"Bộp!"
Một tệp hồ sơ khá dày trượt dài trên mặt bàn đến trước mặt Quý Hàng.
Lực quá lớn, không có giảm xóc, khi tệp hồ sơ đập xuống mặt bàn, trong quá trình trượt dài, hàng loạt các báo cáo bệnh án, kết quả xét nghiệm rơi lả tả xuống bên chân Quý Hàng. Vừa liếc mắt đã rõ, ca bệnh đã được dốc lòng nghiên cứu qua, có hàng loạt những ghi chú, đánh dấu.
Không khí trong phòng họp có nửa phút trước lắng đọng, nửa phút sau là bị phá vỡ vì Viện trưởng sau một khoảng thời gian kìm nén phẫn nộ, cuối cùng mang theo chút bất đắc dĩ quát lớn:
"Tám lần báo đau đầu, ba lần báo nôn mửa đều không có xử trí, bệnh tình xấu đi, người bệnh hôn mê, bác sĩ quản giường tìm không được, Quý Hàng, cậu tự nhìn xem."
Trời dần sáng, người xuất hiện trong phòng họp ngày càng nhiều. Chủ nhiệm Y vụ, các Trưởng khoa liên quan lục đục tiến vào, Viện trưởng mới vừa đến, caravat có chút lệch, mí mắt hơi nhếch, đoán chừng là đang ngủ bị đánh thức.
Quý Hàng vẫn giữ vững biểu tình, ánh mắt chỉ dừng ở mặt bàn vài giây, sau đó đứng dậy, ngồi xổm xuống, yên lặng thu dọn những báo cáo rơi tán loạn dưới sàn.
Từng tờ giấy được cầm lên, chỉnh lại gọn gàng đặt vào tệp hồ sơ, không biết do động tác của Quý Hàng quá mức thong dong, vẫn là toàn thân tản ra khí tràng quá mức mạnh mẽ, toàn thể phòng họp không ai nói tiếp câu nào, cũng không có ai tiến lên ngăn cản hay hỗ trợ, chỉ còn lại thanh âm của mặt giấy vẫn nồng mùi mực mới in va chạm vào nhau.
Có vài tờ rơi quá xa, khi thu dọn xong hết thảy, tư thế của Quý Hàng đã biến thành khụy một gối xuống mặt sàn. Xác định mọi giấy tờ đều được xếp gọn gàng, Quý Hàng mới đóng tệp hồ sơ lại, thậm chí còn vỗ nhẹ mặt ngoài đến không còn vướng hạt bụi nào mới đứng lên, đặt tệp hồ sơ lên bàn, đẩy nhẹ về phía trước.
Quý Hàng ngước mắt lên, nhìn một vòng toàn bộ phòng họp.
Là người 14 tuổi, đổi họ, rời khỏi nhà, sinh nhật 15 tuổi là từ cõi chết trở về, 20 tuổi bắt đầu hành nghề y, 28 tuổi đã nhìn quen thói đời…
Thanh âm của Quý Hàng không cao, nhưng loại khí thế mạnh bạo khiến người sợ hãi lại vô cùng mạnh mẽ:
"Tôi không cần nhìn bệnh án, bác sĩ quản giường là Kiều Thạc nhưng hết thảy mọi quyết định của cậu ta đều được thông báo và xin chỉ thị từ tôi, diễn biến trạng thái của bệnh nhân không hề có một chút giấu giếm nào. Những gì ghi trong này tôi đều biết rõ. Buổi chiều hôm qua, thời điểm bệnh tình của Dư tiểu thư trở nặng, Kiều Thạc không thể nhận điện thoại là do tôi nhờ cậu ấy đi làm chút chuyện riêng.”
Sắc mặt của Viện trưởng cùng các trưởng khoa đều trầm xuống nhưng ngữ điệu của Quý Hàng vẫn mang theo mấy phần ngạo mạn.
"Chuyện cấp trên sai sử cấp dưới tan làm sớm mấy phút đi xử lý chút chuyện riêng thì ở bất cứ ngành nghề nào đều tồn tại. Nếu như muốn truy cứu, tôi không có gì cãi lại, trách nhiệm ở tôi, tôi sẽ khiêm tốn nhận sai, tiếp thu xử phạt. Nhưng là… "
Quý Hàng nói đến đây, biểu tình càng thêm nghiêm túc, mỗi một chữ đều vô cùng sắc bén.
"…Nếu cần giải thích thêm về bệnh tình, tôi sẽ chủ động chia sẻ với gia đình bệnh nhân. Nếu là muốn trần thuật lại trình tự chữa bệnh, trước khi Tổ Giám định y khoa vào can thiệp, bất cứ người nào cũng không thể tùy tiện đưa ra bình phán."
"Quý Hàng! Thái độ này của cậu là gì?”- Thẩm viện trưởng trầm mặt, có chút căm tức trừng mắt với Quý Hàng, nhìn Quý Hàng không có một chút nào tư thế thối nhượng, cảm giác bực bội khi bị đánh thức lúc rạng sáng vừa vặn tìm được chỗ phát tiết.
Ông cầm một xấp hồ sơ ghi chép tiến trình ca phẫu thuật còn đang xem dở bước đến ném thẳng trước mặt Quý Hàng, những xấp giấy A4 lại rơi đầy dưới sàn.
"Viện Trưởng, Viện phó, các Trưởng khoa, Lưu đại biểu bận rộn như vậy đều ngồi tại đây cùng cậu bao lâu rồi? Cậu nghĩ chúng tôi ăn no căng bụng, không có chuyện gì làm nên đến đây đấu khẩu với cậu? Xảy ra vấn đề, chuyện cần làm nhất không phải truy cứu trách nhiệm, mà là giải quyết vấn đề. Đạo lý đơn giản như vậy còn muốn tôi phải dạy cậu?”
Một đêm dài hầu như chưa uống giọt nước nào, môi khô khốc ngay lập tức bị trang giấy sắc bén vạch ra một vết thương, Quý Hàng dùng đầu lưỡi nhẹ liếm đi vị máu tanh ngọt, ánh mắt dữ tợn không rõ tâm tình.
“Đây gọi là cần tôi giải quyết vấn đề…”
"Thẩm viện trưởng!"- Ngồi ở góc phòng, từ lúc bước vào đều duy trì trầm mặc, Cố Bình Sinh lần đầu tiên lên tiếng:
“Để tôi nói chuyện với cậu ấy một chút.”
Ánh sáng đã rọi vào cửa sổ phòng họp, không khí lúc này mới thoáng thả lỏng, đúng thời gian bữa sáng, Viện trưởng thuận thế mời mọi người trước dùng bữa, nghỉ ngơi một lát.
Dù tận tâm tận lực đến mấy cũng không phải mình đồng da sắt, một nửa buổi tối hao tổn tâm trí, làm sao cũng nên nghỉ ngơi một chút. Phòng họp rộng lớn rất nhanh chỉ còn lại có ba người.
Quý Hàng nhìn đồng hồ, cau mày liếc nhìn Kiều Thạc đứng bên cạnh ra lệnh:
"Đi chuẩn bị kiểm tra phòng."
“Thầy, em muốn ở chỗ này…”- Kiều Thạc lấy can đảm, dù biết rằng khả năng rất nhỏ cũng muốn thử xem.
Lời của cậu không kịp nói hết đã bị ánh mắt sắc bén cắt ngang.
“Muốn thầy ở tại đây đánh em một trận rồi lại đi?”
Vành tai Kiều Thạc thoáng ửng hồng, len lén liếc mắt nhìn qua Cố Trưởng khoa ngồi ở góc phòng nghe được rõ ràng lại không có bất kỳ phản ứng nào, cậu cắn môi cúi chào thầy một cái rồi đi ra ngoài.
————————-