Lời nói khách sáo nhưng giọng điệu thì hơi cộc lốc.

“Tôi là nhân viên thực tập bên Y vụ.”

Gặp người bên Y vụ đa phần là chuyện chẳng mấy vui vẻ gì nên chẳng mấy ai muốn tiếp xúc hay đắc tội. Tiểu Linh mím nhẹ môi sau lớp khẩu trang y tế, nhẹ giọng hỏi:

“Người bệnh nằm phòng mấy, tên là gì?”

“Không phải người bệnh, là bác sĩ… “- Cậu thực tập sinh khoác tay phủ định.

“Tên là… “

Nói đến đây, cậu ấy dường như quên mất, quay đầu ra phía sau hỏi:

“Bà nói tên Kiều gì nhỉ?”

Thẩm Nhất Lan vẫn luôn đứng ở phía sau, bước lên hai bước nói:

“Tên Kiều Thạc, là bác sĩ tại khoa này…Tôi đến muốn đem cho nó một ít đồ ăn.”

“Đúng rồi là Kiều Thạc…”- Cậu thực tập sinh lên tiếng.

“Bà lão mới sáng sớm đã đến bệnh viện tìm cháu trai, bà bị lạc đường, cầm theo túi đồ lớn đi tới lui ở khu khám nội trú, bảo vệ thấy lạ liền dẫn đến chỗ chúng tôi nhờ hỗ trợ. May thay trong bệnh viện chúng ta, người tên Kiều Thạc chỉ có một, lần trước có người tìm bác sĩ họ Vương, làm tôi chạy một vòng cả mấy khoa…”

” Ra là vậy…”- Tiểu Linh nhanh chóng cắt lời.

“Tôi đến bây giờ cũng chưa thấy cậu ấy, chờ tôi hỏi thăm một chút…”

“A… Y tá trưởng, bác sĩ Kiều có phải sáng nay đã vào phòng phẫu thuật?”

Diệp Tuệ bước đến quầy trực, mỉm cười chào Thẩm Nhất Lan. Cô làm việc chung với Kiều Thạc lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua người nhà của cậu nhóc, không khỏi có chút  ngạc nhiên, ánh mắt dừng vài giây quan sát.

Bà lão trên tay xách một túi cói đầy trứng gà được bọc cẩn thận, có vẻ khá nặng, đại khái suy đoán là đã xuất phát từ sáng sớm. Trên cổ quấn vài vòng khăn choàng, mái tóc búi bằng cuộn vải có chút rối, dáng vẻ kham khổ nhưng đôi mắt sáng ngời, thanh khiết cực kỳ giống Kiều Thạc.

“Đúng rồi, vào ca cùng Quý Phó khoa.”- Diệp Tuệ vừa nói vừa quay đầu hướng về phía Quý Hàng đang đứng trò chuyện ở phía xa.

“Quý Phó khoa, Kiều Thạc đã xuống khoa chưa, bà ngoại cậu ấy đến tìm.”

Tuổi không quá lớn đã có thể ở bệnh viện B đảm nhận vị trí y tá trưởng nhiều năm, Diệp Tuệ ngoài khả năng chuyên môn cao còn có sự nhạy bén hơn người.

Thế nhưng, Diệp Tuệ vẫn không nhìn ra chút manh mối nào khi sau câu hỏi ấy, bệnh án đang cầm trong tay Quý Phó khoa bị nắm chặt đến có chút nhàu nát, bàn tay xưa nay vô cùng vững chắc, tinh chuẩn bỗng dưng run rẩy, vì sao Quý Hàng rõ ràng không có bất kỳ động tác nhưng cả người lại toát nên sự hốt hoảng tột độ.

Khoảng cách từ quầy y tá đến chỗ Quý Hàng chỉ khoảng bốn đến năm mét, không gian hạn hẹp trong giây lát dâng lên bầu không khí ngột ngạt làm người hít thở không thông, dường như có một tia sét lớn từ trên trời đánh mạnh xuống cắt đứt mọi thanh âm. Ánh mắt đầy mong đợi của Thẩm Nhất Lan di chuyển từ Tiểu Linh qua Diệp Tuệ, cuối cùng dừng lại trên nét mặt cứng đơ của Quý Hàng.

Trong nháy mắt, ánh nhìn ấy đã chuyển sang một sắc thái nóng bỏng, bao trùm sự phẫn nộ.

———————
Bình Luận (0)
Comment