Ăn Cơm Mềm Không - Từ Liễm

Chương 29

“… ”

Vậy mà anh thật sự đang xem camera!

Một tia xấu hổ nhỏ bé của Lâm Thiên Vận nhanh chóng lan rộng trong không khí.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng trên ghế sô pha, cổ tay sắp không chống đỡ nổi khuôn mặt nữa.

Bố dượng gì chứ, người ta Hứa Ứng Quý căn bản không muốn nhận đứa con trai ngốc nghếch này của cô.

Mất mặt quá đi!

Chỗ khuỷu tay bị lõm xuống, Hứa Ứng Quý đổi vị trí, ngồi xích lại gần cô, cầm điều khiển từ xa trên bàn trà bấm dừng hình ảnh trên tivi.

Lâm Thiên Vận không thể giả vờ xem tivi nữa.

“… ”

Cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng như quý phi say rượu, bề ngoài tao nhã nhưng thực chất cứng đờ, đảo mắt một vòng, ánh mắt lặng lẽ chuyển sang người bên cạnh.

Sau khi về nhà, quần áo của Hứa Ứng Quý dường như lúc nào cũng không chỉnh tề, khóa thắt lưng kim loại trên eo thon gọn càng giống như đang phát ra lời mời với cô, chỉ cần cô khẽ chạm vào, là có thể sở hữu thân thể hoàn mỹ trẻ trung của người đàn ông.

Lâm Thiên Vận thu hồi tầm mắt, ngừng tưởng tượng.

Tiếng tivi lại vang lên.

Hứa Ứng Quý chuyển kênh, nghiêng đầu hỏi cô: “Thích xem quảng cáo vậy sao?”

Dù sao cũng đã mất mặt rồi, Lâm Thiên Vận cứ mặc kệ, giả vờ bình tĩnh liếc mắt đưa tình với anh: “Càng thích xem anh hơn.”

Hứa Ứng Quý hơi nheo mắt lại.

Anh vắt chéo chân dài ra sau, tư thế ngồi nhàn nhã, một khuỷu tay chống lên lưng ghế sô pha đỡ lấy cằm, hai ngón tay kẹp ly rượu chân cao, vây Lâm Thiên Vận trong vòng tay và cơ thể mình, nhìn cô một lúc rồi từ từ cúi người xuống: “Xem chỗ nào của anh?”

Ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người anh, nhịp tim của Lâm Thiên Vận đột nhiên tăng nhanh.

Nhìn từ góc độ nằm nghiêng, đường nét cằm của Hứa Ứng Quý rõ ràng hài hòa, khuôn mặt tinh xảo đến mức không chê vào đâu được, đôi môi đẹp đẽ dính một chút rượu, bóng loáng mê người, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng càng thêm quyến rũ.

Ánh mắt này, như đang mời cô hôn…

Lâm Thiên Vận bị trêu chọc đến mức tâm hồn xao xuyến, khuỷu tay không chống vững mép ghế sô pha, cơ thể mất thăng bằng trượt đi, suýt nữa thì đập vào bàn trà, Hứa Ứng Quý kịp thời đưa tay đỡ lấy đầu cô, kéo chiếc gối dựa bên cạnh kê vào sau gáy cô.

Anh nhân cơ hội nắm lấy cằm cô, nhìn xuống cô từ trên cao, ngón tay cái xoa xoa trên má cô: “Thấy gì trên người anh? Mà lại kích động vậy?”

Lâm Thiên Vận: “… ”

“Hửm?” Hứa Ứng Quý hơi nghiêng đầu.

Đừng câu dẫn nữa, đừng câu dẫn nữa, cô sắp bị anh câu mất hồn rồi!

“Thấy hết rồi.” Lâm Thiên Vận ***** ***** môi, dời mắt: “Không kích động, béo lên rồi, không giữ được dáng.”

“Không béo.” Hứa Ứng Quý hơi cụp mi, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá vóc dáng cô, không hề che giấu sự khao khát trong mắt, nhưng lại không hề có vẻ lỗ mãng, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

Nhưng ánh mắt thưởng thức này đặt trên người Hứa Ứng Quý thì lại biến chất, bởi vì bản thân anh đã đẹp, với khuôn mặt tuyệt sắc đó mà khen một người khác đẹp, chỉ khiến người ta cảm thấy tự ti mặc cảm.

“… Không được nhìn chỗ này.” Lâm Thiên Vận kéo chiếc gối dựa sau đầu ra trước ngực, hai tay ôm gối che chắn ánh mắt không chút che giấu của anh: “Anh đến đây để trêu chọc em, xem em xấu hổ phải không?” Cô hơi đỏ mặt: “Nói đi, anh có ý đồ gì.”

Hứa Ứng Quý nghiêng đầu yên lặng nhìn cô một lúc.

“Tối nay đến phòng anh xem tranh không?” Anh đưa ra lời mời với Lâm Thiên Vận.

???

Lâm Thiên Vận đơ người vài giây mới hiểu được ý của anh.

“Anh lại…”

“Không làm.” Hứa Ứng Quý nói: “Chỉ là ngủ cùng nhau thôi.”

Lâm Thiên Vận cảm thấy kinh ngạc: “Không phải anh thích ngủ một mình sao?”

“Tập dần cho quen.” Hứa Ứng Quý nghiêng đầu, hất cằm về phía ban công: “Cũng không thể mãi làm bố dượng được.”

“… Muốn lên chức bố ruột, cũng không phải là không được.” Lâm Thiên Vận cảm thấy mình chiếm thế thượng phong, cười tinh quái, đắc ý vươn chân đặt lên người Hứa Ứng Quý, ra hiệu anh bế cô vào phòng ngủ.

Hứa Ứng Quý cúi đầu nhìn đôi chân trắng nõn của cô, lông mày hơi nhướng lên, cúi người bế cô lên.

“Không tranh giành vị trí. Mẹ là mẹ ruột, bố thì không cần.”

Câu nói này nghe có vẻ không sai, nhưng Lâm Thiên Vận luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Đợi đến khi Hứa Ứng Quý bế cô vào phòng ngủ chính, Lâm Thiên Vận mới nhận ra —— Sao cô lại thành mẹ ruột của heo con rồi???

Hứa Ứng Quý đang ám chỉ cô ngốc nghếch sao!?

“Em đổi ý rồi.” Cả người Lâm Thiên Vận treo trên người Hứa Ứng Quý, nhưng lại giả vờ khách sáo quay mặt đi kéo giãn khoảng cách với anh, mặt không cảm xúc khẽ hừ một tiếng: “Thả em xuống, cảm ơn.”

Hứa Ứng Quý cụp mắt: “Sao vậy?”

“Anh mắng em.” Lâm Thiên Vận khẽ cười khẩy một tiếng: “Không ngủ với anh nữa.”

Hứa Ứng Quý ném cô lên giường, thân hình cao lớn phủ xuống, lòng bàn tay giữ lấy chân cô kéo váy lên, giọng nói khàn khàn: “Muộn rồi.”

“Em không —— Ưm…” Tiếng phản đối của Lâm Thiên Vận bị nuốt chửng.

Trai đơn gái chiếc giống như củi khô lửa bốc, chỉ cần một cơn gió, lập tức có thể bùng cháy, nhưng Hứa Ứng Quý chỉ hôn cô, mặc cho cơn gió này thổi qua, không hề tiến thêm một bước.

“Anh đi tắm.”

Hơi thở quấn quýt tách rời, Hứa Ứng Quý lui ra, đứng bên giường đưa tay vò mái tóc mềm mại, cúi đầu điều chỉnh nhịp thở.

Rõ ràng anh đã… Vậy mà có thể nhịn được sao?

Lâm Thiên Vận kéo chăn che nửa khuôn mặt, vành tai đỏ bừng, đôi môi vương vấn vị rượu vang đỏ từ đầu lưỡi Hứa Ứng Quý, giữa răng môi còn lưu lại hơi thở của anh.

Cô xoay người, khẽ “Ừm” một tiếng, hơi thở gấp gáp hỏi: “… Anh thích ngủ bên trong hay bên ngoài?”

Gương mặt xinh đẹp ửng hồng, đuôi mắt cong lên tạo thành đường cong mê người, quyến rũ mà không tự biết.

Hứa Ứng Quý hít sâu một hơi, giọng khàn khàn đáp: “Ngoài.”

“Được.”

Lâm Thiên Vận ngoan ngoãn lăn vào trong.

Tiếng nước trong phòng tắm khiến Lâm Thiên Vận suy nghĩ miên man.

Mỗi một nơi trên cơ thể Hứa Ứng Quý cô đều quen thuộc không còn gì để nói, lúc làm chuyện đó Lâm Thiên Vận thích sờ mó lung tung, Hứa Ứng Quý thường xuyên bị cô làm cho mơ màng, cứ tưởng cô sợ hãi nên sẽ nắm lấy tay cô, sau này xác định cô chỉ đơn thuần là háo sắc, nên không ngăn cản nữa.

Cô căn bản không khống chế được, bởi vì người này sinh ra đã hợp gu thẩm mỹ của cô.

Điều bất ngờ nhất là Hứa Ứng Quý còn có cùng sở thích với cô, sở hữu vẻ ngoài lạnh lùng nho nhã, nhưng lại thô lỗ bá đạo trong chuyện đó, quả thật thỏa mãn mọi ảo tưởng của cô về đàn ông.

Nhưng anh chỉ là đối tượng hợp tác kết hôn của cô.

Hết hạn hợp đồng, cô sẽ không thể có được anh nữa.

Hơn nữa…

Cô vẫn là kẻ ham lợi ích, vì muốn gả vào nhà giàu có mà đá bay đối tượng yêu đương qua mạng là Hứa Ứng Quý, là người phụ nữ bội bạc.

Lâm Thiên Vận muốn theo đuổi Hứa Ứng Quý, biến anh thành chồng thật sự.

Nhưng lại sợ bị trả thù.

Nhân lúc Hứa Ứng Quý đang tắm, Lâm Thiên Vận bò dậy, đi chân trần lặng lẽ lẻn về phòng lấy điện thoại, mở trình duyệt tìm kiếm ngày 24 tháng 12 là cung gì, tra được Hứa Ứng Quý là Ma Kết, lập tức tìm kiếm Ma Kết có lòng báo thù mạnh đến mức nào.

Phần lớn kết quả tìm kiếm được đều là “trưởng thành ổn trọng”, “bình tĩnh”, “lòng chung thủy và tinh thần trách nhiệm với tình yêu”, những lời khen ngợi kiểu này, Lâm Thiên Vận không tin cung hoàng đạo của Hứa Ứng Quý lại hoàn hảo như vậy, lại tìm kiếm thêm về khuyết điểm: cứng nhắc, không đủ lãng mạn, thiếu nhiệt tình, cố chấp…

Lúc này mới hài lòng gật đầu.

Xem xong phiên bản web, Lâm Thiên Vận lại bấm vào tìm kiếm video ngắn “bảng xếp hạng thù dai của mười hai cung hoàng đạo”, nghe blogger nói Ma Kết thù dai, là kiểu người âm thầm, thâm hiểm, lúc trả thù sẽ thi triển kế liên hoàn, muốn tàn nhẫn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Lâm Thiên Vận sợ hãi ném điện thoại đi.

Không thể theo đuổi nữa rồi.

Phải chinh phục anh bằng cách ngủ với anh!

“Còn chưa ngủ sao?”

Hứa Ứng Quý quấn khăn tắm đi ra, tóc tai rối bù, chóp mũi còn đọng nước, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, mê người vô cùng.

Lâm Thiên Vận đưa ra kết luận: Chiêu này nhất định chính là kế liên hoàn của anh —— mỹ nhân kế.

Không thể trúng kế.

“Ồ, về phòng lấy điện thoại.” Vẻ mặt Lâm Thiên Vận bình tĩnh, đặt điện thoại cạnh gối, nằm xuống, im lặng đắp chăn cho mình.

“Chúc ngủ ngon, sếp Hứa.” Giọng cô không hề có cảm xúc.

Vẻ mặt Hứa Ứng Quý hoang mang.

Mười phút trước còn ôm anh nhiệt tình như lửa, tắm một cái xong, lại không vui rồi?

Cảm nhận được người phía sau đến gần, cơ thể Lâm Thiên Vận căng cứng. Rõ ràng đã từng nhiều lần thân mật xác thịt, nhưng khi Hứa Ứng Quý đến gần, Lâm Thiên Vận vẫn căng thẳng đến mức không biết làm sao.

Cô nắm chặt góc chăn, từng chút từng chút cẩn thận dịch sang bên cạnh.

Chăn bị vén lên một góc, Hứa Ứng Quý nằm vào.

Chắc hẳn anh tắm nước lạnh, da hơi mát, khi chạm vào anh, Lâm Thiên Vận lại giống như bị bỏng, cả người run lên.

Cô tiếp tục dịch sang bên cạnh.

Một bàn tay to lớn đặt ngang hông, Hứa Ứng Quý giữ lấy người cô, xoay cô lại đối mặt với anh rồi ôm vào lòng: “Lăn nữa là rơi xuống đất đấy.”

Khoảnh khắc rơi vào lòng anh, Lâm Thiên Vận đột nhiên nín thở.

Hứa Ứng Quý cúi đầu, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, hơi thở của Lâm Thiên Vận phả vào vai anh, cô len lén ngước mắt nhìn yết hầu gợi cảm sắc bén của anh, cảm thấy mình giống như con rối gỗ bị đóng đinh trong lòng anh, không thể động đậy, chỉ có thể dùng mắt thưởng thức cảnh đẹp.

Hình như cô đã biết vì sao mình căng thẳng rồi.

Trước đây đều là làm xong rồi đi, sợ ở lại qua đêm bị trừ tiền, cho dù có ngủ thiếp đi cũng là vì mệt đến mức bất tỉnh nhân sự, chưa từng tỉnh táo mà thân mật ôm ấp Hứa Ứng Quý như vậy.

Tối nay lúc Hứa Ứng Quý về nhà trông tâm trạng có vẻ không tốt lắm, có thể cảm thấy ngủ một mình quá cô đơn, nên muốn dùng cô – người sống sờ sờ này để náo nhiệt một chút?

… Sau khi kết hôn hình như anh cũng chưa từng vui vẻ.

Lâm Thiên Vận chậm chạp nhận ra, từ góc nhìn của Hứa Ứng Quý, lúc yêu đương qua mạng kiên nhẫn lại dịu dàng dỗ dành bạn gái nhỏ, giúp cô học bù, cùng cô thi đại học, dạy cô cách đối nhân xử thế, giải quyết mọi phiền muộn cho cô, bầu bạn mỗi dịp lễ tết, dỗ dành cô ngủ mỗi đêm… Kết quả đợi cô lớn lên, nói bỏ là bỏ anh luôn.

Cho người bình thường hai trăm nghìn tệ là giúp đỡ người nghèo, cho Hứa Ứng Quý – cậu ấm nhà giàu nghèo đến mức chỉ còn mỗi tiền thì chính là sự sỉ nhục.

Hứa Ứng Quý chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Mỗi ngày đều cẩn thận tính toán làm sao để trả thù bạn gái cũ, tâm trạng làm sao tốt được.

Lâm Thiên Vận an tâm nhắm mắt lại.

Trên giường nhiều thêm một người, hai người đều có chút không quen.

Rèm cửa kéo kín, phòng ngủ yên tĩnh, tiếng thở đều đều là cố ý.

Đến nửa đêm về sáng, nhịp thở cố ý mới dần dần trở nên tự nhiên.

*

Buổi sáng, Lâm Thiên Vận bị đồng hồ sinh học đánh thức đúng giờ.

Ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm nhận được cánh tay đặt trên eo mới ý thức được mình đang ở đâu.

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Hứa Ứng Quý hiện ra trước mắt.

Vậy mà cô lại ngủ trong phòng của Hứa Ứng Quý.

Không phải vì nhu cầu sinh lý, mà đơn thuần là ngủ cùng nhau như vợ chồng.

Thật không thể tin được.

Lúc ngủ trông anh thật hiền lành vô hại, giữa hai lông mày toát lên vẻ ôn hòa thanh tú mà ngày thường không thấy, nhìn rất đẹp mắt. Lâm Thiên Vận đưa tay ra, rất nhẹ nhàng chọc vào lông mi của anh.

Hứa Ứng Quý khẽ nhíu mày, Lâm Thiên Vận lập tức rụt tay lại.

Vẫn là đánh thức anh dậy rồi.

Hứa Ứng Quý chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen mang theo vẻ mơ màng lúc mới tỉnh, yên lặng nhìn cô vài giây, dường như đã nhìn rõ mặt cô, anh từ từ nhắm mắt lại, siết chặt cánh tay kéo cô vào lòng.

Tiếp tục ngủ.

Lâm Thiên Vận: “… ”

Còn tưởng anh sẽ trở mặt vô tình đuổi cô về phòng mình.

Hú hồn hú vía.

Sinh hoạt của Hứa Ứng Quý rất điều độ, cho dù buổi tối lôi kéo cô làm mấy lần thì anh vẫn có thể dậy đúng giờ tập thể dục buổi sáng, tối qua chắc anh cũng mất ngủ nên mới ngủ lâu như vậy. Cô mất ngủ là vì không quen có thêm người bên cạnh, vậy Hứa Ứng Quý thì vì sao?

Gối đầu lên cánh tay anh ngủ có một cảm giác an toàn khó tả, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, Lâm Thiên Vận nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Ngủ nướng đến mười một giờ trưa.

Lâm Thiên Vận vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt của Hứa Ứng Quý.

“Sếp Hứa, chào buổi sáng.” Cô thoải mái chào hỏi.

Hứa Ứng Quý ôm cô, thản nhiên nói: “Không còn sớm nữa.”

Nhìn ánh nắng chiếu xuyên qua khe hở rèm cửa có thể phán đoán đã gần trưa, Lâm Thiên Vận đưa tay ôm cổ Hứa Ứng Quý, phát huy đầy đủ phẩm chất của một người vợ hiền: “Trưa nay ăn cơm ở nhà nhé? Muốn ăn gì, em nấu cho anh.”

Hứa Ứng Quý nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống.

“… Trừ em ra.”

Lâm Thiên Vận nghiêng đầu né tránh.

Nụ hôn của Hứa Ứng Quý hụt, rơi xuống cổ cô.

Anh thuận thế nhẹ nhàng mút vài cái, lưu lại dấu ấn của mình, mút đến mức người Lâm Thiên Vận mềm nhũn. Ngay khi cô sắp không chịu nổi nữa, Hứa Ứng Quý xoay mặt cô lại, mặt không cảm xúc nói: “Vậy thì canh cà chua trứng gà.”

   
Bình Luận (0)
Comment