Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 5

Hành tẩu giang hồ, coi trọng nhất chính là chữ tín! 

Hơn nữa, giấy trắng mực đen, dấu tay cũng đã ấn rồi, mọi thứ đều được viết rõ ràng như vậy, nếu như thật sự thất hứa, ăn quỵt, đừng nói là làm xấu mặt sư phụ dưới cửu tuyền, mà ngay cả bản thân Mạc Hiển cũng cảm thấy xấu hổ. 

Cái gì mà nhất ngôn cửu đỉnh, cái gì mà lời hứa đáng giá nghìn vàng! 

"Ác lắm! Ác quá——!" 

Mạc Hiển sẽ đi trả toàn bộ khoản nợ này, không phải chỉ là tiền thôi sao?! 

Nếu mọi việc đều chỉ đơn giản là kiếm tiền thì anh đã chẳng có gì phải muộn phiền. 

Giang Châu, mùa xuân ở căn nhà cỏ! 

Căn biệt thự này có cái tên nghe khá là thơ, xung quanh đều là những loại cây quý, đắt đỏ, toàn bộ khu biệt thự đều trồng cây tiêu huyền kiểu Pháp. 

Có lẽ hầu hết những người cao quý nhất và giàu có nhất Giang Châu đều tề tựu nơi đây, tất cả các gian phòng đều đã kín người trọ, hơn nữa đều là biệt thự nhà riêng, có khuôn viên vườn tược, hai tầng, hai mặt bắc nam đều thông thoáng. 

Giá cả cũng đắt đến mức cắt cổ, lên tới một trăm tám mươi nghìn nhân dân tệ một mét vuông, được coi là tiểu khu đắt đỏ nhất ở Giang Châu, thậm chí là cả khu vực Tây Nam cũng không có nơi nào sánh bằng! 

Mạc Hiển cầm chìa khóa cổng, nghênh ngang bước vào, bởi vì ông Tần đã thiết lập xong mọi mối quan hệ, cho phép anh có thể ra vào tiểu khu mà không bị cản trở, không những vậy, còn lo rằng anh sẽ không tìm được biệt thự Tần Lan ở đâu. 

Nên ông ta đã đặc biệt dặn dò anh, ngôi nhà có đèn lồ ng treo trước cửa là nhà của Tần Lan, dù sao lần này cô ấy cũng đã gây ra rất nhiều phiền toái, tốt nhất nên có thêm nhiều người theo cạnh bảo vệ hơn. 

Nhiệm vụ lần này không có quy định về thời gian, chỉ khi Mạc Hiển loại bỏ được hết toàn bộ những người ở phía sau đang theo dõi hạng mục nghiên cứu này thì nhiệm vụ mới có thể kết thúc. 

Có lẽ ông Tần không rõ lắm về những thành tích của Mạc Hiển, nhưng danh tiếng của sư phụ anh lớn thế nào, ông ta lại biết rất rõ. 

Đừng nói đến việc ở chung một chỗ, nếu Mạc Hiển nói một câu tối nay sẽ lên động phòng, đoán chừng ông già đó sẽ vui đến mức không ngủ mất. 

Hầu hết những cánh cửa của biệt thự này đều có khóa mật khẩu, khóa vân tay hoặc nhận diện khuôn mặt, tất nhiên cũng vẫn sẽ có phương pháp mở khóa nguyên thủy nhất, đó chính là dùng chìa khóa. 

Anh mở cửa, tiện tay ném chiếc túi nhỏ trên người mình xuống ghế sô pha. 

Trên bàn khắp nơi đều là mì hộp, dưới sàn thì là những gói đồ ăn vặt, không chỉ vậy, trên ghế sofa còn chất đầy quần áo phụ nữ, thậm chí còn có các loại tất lưới đen nhìn xuyên thấu rải rác khắp nơi, ngay đến cả đồ lót nhỏ cũng cứ thể móc trên sô pha. 

Anh lấy ngón tay khều bộ quần áo vẫn còn đọng lại hơi ấm trên ghế sô pha lên, rõ ràng là có người vừa mới thay ra cách đó không lâu 

"Chị Lan, chị về rồi ạ! Chị có thể mang mớ quần áo của em vào được không? Nó ở trên bàn ấy, em đi tắm quên mang vào!" 

Lúc này, từ trong phòng tắm truyền đến giọng nói của một người phụ nữ. 

"Đệt!" 

Mạc Hiển không khỏi sửng sốt: "Một phần tiền, bảo vệ hai người? Ông đây chưa từng làm ăn thua lỗ như vậy bao giờ!" 

"Chị Lan? Chị Lan! Chị có ở ngoài phải không? Mang quần áo vào hộ em với!" 

Anh nhìn quanh, cầm bộ quần áo đã được gấp trên ghế sofa lên, sau đó còn nấp bên ngoài phòng tắm, gõ nhẹ cửa rồi đưa tay ra. 

Rất nhanh, một đôi tay búp măng trắng nõn thon dài từ bên trong thò ra. 

Kết quả là đối phương vô tình nắm lấy cổ tay của Mạc Hiển rồi chạm vào cánh tay của anh. 

Giây tiếp theo... 

"A a a a a a!" 

Một tiếng hét chói tai phát ra từ phòng tắm, người phụ nữ bên trong quấn một chiếc khăn tắm rồi chạy ra ngoài. 

Lúc này, ánh mắt cô ấy chạm vào với ánh mắt Mạc Hiển, sau khi bốn mắt nhìn nhau được vài giây, giây tiếp theo lại là một tiếng hét còn to hơn vang lên. 

"Có kẻ trộm!" 

"Bắt tên bi3n thái đi!" 

"Tôi đã nói rồi mà, tại sao gần đây qu@n lót của tôi phơi ngoài ban công lại biến mất. Anh thật to gan, trước đây trộm mấy bộ quần áo thì thôi đi, hôm nay lại còn dám tơ tưởng đến tôi sao!" 

"......" 

Mạc Hiển nhất thời không nói nên lời, họ bố trí cho anh nhiệm vụ gì thế này, ít tiền thì đã đành, tại sao người nào cũng kỳ quái thế? 

Có bao nhiêu cô gái cởi tr@n van xin Mạc Hiển ngó một cái nhưng đều bị anh thẳng thừng từ chối, nhưng người này lại còn vu oan cho anh là tên trộm chuyên trộm đồ lót? 

Thật đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển! 

"Tơ tưởng cô? Thôi xin, mắt nhìn của tôi cũng không kém đến mức đó đâu? Cô đúng là thích nằm mơ giữa ban ngày!", Mạc Hiển nói với biểu cảm cạn lời. 

Nhưng cô gái này nhất quyết không chịu bỏ qua cho anh, cứ nằng nặc đòi gọi cảnh sát. 

Cô ấy còn chỉ vào bộ quần áo vừa thay trên sô pha, quát lớn: “Anh còn nói anh không phải kẻ bi3n thái, quần áo tôi cởi ra rõ ràng là để dưới đất, anh đã nhặt lên phải không? Không lẽ anh còn thích ngửi?! Tên bi3n thái chết tiệt!" 

Mạc Hiển: "????" 

Ngay lúc này. 

Từ bên ngoài vọng vào tiếng mở khóa bằng vân tay. 

"Hai người đang làm gì thế?!" 

Tần Lan đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn hai người, cô gái kia đang quấn khăn tắm, tay túm chặt lấy cánh tay của Mạc Hiển, sợ anh bỏ chạy: “Chị Lan, chị đã về rồi! Thời gian này chúng ta thường xuyên bị mất tất chân, đồ lót các thứ, mấy thứ đó đều bị tên bi3n thái này trộm đó! Anh ta thậm chí còn chạy đến nhà mình, định tán tỉnh, v3 vãn em đó!" 

"Này này này, đúng là lâu rồi tôi không chạm vào phụ nữ, nhưng cô cũng không thể vu oan cho tôi được, tôi cũng không đến mức bụng đói vơ quàng! Hơn nữa, tôi thích kiểu ngực bự!" 

"Anh đang nói ai ngực nhỏ? Nói ai hả?" 

Khi bạn nói phụ nữ ngực nhỏ thì chẳng khác nào người ta nói đàn ông yếu s1nh lý ấy, mấy câu này rất dễ chọc điên đối phương. 

Cô ấy lập tức giật khăn tắm ra, động tác này không chỉ khiến Mạc Hiển sửng sốt mà cả Tần Lan đang đứng ở cửa cũng ngơ ngác theo. 

Bạn ơi, người ta nói bạn ngực nhỏ, sao bạn lại chứng minh bằng cách khoe ra thế này? 

"Còn dám chê tôi nhỏ?!" 

Tần Lan vội vàng đi tới, quấn khăn tắm lên cho cô: "Em ngốc quá! Bị nhìn thấy rồi!" 

"A! Tên khốn này cố tình trêu tức em!" 

Cô ấy vội vàng kéo cô gái này lên lầu, để lại một mình Mạc Hiển ở dưới phòng khách. 

"Ăn gì mà to vậy!", Mạc Hiển cũng lắc đầu bất đắc dĩ nói. 

Trên lầu, trong phòng. 

Tần Lan cũng kể cho cô ấy nghe chuyện xảy ra hôm nay, cô gái tên là Trần Hân, là bạn học đại học của Tần Lan. 

Trong khoảng thời gian này, hai người thường xuyên gặp phải đủ loại chuyện kỳ lạ trong biệt thự, rõ ràng là có kẻ đang gây chuyện với Tần Lan, theo đó cũng liên lụy đến Trần Hân đang ở cùng chỗ với cô. 

"Chị nói cái gì cơ! Đây là đối tượng xem mắt mà ông nội giới thiệu cho chị á?" 

"Anh ta ư?" 

"Tên đó làm sao có thể xứng với chị? Lôi thôi luộm thuộm, quê mùa nhếch nhác! Mấu chốt là... đó là một tên háo sắc! Chị để hắn sống ở đây, hai chúng ta lại là con gái, chị thật sự không lo lắng gì sao?" 

"......" 

Khoảng thời gian này, trong nhà chỉ có hai người con gái các cô ấy, ban đêm thường có người dùng đèn pin chiếu từ bên ngoài vào qua lớp kính cửa, không những thế còn có người ném rắn vào trong sân. 

Trong nhà quả thật cần có một người đàn ông, hơn nữa ban sáng, Mạc Hiển vừa mới phát hiện có người đối diện muốn giết mình, thế nên mới nhanh nhẹn né được một phát súng kia! 

Cô không còn nghi ngờ gì về kỹ năng và trình độ của người này! 

Dù anh ta có háo sắc một chút, nhưng chỉ cần có thể hoàn thành công việc, chút “hời” đó cứ mặc anh ta hưởng đi!
Bình Luận (0)
Comment