Ăn Con Gà Lớn

Chương 25


Edit: Tê Tê Team
Căn cứ quân sự, cầu vượt biển.
Đội công cầu gặp đội thủ cầu.
Hai đội đang giằng co, không khí chết chóc.

Tay bắn tỉa trong đội thủ cầu kém xa tay bắn tỉa đội địch, bị quân địch hehot, xác chìm xuống biển.
Tay bắn tỉa vừa chết, áp lực tấn công đã giảm đi đáng kể,  đội công cầu nhanh chóng tiêu diệt bốn người đội thủ cầu, trở thành đội thủ cầu mới.
Thân phận đội thủ cầu này thật không đơn giản, bọn họ là thành viên đội chuyên nghiệp Hổ Khiếu.
Chẳng qua là danh tiếng của họ không vang dội như chiến đội hàng đầu Vương Triều và YOUTH.
Người câu lạc bộ game đều biết PUBG sẽ phát triển theo hướng thi đấu eSport, với sức nóng hiện tại của eSport, ai có thể giành quán quân PUBG mùa đầu thì lợi ích vượt xa tưởng tượng.
Vừa nghĩ vậy, tất cả người chiến đội chuyên nghiệp huấn luyện điên cuồng như cắn thuốc, khuôn mẫu phỏng theo cúp Ăn gà trước kia.
Lúc đầu bọn họ luyện tập thi đấu như đang đánh trong đội bình thường, kết quả huấn luyện viên kiêm người đại diện của chiến đội gọi bọn họ vào trò chơi, thực chiến cho nhiều.
Nghe nói dạo này game có rất nhiều cao thủ, xuất hiện cách chơi mới.
Chỉ đấu nội bộ và đấu với các câu lạc bộ khác không có ích, phải trải sự đời cơ.
“Tiểu Quỷ nói cái gì mà luyện kỹ thuật bắn không bằng luyện chiến thuật… Đúng là vui tính, game bắn nhau không luyện kỹ năng bắn thì chơi đồ hàng à? Người ngoài ngành đi làm quản lý chmúa hmề thật sự, trước kia cô ta thì giỏi chiến lược game lắm hay sao.”

Tay bắn tỉa của Hổ Khiếu nhìn sáng sủa nhưng ăn nói cộc cằn, anh ta vuốt AWM trong tay, bên trong còn tận 12 viên, đã dùng 8 viên, mỗi viên một mạng.
Tiểu Quỷ trong miệng anh ta là huấn luyện viên chiến đội Hổ Khiếu, vì trong tên có chữ Khôi* nên bị bọn họ bí mật gọi là Tiểu Quỷ.
(*) Chữ Quỷ (鬼) trong chữ Khôi (魁)
“Thì cô ta là huấn luyện viên chứ sao…” Anh chàng đầu đinh đưa ngón tay út ngoáy lỗ tai, “Luyện với người chơi bình thường chả có tí thử thách gì, tay bắn đội vừa rồi cũng tạm nhưng vẫn còn kém xa.”
Ngón tay cái của anh chàng đầu đinh bấm vào ngón út, chừa lại một khoảng bé: “Bọn họ được tẹo này nè.”
Tay bắn tỉa cười ha ha.
Nhưng một người khác trong đội nói với bọn họ: “Đừng tưởng thân phận mình cao quý hơn người bình thường, nói trắng ra là mọi người đều chơi game thôi.

Không phải hai người trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp vì thích chơi game sao? Trước giờ huấn luyện viên luôn nhấn mạnh đừng đánh mất bản thân.”
“Đừng khinh thường người chơi bình thường, coi chừng lại bị phản dame.”
“Cậu ——”

“Người trên cầu đang cãi nhau.” Bàn Tử dưới thuyền liếm đôi môi khô khốc, anh ta soi scope 8x để đọc khẩu hình, có thể nhìn nhìn rõ môi người trên cầu đang mấp máy.
Bàn Tử tiếp tục nói: “Bọn họ là người Hổ Khiếu, khác Đường thần ở Vương Triều, câu lạc bộ của bọn họ thành lập để đấu giải ăn gà chuyên nghiệp.”
Nguyên Tiểu Diệp trầm tư nhìn scope holographic trong tay, bố cô cũng không nhìn thấy trên cầu có gì.
Bàn Tử thấy Nguyên Tiểu Diệp im lặng, cho là cô không biết thi đấu chuyên nghiệp là gì nên giải thích qua PUBG cũng có thi đấu chuyên nghiệp.

Nhưng vì PUBG khác đấu eSport truyền thống, nó không có cơ chế cân bằng hoàn toàn, vận may chiếm đa số cho nên cách thi đấu chuyên nghiệp cũng khá khác bọt.
Ví dụ như Cúp ăn gà toàn quốc đã được tổ chức trước đây, thật ra toàn là chiến đội chuyên nghiệp, là hướng thay đổi của thi đấu chuyên nghiệp —— nhưng chưa được chính thức công nhận.
Nguyên Tiểu Diệp chẳng cảm thấy hứng thú chút nào, cô nhìn chằm chằm scope 8x lắp trên khẩu súng ngắn S12K của Bàn Tử.

Baby ngon nghẻ này vào tay anh ta lại thành kính viễn vọng, quá phí của.
Nguyên Tiểu Diệp chậm rãi mở miệng: “Đưa em 8x.”
Bàn Tử quay đầu, hoài nghi nhìn Nguyên Tiểu Diệp: “Em tự nhiên nó vừa thôi nhé! Chúng ta đâu phải quan hệ hợp tác, ai rảnh đưa trang bị cho e,.”
Nguyên Tiểu Diệp chỉ vào bốn người trên cầu bên ngoài vách ngăn: “Đưa em scope, em có thể giết sạch bọn họ.”
Bàn Tử cười cười, “Lộ vị trí đấy, khi làm cẩu* tinh, dù kẻ địch có dẫm lên đầu cũng không được động đậy.

Anh thích cẩu một chỗ, không thích tàn sát mọi nơi.”
(*) Cẩu ở đây không phải chó mà là nằm yên ý ạ
Bàn Tử không giống như đang nói đùa, anh ta chuyển qua khẩu súng ngắn có ống giảm thanh, họng súng dường như vô ý nhằm vào Nguyên Tiểu Diệp lại nhìn thấy Nguyên Tiểu Diệp cầm một quả nade trong tay.
Chỉ cần một tay là Nguyên Tiểu Diệp có thể rút chốt, lúc đó thì đồi thông hai mộ.
Bàn Tử: “…”
Anh ta nhanh nhẹn ném scope 8x cho Nguyên Tiểu Diệp, “Hối hận rủ em chơi ghê.”

“Không em đâm xe lật thuyền thì ai.” Nguyên Tiểu Diệp lắp scope 8x, cô cầm khẩu SR Kar98, lắp scope có số má lên xong thì khẩu súng này không còn để trang trí nữa.
Nguyên Tiểu Diệp dùng cùi chỏ đập vỡ vách ngăn phía trước, thò họng súng ra nhắm vào người trên cầu.
“Này, nếu em không chắc có thể giết người thì đừng nổ súng đấy.” Bàn Tử thấy Nguyên Tiểu Diệp định bóp cò, không nhịn được đưa tay đè tay Nguyên Tiểu Diệp xuống.
Bắn tỉa từ dưới lên rất khó bắn trúng, tính toán đường đạn, sức gió, quỹ đạo, vị trí của kẻ địch di chuyển khó hơn bắn từ trên xuống, mức độ khó tăng lên theo cấp số nhân.
Nguyên Tiểu Diệp lạnh lùng nhìn chằm chằm tay Bàn Tử, thấy đối phương ngượng ngùng thu tay về mới ngắm bắn lại.
“Áo khoác đỏ đen là tay bắn tỉa của bọn họ.” Bàn Tử nhỏ giọng nói.
Nguyên Tiểu Diệp đương nhiên biết, từ chỗ đứng của bọn họ có thể nhìn ra đây là một đội hình tập trung vào việc bảo vệ tay bắn tỉa..
Nguyên Tiểu Diệp nhướng mắt, không biết mình đã giết bao nhiêu tên bắn tỉa kiêu ngạo như này rồi.
Cô dùng súng trường giỏi nhưng súng bắn tỉa cũng không kém, những đứa trẻ năm đó bị ném trên đảo mà còn sống đều là cao thủ dùng súng.
Nguyên Tiểu Diệp bóp cò súng, tim Bàn Tử vọt ra khỏi họng, đạn bắn khỏi nòng súng, bay qua không trung về phía thanh niên trắng trẻo đang đứng trên cầu.
Một viên đạn vừa mới bay ra ngoài, Nguyên Tiểu Diệp cấp tốc kéo chốt thay đạn, nhắm bắn ngay một người khác.
“Uầy, súng này bắn cong* vãi!” Bàn Tử không nhịn được hoảng sợ nói.
(*) Ý chỉ đường đạn, sẽ khó trúng hơn nhiều
Trong lúc Bàn Tử hô lên kinh ngạc, Nguyên Tiểu Diệp lại nổ thêm hai phát súng nữa.
Bàn Tử không nhịn được lôi một cái 8x nữa ra quan sát cảnh tượng trên cầu.

Sau khi viên đạn đầu tiên trúng người bắn tỉa, anh chàng đầu đinh trở nên cảnh giác, lùi về sau một bước lại ăn ngay viên đạn thứ hai của Nguyên Tiểu Diệp.
Phát thứ ba, thứ tư cũng thế, Nguyên Tiểu Diệp phán đoán chính xác vị trí khác nhau của ba người Hổ Khiếu.

Chưa đến một phút mà cô đã clear một chiến đội chuyên nghiệp!
Hổ Khiếu không quá nổi nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp! Vậy mà đều không kịp phản ứng đã bị cô nhóc nhìn như vô hại này giết sạch!
Không phải ‘kẹo đồng’ của tôi tìm tới mấy người, mà đầu của mấy người tìm thấy ‘kẹo đồng’ của tôi!
Ở trong mắt Bàn Tử, hoàn toàn là ba người kia tự động dâng đầu cho Nguyên Tiểu Diệp bắn, có trời mới biết lúc trước anh ta đã nghĩ kiểu gì Nguyên Tiểu Diệp cũng không bắn được ai.
Bàn Tử tự cảm thấy nếu mình có kỹ thuật này của Sương Diệp, chắc chắn mình cũng sẽ hùng hổ ra ngoài gây sự, bắn nhau đến chết thì thôi.
Bàn Tử nhiệt huyết sôi trào: “Em gái Sương Diệp, dựa vào chúng ta, kỹ thuật của em, vận may của anh, chúng ta lao ra đập chết cha kẻ địch luôn! Cứ solo thẳng mặt cũng được!”
Nguyên Tiểu Diệp vừa clear bốn người, tâm trạng cũng hơi kích động: “Được!”
Nhưng mà…
Trên biển xuất hiện tiếng thuyền, càng ngày càng gần.
“…” Động tác kích động của Nguyên Tiểu Diệp và Bàn Tử khựng lại, cùng chui vào đường hầm, từ từ đợi người tới để phục kích.
“Đội trưởng, có thuyền ở chỗ này.”
“…” Người được gọi là đội trưởng dừng lại một cách kỳ lạ, sau đó nhẹ nhàng cất tiếng, “Đừng lại gần, có thể có người ẩn nấp bên trong, đứng xa xa ném bom vào cho nổ đi.”
Bàn Tử và Nguyên Tiểu Diệp: “… Cái lùm mía nó!”
Là Đường thần/người tốt số 2!
——
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì có cơ chế cấp bậc ẩn núp nên Tiểu Diệp Tử giỏi, người lên thớt cũng giỏi..

Bình Luận (0)
Comment