Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 23

Công Tôn Cẩm ở bên cạnh không khỏi che miệng cười ra tiếng: “Anh biết tôi thích nhất điều gì ở anh không?”

“Đẹp trai chứ gì, có thể nói là con gái các cô khá nông cạn, đừng chỉ nhìn thấy gương mặt đẹp trai này, phải nhìn cả nội tại của tôi có biết không!”

Mạc Hiển vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói.

“Tôi thích anh chính là vì tính cách không biết xấu hổ này! Hèn phết!”

Theo sự rời đi của Mạc Hiển, danh tiếng của anh đã dần dần lan truyền trong giới thượng lưu ở Giang Châu.

Hơn nữa, hồ sơ xây dựng Khu kinh tế Thành Bắc cũng được công bố dưới danh nghĩa của anh, một ông lớn nào đó đã nhảy dù xuống Giang Châu, trực tiếp vạch ra một vòng tròn ở khu vực thành Bắc.

Nhưng phàm là người có chút đầu óc kinh doanh thì hẳn là sẽ chạy ngay sang thành Bắc mua đất, thành Bắc là đầu mối giao thông then chốt của khu vực Giang Châu, các loại ga tàu cao tốc, ga tàu hỏa, bến xe đều năm bên đó cả.

Nhưng mọi người cũng đều biết, sân bay, ga tàu cao tốc phần lớn đều được xây dựng ở vùng ngoại ô thành thị, nói chung không có khả năng đặt ở trung tâm thành phố, trung tâm thành phố Giang Châu cũng đã rất đông đúc, nhà cũ không thể phá dỡ, căn bản là không thể phát triển được.

Cấp trên còn vẽ ra giấc mộng đẹp cho những doanh nhân, chủ đầu tư, nói cái gì mà tương lai thành Bắc bên kia sẽ trở thành điểm đầu tư quan trọng, nhưng người ta căn bản không tin!

Đã xây dựng ba năm rồi, bên kia chỉ thỉnh thoảng có người ngồi ô tô đến đi qua đi lại, sức mua và độ nổi tiếng ở đó nhìn chung không ổn, cho nên rất nhiều chủ bất động sản đã đầu tư vào rồi, không lâu sau lại tuyên bố đình công, không xây dựng nữa.

Một tháng bán không nổi hai căn nhà, chủ đầu tư nào chịu nổi?

Nhưng điều kỳ quái là, cùng một chiêu đó, cùng một cách làm, chỉ đổi vỏ bình mà không đổi rượu, hiệu quả đạt được vẫn rất kinh người.

Lúc này, trong phòng hội nghị trên tầng cao nhất của tập đoàn Chu thị.

Tất cả mọi người đang thảo luận về chính vấn đề này, tầng lớp quản lý cấp cao của Giang Châu đột nhiên tuyên bố chỉ thị mới, nói rằng có nhân vật lớn muốn trọng chấn thành Bắc, tương lai hạng mục thành Bắc này sẽ biến thành một con ngựa khỏe của Giang Châu.

Dự kiến, thành Bắc sẽ được kết nối với trung tâm thành phố trong vòng ba năm, tới lúc đó, tài nguyên bất động sản và đất đai đều sẽ bán với giá gấp đôi, nếu dám cược có thể sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Dù sao Giang Châu cũng rất lớn, dân số toàn thành phố bao gồm cả các quận, huyện đã vượt quá mười triệu, chỉ riêng vùng trung tâm đã có hơn tám triệu dân, hơn nữa giao thông đông đúc, tất cả đều kẹt ở khu phố cũ không thể khơi thông, phát triển được.

“Cậu em vợ của tôi làm việc trong hệ thống, nghe nói lần này phía trên thật sự muốn trọng chấn thành Bắc, đang dự tính tu sửa xây dựng hai tuyến tàu điện ngầm để kết nối tất cả thành một tuyến!”

“Nghe nói là có một ông lớn vừa đích thân tới Giang Châu, kế hoạch là do ông ta tự mình đề bút, tin tức cực kỳ đáng tin cậy!"

“Ông lớn kia còn được gọi là "Diêm Vương sống, nghe nói đã lèo lái hàng trăm dự án tài chính, tiền kiếm nhiều vô số, lần này tới Giang Châu cũng là vì phía trên phí rất nhiều sức mới mời tới được! Xem ra sản nghiệp của chúng ta bên kia đến lúc phát tài rồi!”

Tập đoàn Chu thị từ trên xuống dưới có sáu mươi mấy cổ đông, lúc này tất cả đều đang mồm năm miệng mười bàn tán.

Với quy mô của tập đoàn bọn họ, chỉ cần đầu tư khoảng một phần ba vào dự án thành Bäc, trong vòng ba năm tới là có thể nhận được lợi nhuận lên đến 300%. Đây quả thực là cơ hội ngàn năm một thuởi

“Diêm Vương sống?”

Chu Vân Phi bắt chéo chân, cười lạnh nói: “Chưa bao giờ nghe đến cái tên này! Tôi nói này, hạng mục của chúng ta không phải là nên đặt ở tập đoàn Phong Hoa sao? Dự án thành Bắc thúc đẩy cũng đã ba năm rồi? Ba năm trước bên đó trông thế nào, bây giờ trông thế nào, một chút thay đổi cũng không có, chúng ta cần thiết phải xản quần tiếp tục lội vũng nước đục này hay sao?”

“Cậu thì biết cái gì, chuyện nữ nhỉ tình trường chỉ làm cản bước những người làm chuyện lớn thôi!". Một người đàn ông trung niên ngồi ở trên cùng trầm giọng nói: “Thuốc kháng sinh của tập đoàn Phong Hoa rất quan trọng, có thể tranh thủ đương nhiên phải tranh thủ, nhưng thực sự không cần thiết phải đầu tư nhiều tiền của như vậy cho một người phụ nữ! Cậu làm như vậy sớm muộn cũng phải ăn thiệt thôi!”

Khoảng thời gian này, nhà họ Chu bọn họ đã đầu tư ít nhất một tỷ để chèn ép tập đoàn Phong Hoal

Giá trị của toàn bộ tập đoàn Phong Hoa còn không đến một tỷ, cũng có khả năng là ở trong mắt thế hệ trước vẫn thích những ngành thực dụng hơn, chẳng hạn như châu báu, sản xuất vân vân.

Nhưng bằng sáng chế độc quyền của Tần Lan, chào giá một tỷ cũng không bán, điều này làm cho bố của Chu Vân Phi cảm thấy con trai mình là thằng rất báo đời!

Vừa đúng lúc này, TV ở phòng họp phát sóng chương trình tin tức địa phương Giang Châu.

Chương trình này có nhắc tới dự án thành Bắc, làm cho hơn 60 cổ đông của tập đoàn Chu thị cơ hồ đều đã nhận thức rõ hướng đi của hạng mục này.

Cùng lúc, tại khu biệt thự người giàu Giang Châu, cỏ cây mơn mởn mùa xuân.

Mạc Hiển tay xách nguyên liệu nấu ăn mở cửa bước vào. liền nhìn thấy hai người phụ nữ ngồi xếp bằng trên sô pha, một người bưng một cốc mỳ gói xem tin tức đang phát sóng trên TV.

“Tôi về muộn có một lát mà hai người đã ăn sao? Gấp gáp nôn nóng thế sao?”

Tần Lan đang ngồi trên sô pha quay đầu ném cho anh một ánh mắt, ngữ khí lạnh băng hỏi: “Nghe nói trong thời gian đi làm, anh đã bỏ đi cùng một người phụ nữ?”

“Cô nghe tôi giải thích, cô ấy thật ra là...”

Không chờ Mạc Hiển nối hết, Tân Lan đã xua tay lạnh giọng: “Tôi không có thời gian nghe anh kể chuyện trăng hoa, nhưng anh đi làm bỏ bê công việc, phạt 500, tiền phạt trừ thẳng vào tiền lương của anh”

“Người phụ nữ này, cách nhìn của cô sao mà nhỏ nhen

vậy" “Hừ, cách nhìn thì đáng giá mấy đồng! Hầy, nếu khoản tiền anh nợ nhà họ Tần chúng tôi là thật thì tốt biết bao!”

“Không sai, là thật đó!”

“Tôi nói là tiền tươi thóc thật có thể nhìn được! Anh nợ một nghìn tỷ hay nợ mười triệu thì cũng giống nhau cả thôi, vì anh đâu có trả nổi!"

“???????”

Đây chính là điều nhục nhã nhất mà Mạc Hiển nghe được. trong năm nay, có thể nói anh bất tài, nhưng cũng không thể

nói anh nghèo, trong tay anh có mấy con át chủ bài, của cải tích lũy đủ mua được một nửa sản nghiệp của Giang Châu!

Cũng không phải là anh không trả nổi tiền nợ nhà họ Tần, nhưng chủ yếu là sư phụ anh thiếu quá nhiều tiền, hơn ngàn tỷ lận, cũng cần có tí thời gian chứ!

“Thật sự thiếu tiền thế sao?”, Mạc Hiển xách đồ ăn đi tới cười nhẹ: “Cô xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp, nhưng đầu óc không tốt lắm hal”

“Anh nói vậy là có ý gì?” Tần Lan híp mắt trầm giọng nói.

Cô ấy có thể chấp nhận việc người khác nói mình ngốc, nhưng tiền đề là người này thật sự phải có trí thông minh vượt qua cô ấy!

Mà cũng dễ cộc là xét về chỉ số IQ, Mạc Hiển thực sự rất cao, dù sao anh cũng từng là một thiên tài từng gây tiếng vang một thời.

“Cô nói xem, nếu cô cố gắng, tán đổ tôi thì tài nguyên, mối quan hệ, tiền bạc của tôi đều không phải là của cô hay sao?”, Mạc Hiển nhún vai cười xấu xa nói.

Phụt!

Tân Lan suýt phun ra ngụm mì nuốt dở, ngay cả Trần Hân ở bên cạnh cũng hoảng sợ vỗ vỗ ngực, không ngờ có một ngày cô ấy suýt chết ngạt vì mì ăn liền!

“Tôi thấy là anh chỉ muốn kéo người cùng mình trả món nợ nghìn tỷ mà thôi! Anh đúng là nham hiểm!”, cô ấy che miệng

ho hai tiếng rồi chế nhạo.

Mạc Hiển bất đắc dĩ thở dài: “Nhìn đi, cho nên tôi mới nói cô ngu ngốc!”

“Anh...”
Bình Luận (0)
Comment