An Ca Ký Vi Từ

Chương 49

Y tá thành thạo kiểm tra, sắp xếp dụng cụ phẫu thuật lần cuối, tiếng dụng cụ va vào nhau làm không khí phòng phẫu thuật thêm phần khẩn trương. Đèn dùng trong ca phẫu thuật đã được điều chỉnh ở vị trí thích hợp, bác sĩ gây mê đã hoàn thành việc tiêm thuốc vào tĩnh mạch, chờ đến khi bác sĩ mổ chính là Quý Hàng bước vào cửa chào hỏi xong cũng là lúc thuốc mê phát huy tác dụng.

Đây là ca phình cả động mạch và tĩnh mạch não hiếm gặp nên hôm nay Tiêu Triều Nam làm phụ tá một, phụ tá hai là Trưởng nhóm bác sĩ nội trú mới nhậm chức, Kiều Thạc ở vị trí phụ tá ba nên An Ký Viễn chỉ có thể ngồi ở dãy ghế phía sau lưng Quý Hàng quan sát.

Vết thương qua hai ngày, dù sáng tối đều đặn thoa thuốc nhưng mỗi khi ngồi xuống đều khiến An Ký Viễn không khỏi nhíu mày một cái, khi phải đứng lâu, mặc dù cố gắng giang chân dời đi trọng tâm cũng tác động mạnh mẽ đến thần kinh. Băng ghế trong phòng phẫu thuật khá cũ kỹ, một bên chân ghế lung lay còn chưa sửa lại làm An Ký Viễn không dám phân tâm. Lần trước, vào khoảng 11h đêm, có một bệnh nhân được chuyển viện từ vùng núi xa đến đây, anh lôi cậu từ trong chăn vào phòng phẫu thuật học hỏi, đến thời điểm mở sọ, không chống lại được cơn buồn ngủ mà xém chút ngã nhào lên người anh, kết thúc ca phẫu thuật liền bị phạt làm tư thế cánh cung suốt một tiếng đồng hồ.

Quý Hàng mặc đồng phục phẫu thuật bước vào, bệnh nhân đã được chuẩn bị sẵn sàng cho việc mở sọ, phụ tá đọc tóm tắt bệnh trạng của bệnh nhân, đang chờ Quý Hàng tuyên bố bắt đầu thì cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị mở ra.

“Quý Phó khoa!”- Người vừa đến là y tá trưởng phòng phẫu thuật.

“Cố Trưởng Khoa và Trưởng phòng quản lý chất lượng đang tìm anh khắp nơi.”

Phòng phẫu thuật chợt tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bíp bíp của các thiết bị theo dõi.

An Ký Viễn run bật người, vết thương phía sau nhói đau, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, cúi đầu không dám nhìn bóng lưng của anh.

Quý Hàng vẫn nhìn thẳng về vị trí da đầu đầu bệnh nhân đã được sát khuẩn, gương mặt tuy bị che khuất bởi nón và khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt vẫn toát ra khí thế bức người.

Tay phải của anh chợt đưa về phía y tá, giọng nói đầy nghiêm nghị.

“Dao!”

Nhiệt độ trong phòng phẫu thuật vốn đã thấp, một khắc kia khi anh lên tiếng càng làm An Ký Viễn thấy rét run.

“Y tá Ngô, xin lỗi.”- Quý Hàng hơi nghiêng đầu nói, giọng điệu nghiêm nghị nhưng đầy tôn trọng.

“Tôi nơi này đã bắt đầu không thể dừng lại được. Trong phòng bệnh có vấn đề cô có thể tìm bác sĩ nội trú đang trực ban, nếu là chuyện khác nhờ cô chuyển lời đến Cố Trưởng khoa, tôi sau khi kết thúc ca phẫu thuật sẽ đến gặp.”

Dao đã rạch một đường trên da đầu, từng lớp biểu bì được tách ra, không có bất kỳ động tác dư thừa nào. Bởi vì, gần đây luôn dẫn theo An Ký Viễn bên người, từng động tác tuy thêm nhiều quy chuẩn trong giáo trình cũng vẫn không mất đi nét lả lướt như nước chảy mây trôi của trước kia.

Phần chính của cuộc phẫu thuật đã xong, Quý Hàng giao phần còn lại cho Tiêu Triều Nam, tự lui khỏi vị trí mổ chính.

“Bệnh nhân tỉnh báo cho tôi.”

Tiêu Triều Nam biết rõ thói quen của Quý Hàng sau khi phẫu thuật luôn chờ bệnh nhân tỉnh lại, làm qua các kiểm tra vận động mới an tâm rời đi nên rất  thuận miệng đáp ứng.

Quý Hàng xoay người nhìn An Ký Viễn ra lệnh: “Đi thay đồ phẫu thuật.”

Chợt bị điểm tên, An Ký Viễn ngẩn ra, sợ sệt nhìn anh, thấy anh trầm mặc cởi ra đồng phục phẫu thuật dính máu, vểnh môi không dám đáp ứng.

Tiêu Triều Nam nhấc chân đá vào người An Ký Viễn hét lên:

“Đứng ngẩn ra làm gì, thay quần áo nhanh lên!”

“Dạ!”

An Ký Viễn co quắp nhìn ra cửa, bước xuống thay quần áo, khi đi ngang qua chợt nghe anh ngẩng đầu nói với bác sĩ Tiêu.

“Mở sọ, đóng sọ, cậu ta đã đi theo không dưới hai mươi lần, còn làm không tốt chính là ngứa da.”

An Ký Viễn thông minh lại rất cố gắng, thêm có Quý Hàng ở bên cạnh tự mình dạy dỗ, dĩ nhiên nằm trong nhóm bác sĩ nội trú xuất sắc nhất, cậu chỉ là rất dễ dàng vì chuyện của anh mà bị phân tâm.

“Tay để ở đâu thế? Cậu là sinh viên thực tập sao, sợ máu, váng đầu à?”- Tiêu Triều Nam cầm kẹp cầm máu trong tay không hề khách khí đập vào mu bàn tay An Ký Viễn.

“Cậu tưởng mình là tiểu cô nương đang may vá, tốc độ kiểu này số ca chờ phẫu thuật chắc xếp hàng thành tường thành mất.”

“Không biết kêu lau mồ hôi sao? Mồ hôi rơi xuống gây nhiễm trùng thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Tay An Ký Viễn cầm dụng cụ cứng đờ, bên tai vang đầy tiếng mắng của Tiêu Triều Nam, trên đầu thì có cảm tưởng như bóng đèn phẫu thuật kia sẽ nướng chín mình mất.

Tiêu Triều Nam bất kể An Ký Viễn có phải học trò cưng của Quý Hàng hay không, Kiều Thạc thời điểm ban đầu đi theo Tiêu Triều Nam cũng bị mắng không ít, không bác sĩ ngoại khoa nào không trải qua thời kỳ bị bác sĩ mổ chính ở trên bàn mổ mắng đến hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

Ra khỏi phòng phẫu thuật, tâm tình của An Ký Viễn xấu hơn nhiều, trong lòng vẫn luôn bận tâm về chuyện của anh nên không nghe thấy Kiều Thạc gọi theo phía sau.

“Này!”- Kiều Thạc kéo cánh tay An Ký Viễn.

“Gọi cậu đấy, bị chửi đến ngốc rồi à?”

An Ký Viễn lúng túng đáp: “Không có nghe thấy, xin lỗi sư huynh.”

“Tính tình của Tiêu lão đại là vậy, trong phòng phẫu thuật luôn mạnh miệng không tha người.”

Kiều Thạc sóng vai đi bên cạnh, vô tình hay cố ý khuyên nhủ:

“Trong lúc bực dọc có nói nặng lời cũng đừng để trong lòng.”

“Ừm.”- An Ký Viễn thật không để ý, dẫu sao so với sự khó khăn của anh mà nói không thấm vào đâu. Nói đến cũng vì cậu mãi nhớ đến chuyện của anh mà phân tâm, bác sĩ Tiêu mắng một chút cũng không oan uổng.

Kiều Thạc bất đắc dĩ im lặng, nhìn hành lang vắng vẻ, thấp giọng hỏi:

“Thầy bị khiếu nại là chuyện gì vậy?”

“Khiếu nại?”- An Ký Viễn kinh ngạc ngẩng đầu.

Kiều Thạc híp mắt hỏi:

“Cậu không biết? Y tá trưởng không nói cho cậu biết?”

An Ký Viễn mím môi, tim đập một trận cuồng loạn, gật đầu lại lắc đầu, vẫn không nói chuyện.

Kiều Thạc nhìn chằm chằm An Ký Viễn, không nhẹ không nặng đẩy cánh tay ra.

“Không phải có liên quan đến cậu chứ?”

Đôi mắt An Ký Viễn chớp động, chút hốt hoảng như muốn trào ra, rốt cuộc gần như không biết làm thế nào mà cúi đầu xuống nhỏ giọng nói:

“Gần như vậy.”

Trong phòng làm việc của Cố Trưởng khoa, tư thế ngồi của Quý Hàng nhìn như có phần tùy ý nhưng thực tế đầy cảm giác áp bách, thẳng thừng đối mặt với vị Trưởng phòng Giám định, mỉm cười hời hợt nhưng không mất lễ độ.

“Sự thật là vậy. An Ký Viễn trong lúc trực ban đã đến khoa Nội thần kinh làm một ca thủ thuật chọc dịch não tủy. Đây là thủ thuật khá đơn giản không gây nên ảnh hưởng lớn. Thân nhân nhìn vào lần đầu tiên đâm kim thất bại mà suy ra kết quả, nhưng thể trạng người bệnh cũng xem là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc đâm kim thất bại. Nhưng nói rằng do An Ký Viễn làm việc không tuân thủ đúng quy trình vô khuẩn dẫn đến viêm màng não là lời nói vô căn cứ, mời tổ giám định vào cuộc điều tra là được.”

Trưởng phòng Giám Định Cù Minh xoa xoa thái dương, lộ nét mặt khó xử cúi đầu nhìn bệnh án. Trước khi Quý Hàng trực tiếp bày tỏ thái độ của bản thân, anh sẽ không nói gì.

Anh là người ngoài ngành, những kiến thức chuyên môn về bệnh lý anh không am hiểu nhiều lắm. Anh vốn trông cậy vào Quý Hàng sẽ giống như những khoa bệnh khác, một khi xảy ra khiếu nại sẽ tích cực phối hợp cùng anh đắn đo, phân tích mọi chi tiết trên bệnh án nhằm tìm ra đầu mối giải quyết êm đẹp nhất nhưng Quý Hàng dường như không có dư thừa tính nhẫn nại.

“Đúng là vậy, chúng tôi cũng đã kiểm chứng qua nhưng người nhà bệnh nhân rõ ràng muốn làm lớn chuyện, nghe nói người phụ nữ tên Hoàng Anh kia có chồng làm trong ngành truyền thông. Quý Phó khoa thử nghĩ lại xem, hay là khoa Ngoại thần kinh ra mặt nói xin lỗi?”

“Việc này không thể nào.”- Quý Hàng nhìn thẳng vào Cù Minh mà nói.

“Không phải trách nhiệm của bác sĩ lại muốn bác sĩ đứng ra nói xin lỗi. Tôi biết ở những khoa khác vì để dàn xếp ổn thỏa quả thật có tiền lệ này, nhưng ở chỗ tôi thì không thể nào.”

Bị cự tuyệt thẳng mặt, Cù Minh có chút bực dọc nói:

“Trong chuyện này rõ ràng khoa các anh không phải không có sai.”

Quý Hàng cũng không muốn gây xung đột với Phòng Giám định nên cố gắng điều chỉnh giọng điệu của mình dễ nghe hơn.

“Chuyện này, An Ký Viễn quả thật xử sự không ổn thỏa, nhưng xét về chẩn đoán lâm sàng cùng kỹ thuật thực hành thì không có bất kỳ vấn đề nào. Bác sĩ nội trú vốn là cá thể tồn tại dưới hai mặt, bọn họ một mặt xem như thuộc biên chế của bệnh viện, có bằng hành nghề bác sĩ nhưng ở một mặt khác là sinh viên vừa bước ra khỏi quy trình giảng dạy lý thuyết thuần túy trực tiếp bước vào thực hành lâm sàng. Đáng tiếc, chế độ y học hiện nay không có quy định rõ ràng về nhiệm vụ và trách nhiệm của bác sĩ nội trú. Sự rèn luyện bọn họ cần trải qua trong quá trình trở thành bác sĩ chính thức không phải chỉ dựa vào những cái cúi đầu xin lỗi.”

Cù Minh có chút khó xử nhìn qua Cố Bình Sinh. Anh ta dĩ nhiên không biết Quý Phó khoa thường ngày “nhất tự thiên kim” ngày hôm nay cùng anh giảng giải một loạt lý lẽ như vậy thật khó thấy được.

Cố Bình Sinh nhẹ giọng mở lời: “Tiểu Quý à, người nhà bệnh nhân bây giờ đang chĩa mũi dùi về phía cậu a, nói rằng cậu không có y đức, bao che cấp dưới, che giấu sai lầm. Cái mũ lớn xấu xa này đã chụp xuống đầu cậu, sẽ không có ai quan tâm đến chi tiết trong đó, trọng yếu nhất là ai sẽ gánh trách nhiệm. Ồn ào thế này đối với cậu không hề tốt.”

Quý Hàng cười khẽ. Thời điểm khóe môi cong lên dường như có luồng ánh sáng mặt trời chiếu đến hai gò má, cả người cũng tản ra một cổ khí tức ấm áp so với cảm giác lạnh lẽo trên bàn mổ hoàn toàn khác biệt.

“Tôi biết.”

“Cậu biết!”- Cố Bình Sinh chợt lên giọng, cây viết trong tay gõ mạnh xuống tệp hồ sơ tạo nên tiếng vang khá lớn, giọng điệu nhẹ nhàng vừa rồi bị hai chữ kia của Quý Hàng làm tan biến, thay vào đó là tràn đầy tức giận.

“Cậu biết mà còn ở đây cứng đầu? Cậu đã trải qua bao nhiêu kinh nghiệm? Không nhìn ra hiện tại là tình huống gì sao? Thời điểm người nhà bệnh nhân tìm đến, cậu không lẽ đều chưa từng cân nhắc mọi chuyện?”

“Cân nhắc qua, cũng đã nghĩ đến.”- Giọng nói Quý Hàng rất bình tĩnh, thậm chí có chút ung dung.

“Học trò của tôi làm việc không đúng nguyên tắc, tôi sẽ dạy dỗ lại. Nếu như Phòng Giám định cho rằng là tôi quản lý bất lực, dựa vào quy chế muốn xử lý thế nào tôi cũng vui lòng tiếp nhận. Nhưng dựa vào chuyện này nói y đức của tôi có vấn đề, tôi không chấp nhận, vì để giải quyết ổn thỏa mà muốn tôi phải đưa An Ký Viễn ra cúi đầu thỏa hiệp, tôi càng không đồng ý. Tôi muốn bảo đảm mọi sinh viên bước chân vào Khoa Ngoại thần kinh sẽ không phải vào một ngày nào đó bất đắc dĩ trở thành tội nhân. Các vị muốn tôi dạy cho họ những kỹ xảo này để tồn tại trong giới y học căn bản không thể nào.”

Cố Bình Sinh bị Quý Hàng làm tức nghẹn mất, vỗ mạnh tệp hồ sơ xuống bàn, trợn mắt nhìn người một lúc lâu, cuối cùng bởi vì gương mặt Quý Hàng từ đầu đến cuối đều là nụ cười nhàn nhạt mà vơi đi đôi chút.

“Cậu muốn tiếp nhận điều tra? Trong thời điểm quan trọng này tiếp nhận điều tra? Cậu có biết hồ sơ bổ nhiệm vừa mới được trình lên, trên căn bản đã xác định sẽ là Trưởng khoa Ngoại thần kinh nhiệm kỳ tới. Một khi hồ sơ điều tra được mở, đề nghị “Mười thanh niên kiệt xuất toàn quốc”, “Giải thưởng thành tựu y học” rồi báo cáo luận án đều đang trong thời gian xét duyệt. Bọn họ đều không phải chuyên gia y học, sẽ không quan tâm đến từng chi tiết trong hồ sơ bệnh án, họ chỉ thấy rằng cậu đã gây ra bao nhiêu phiền toái.”

Quý Hàng lẳng lặng nhìn Cố Bình Sinh thật lâu, ngay khi Cố Bình Sinh vừa muốn nói tiếp thì anh lại bất ngờ gọi một tiếng “Thầy”.

Cố Bình Sinh rõ ràng bị một chữ ấy làm nghẹn lời. Quý Hàng khi còn là bác sĩ nội trú, Cố Bình Sinh là bác sĩ chủ trị trong tổ của anh, mặc dù ông không trực tiếp mang theo bên người dạy dỗ, cũng không có mối quan hệ thân tình giống như Quý Hàng và Kiều Thạc hiện tại nhưng vốn một lòng yêu chuộng nhân tài, đối với Quý Hàng vô luận là thái độ xử sự hay kỹ năng lâm sàng đều nổi bật hơn người cũng thỉnh thoảng chỉ điểm thêm vài phần. Thời điểm đó, Quý Hàng cùng mọi người trong tổ đều gọi ông một tiếng thầy, sau đó, theo thời gian khi Cố Bình Sinh thăng chức làm Phó khoa rồi Trưởng khoa, Quý Hàng chẳng biết từ lúc nào, cũng giống những người khác gọi Trưởng khoa.

Hai tiếng “Trưởng khoa” đại biểu cho uy quyền tuyệt đối cùng sự tôn trọng, nhưng lại khó tránh khỏi sự lạnh nhạt. Mà tiếng “thầy” lại có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.

“An Ký Viễn gọi em là thầy. Trong khoa, rất nhiều bác sĩ nội trú, sinh viên thực tập,… đều gọi em một tiếng thầy. Thời điểm bọn họ gọi em là thầy, em đều nhớ đến ngày ấy thầy dạy em phải luôn toàn tâm toàn ý cứu chữa cho bệnh nhân…”

Quý Hàng hơi mím môi nói tiếp: “Vì để bảo toàn danh dự của mình, một chút ý thức đảm đương cũng không có, làm cả khoa phải chịu điều tiếng oan ức, thậm chí đem cấp dưới của mình ra làm bia đỡ đạn,.. thầy không hề dạy em như vậy và em cũng tuyệt đối sẽ không làm như thế đối với học trò của mình.”

———————————-
Bình Luận (0)
Comment