An Ca Ký Vi Từ

Chương 32

Đèn đường mang sắc vàng mờ ảo, trời không còn sớm, đường phố thưa người trở nên vô cùng rộng rãi. Suốt quãng đường đi, điện thoại luôn không ngừng gọi nhưng bên kia luôn là những tiếng bíp dài vô nghĩa. Đã gọi hơn hai mươi cuộc vẫn không có người nhấc máy, Quý Hàng thật sự nóng ruột, tay bấu chặt vào vô lăng đến nổi gân xanh, đôi mày nhíu chặt.

Bạn của Tiểu Viễn, Quý Hàng biết không nhiều lắm. Đầu tiên anh gọi cho Hạ Đông, sau đó gọi cho Trần quản gia hỏi thăm gần đây Tiểu Viễn có biểu hiện đặc biệt gì không. Mọi tin tức đều không có giá trị, Quý Hàng đành phải dựa vào chính mình.

Quý Hàng đảo một vòng các quán ăn, quán bar, siêu thị, công viên ở bán kính xung quanh bệnh viện đều không thu được kết quả gì.

Lấy bệnh viện làm trung tâm, anh mở rộng phạm vi, rẽ vào vài còn đường nhỏ. Khi anh đi ngang qua một giao lộ, nhìn từ xa thấy có một nhóm người vây quanh, hình như là ô tô va chạm với mô tô. Quý Hàng giảm tốc độ, loáng thoáng thấy một bóng người nằm trên mặt đường.

Đạp thắng gấp, cả người Quý Hàng chợt run lên, hô hấp khó khăn. Buổi tối đường phố vắng vẻ sẽ không đến nỗi kẹt xe nhưng đây là một trong những con đường dẫn đến bệnh viện B trong khu vực này. Thế mà, Quý Hàng không chút cố kỵ những chủ xe phía sau tức giận mắng chửi mà dừng xe ở giữa đường, bước xuống xe chạy về phía đám đông kia, vươn tay vạt người ra hai bên.

Anh thở phào một hơi.

Thật may, không phải.

Quý Hàng xoa ấn đường, nhắm chặt hai mắt vài giây rồi mới bừng tỉnh trở lại. Anh ngồi xổm người xuống kiểm tra hô hấp, nhịp tim của người bị thương, vẫn còn ý thức, anh gọi cảnh sát, gọi xe cứu thương rồi mới trở lên xe.

Quý Hàng hít thở sâu vài lần, rút khăn giấy lau mồ hôi lạnh nhưng nhịp tim kia làm sao cũng chưa ổn định lại được.

Giống như viên đạn bắn xẹt ngang qua một bên thái dương, giống như người vừa chợt chân rơi xuống vực may mắn nắm được đoạn dây leo cứu mạng. Quý Hàng trong nháy mắt nghĩ đến cảm nhận sống sót sau tai nạn mà sợ, nhịp tim vẫn đập liên hồi như trống trận.

Anh quay đầu trở về bệnh viện, chạy một vòng khoa cấp cứu, báo tên An Ký Viễn, xác nhận không có cái tên này mới an tâm rời đi.

Quý Hàng nhíu mi, trong đầu toàn bộ đều là ánh mắt của Tiểu Viễn lúc quỳ xuống nhìn anh, cái loại ánh mắt không dám biểu lộ thất vọng cùng cõi lòng tan nát, bi thương, còn có hình ảnh lúc rời đi không cam lòng nhưng bóng lưng rất kiên định.

Quý Hàng biết, Tiểu Viễn đang chờ anh giữ nó lại bằng bất cứ phương thức gì nhưng anh lại không có. Tiểu Viễn cứ thế đành rời đi.

Đúng vậy. Nó sớm đã không còn là bé trai khi xưa mặt đầy nước mắt nước mũi ôm chặt chân mình cầu xin, nó có sự kiên cường cùng tự ái mạnh mẽ giống hệt như anh.

Xe chạy trên xa lộ rộng lớn vắng người, Quý Hàng chỉ hạ phân nửa kính xe, trời mùa hè nhưng gió đêm vẫn lạnh buốt, mái tóc còn ướt đẫm càng làm người anh như muốn đóng băng.

Ánh mắt Quý Hàng nhìn chằm chằm phía trước, gương mặt như tạc tượng làm người đối diện như muốn ngừng thở mà thưởng thức. Nhịp tim anh vẫn đập điên cuồng nhưng con ngươi đen láy kia lại mang đến cho người cảm giác an lòng.

Bãi đậu xe không một bóng người, bảo vệ trực đêm cũng đang say ngủ.

Quý Hàng xuống xe, mở cửa băng ghế sau lấy áo gió rồi khóa xe.

Cơn gió thổi qua khiến lá cây xào xạc, vầng trăng sáng nổi bật trên nền trời đen không chút gợn mây. Quý Hàng hít một hơi, bước chân hướng về cánh cổng lớn đề chữ: “Nghĩa trang thành phố”.

Con đường này anh vô cùng quen thuộc, anh nhớ rõ vị trí mỗi gốc cây, mỗi trụ đá ở từng khúc quanh. Anh quen thuộc đến mức dẫu không có ánh trăng kia, không có ánh đèn chiếu sáng, không có tiếng ve sầu râm ran mà nhắm chặt hai mắt lại, Quý Hàng cũng có thể không sai một bước tiến thẳng đến phần mộ của mẹ mình.

Quý Hàng chỉ là không biết, An Ký Viễn cũng quen thuộc giống như vậy.

Nhìn người xuất hiện trước mặt, An Ký Viễn bị bất ngờ, nhưng cảm xúc ấy lập tức bị khí tức lạnh băng toát ra từ trên người anh xua tan đi, tất cả đều biến thành sợ hãi

Trải qua cả một buổi chiều, phía sau đau đến tê dại. Lúc này, anh ở trước mặt cậu, sắc mặt còn đen hơn màn đêm kia, trong nháy mắt, An Ký Viễn còn nghĩ rằng anh có phải sẽ lập tức đánh chết mình ngay tại đây hay không?

Chỉ là trong nháy mắt.

Bởi vì, động tác tiếp theo của anh đã đột phá tất cả mọi sự tưởng tượng của An Ký Viễn trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời.

Anh rũ ánh mắt, bước đến, đôi tay có chút run nhẹ giơ lên nhẹ nhàng khoác áo lên vai cậu. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức An Ký Viễn cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cả người như có luồng điện giật bắn lên.

Chỉ là ngón tay anh lơ đãng chạm vào mà An Ký Viễn liền cảm nhận được khí lạnh bức người.

Quý Hàng một lần nữa nhíu chặt đôi mày rất vất vả mới giãn ra được một chút nhỏ giọng mắng:

“Đã lớn như vậy, phải giữ ấm người thế nào còn cần người khác nhắc nhở sao. Đi lên xe!”

Cả người An Ký Viễn đang đông cứng lại sau cái chạm nhẹ kia thì bất chợt như được truyền một luồng máu nóng chảy tràn khắp cơ thể, đó là cảm giác của rất nhiều năm trước. Cậu cảm nhận tim mình đã nhảy lên một nhịp đầy mạnh mẽ.

Cậu giống như một người đang chơi vơi giữa biển lớn đầy sóng gió, cô độc, kiệt sức đến mức gần muốn buông xuôi thì đột nhiên gặp được cứu viện. Thân thể đang lơ lửng một lần nữa được trở về với đất liền vững trãi.

Dưới ánh trăng có chút mờ ảo, Quý Hàng nhìn sắc mặt do dự đầy sợ hãi của An Ký Viễn, lồng ngực căng cứng.   

Liếc mắt về di ảnh hiền thục, tươi tắn kia, cõi lòng như có luồng điện kích thích. Quý Hàng cố gắng khống chế ánh mắt của mình không nhìn đến hình ảnh đó, nhấc chân đá vào đầu gối An Ký Viễn ra lệnh.

“Mặc áo cho gọn gàng, lên xe chờ.”

Có trời mới biết, cả người An Ký Viễn mang đầy thương tích, để có thể duy trì duy trì dáng đứng thẳng kia cần bao nhiêu ý niệm và thể lực. Một cước của anh tuy không quá nặng nhưng đủ làm cho cậu như tờ giấy mong manh bay thẳng về phía trước, mắt thấy đầu mình sắp đập mạnh vào bia mộ thì anh đã ra tay giữ cậu lại.

“Làm sao? Nói chuyện không đáp lời, động đến một chút thì giống như Lâm Đại Ngọc khóc lóc đòi tự tử?”

Đôi mày lại khẽ nhíu, sắc mặt Quý Hàng đen thêm mấy phần. Nhóc con này rõ ràng sắp cao lớn bằng mình nhưng khi ngả vào lồng ngực lại cảm thấy so với lúc nhỏ không nặng hơn bao nhiêu.

An Ký Viễn thật vất vả dựa theo lực đạo của anh mà đứng vững, vừa ngẩng đầu đã bị sắc mặt khủng bố của anh dọa sợ, nhỏ giọng gọi một tiếng.

“Anh!”

Nét mặt Quý Hàng trầm xuống.

An Ký Viễn càng hốt hoảng nói:” Anh, em… chân em cứng lại, không cách nào quỳ xuống được.”

Thanh âm khàn khàn, run rẩy đầy yếu ớt.

Tầng băng mỏng trong lòng Quý Hàng như bị phá vỡ, cả trái tim như mất đi trọng tâm, rơi xuống đáy vực sâu. Những hình ảnh năm nào lại ồ ạt tấn công vào thần kinh yếu ớt kia của anh.

Khi còn nhỏ, cả hai anh em thường cùng nhau đến thăm mộ của mẹ. Lúc ấy, Quý Hàng sẽ nắm chặt tay An Ký Viễn, một bộ dáng kiêu ngạo kể với mẹ thời gian qua em trai đã học, đã làm những gì. An Ký Viễn cũng sẽ thừa dịp này than phiền với mẹ về anh trai vì sao không chơi đá bóng với cậu hay là có chơi đùa cũng không nhiệt huyết tận hứng. Ở trước mặt mẹ, Quý Hàng từ xưa đều là bộ dáng một người anh hết lòng yêu thương, cưng chiều em trai, mặc cho An Ký Viễn có bất kỳ chuyển đổi thất thường nào.

Sau đó, Quý Hàng rời khỏi nhà, số lần đến nơi này cũng ít đi, có ngẫu nhiên vài lần hai người sẽ chạm mặt nhau. Nhưng lúc này, Quý Hàng luôn im lặng không nói một lời, mặc cho An Ký Viễn từ lần đầu tiên lớn tiếng khóc lóc van xin cho đến khi chỉ còn là tiếng thút thít. Nhưng một khi rời khỏi nghĩa trang, Quý Hàng không còn là một anh trai tốt tính ngày xưa, mọi nhớ thương về mẹ đều hóa thành căm giận.

Nhưng thời gian cũng là liều thuốc tốt nhất. Trước kia đã từng giơ cao nấm tay thành quyền thề rằng sẽ ghi hận cả đời mà nay dần dần bình đạm hơn. Năm tháng dần trôi, vật đổi sao dời, vòng đời con người cũng dần ngắn lại, chuyện cũ… vốn chỉ cần người có thêm dũng khí để tự mình nhìn thấu rõ ràng.

Quý Hàng hoàn toàn cảm nhận được bản thân đối đãi với An Ký Viễn đang dần biến hóa. Từ lúc ban đầu là căm hận oán trách, về sau là không nghe, không thấy, không hỏi, rồi đến mấy năm gần đây, vậy mà sẽ thỉnh thoảng cài thêm người “nằm vùng” bên cạnh nó.

Quý Hàng khẽ thở dài một tiếng, lộ ra mấy phần cảm giác vô lực. Anh đột nhiên lui ra sau một bước, ngồi xổm xuống.

An Ký Viễn bị hành động kia hù dọa, vừa muốn lui về sau một bước, bắp đùi đã bị bàn tay ấm áp của anh chạm vào. Đôi tay Quý Hàng chuyển động linh hoạt, lực đạo mạnh yếu vừa phải, trong nháy mắt làm bắp đùi được thả lỏng.

“Anh, không cần, thật ra thì…”- An Ký Viễn khẩn trương đến mức cà lăm, khiếp sợ đến không nói thành lời, tất cả đều nghẹn tại cổ họng. Cậu hung hăng bấu móng tay vào lòng bàn tay mình xem thử có chăng mình đang nằm mơ.

“Thả lỏng!”

Giọng Quý Hàng trầm thấp có đầy ma lực, An Ký Viễn thả lỏng cả người, buông xuống mọi lớp phòng ngự, thế giới này tựa như cũng dừng lại ở khoảnh khắc này.

Xoa bóp bắp đùi rồi xuống bắp chân, cho đến An Ký Viễn cảm giác được hai cái chân giống như được thay mới, Quý Hàng mới một lần nữa đứng lên.

Ánh mắt luôn ẩn chứa đâu đó một niềm tin mãnh liệt của An Ký Viễn vừa phơi bày lại như bị bóng cây che khuất đi vài phần.

Quý Hàng điều chỉnh thần sắc, lấy chìa khóa trong túi quần ném qua người An Ký Viễn, một lần nữa khôi phục giọng điệu lạnh lùng, nghiêm túc.

“Anh không nghĩ ở trước mặt mẹ đánh em, lên xe chờ.”

———————-
Bình Luận (0)
Comment