Ẩn Hôn

Chương 91


Đi được hai bước, Hứa Khuynh lại nhớ đến trước "Bíp bíp bíp ——" có nghĩa "Không biết xấu hổ ——" thì vẫn còn hai tiếng "Bíp bíp ——", cô quay đầu hỏi Cố Tùy: "Vậy hai tiếng bíp bíp lúc đầu thì sao?"
Cố Tùy ôm eo cô, khẽ cong môi: "Ái chà."
Hứa Khuynh: "..."
Cái ngữ khí cợt nhả này thật là.
Hai người đi vào sảnh chính, đèn đuốc bên trong sáng trưng, xa hoa lộng lẫy, phía Sau truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện cười đùa.

Hứa Khuynh nhớ đến Hứa thiếu gia của Mạnh Oánh, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, có ba người đang đi tới, bọn họ lần lượt là Chu Dương, Giang Úc và Liễu Yên.
Liễu Yên cầm một chiếc hộp gấm tiến lên đưa cho Hứa Khuynh: "Sinh nhật vui vẻ."
Không nhìn thấy vị Hứa thiếu gia kia, trong lòng ít nhiều cũng thấy đáng tiếc.

Hứa Khuynh hoàn hồn, mỉm cười nhận lấy hộp gấm, cũng tiến lên ôm Liễu Yên: "Cảm ơn cô."
Liễu Yên cũng vỗ vai Hứa Khuynh: "Lúc nãy cô đang nhìn cái gì đó?"
Sau khi buông ra, Hứa Khuynh nói: "Tôi đang nhìn xem tứ đại gia tộc Lê Thành có mấy người đến, xem có nhận ra ai không."
Liễu Yên nhận lấy điếu thuốc người ta đưa, cười hỏi: "Là đang tìm Hứa Điện sao?"
Hứa Khuynh: "..."
Liễu Yên cười, nói: "Anh ta quả thật rất được phụ nữ nhớ thương, trong ba người bọn họ, anh ta là đẹp trai phong độ nhất, rất nhiều phụ nữ vừa gặp anh ta đã không thể nào quên.

Có điều, tính tình của người này có phần lạnh lùng, đêm nay có lẽ sẽ không tới."
Hứa Khuynh: " Thế à, tôi cũng chỉ tò mò mà thôi."
Liễu Yên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Cô ấy vỗ vai Hứa Khuynh, đi qua nói chuyện phiếm với đám người Chu Dương.

Hứa Khuynh xoay người đi tìm Cố Tùy.

Đi được hai bước, cô nhìn thấy Mạnh Oánh mặc váy đen cầm túi xách nở nụ cười vừa mới vào tới.

Hứa Khuynh thấy thế, đi lên phía trước hỏi: "Em muốn đến sao không nói với chị một tiếng?"
Mạnh Oánh mang giày cao gót đứng yên, cười nói: "Còn không phải do chồng chị hay sao, kêu bọn em không cần nói trước, muốn tạo bất ngờ cho chị."
Hứa Khuynh cau mày nhìn Mạnh Oánh.

Nàng nhìn Mạnh oánh.
Lần cuối cùng hai người nói chuyện điện thoại, cả hai đều rất không thoải mái.

Hứa Khuynh muốn bước đến ôm Mạnh Oánh, nhưng Mạnh Oánh đã nhanh hơn một bước, cô nàng ôm lấy Hứa Khuynh, nói: "Em rất mừng thay chị."
Hứa Khuynh thấy trong lòng nóng hổi: "Cảm ơn em."
Cô nói: "Chị cũng hy vọng em có thể hạnh phúc."
Mạnh Oánh: "Nhất định là vậy."
Sau đó, Lưu Cần gọi Mạnh Oánh, Mạnh Oánh bèn đi qua đó.

Cố Tùy liếc nhìn Mạnh Oánh, anh đi đến ôm phía sau Hứa Khuynh, thấp giọng nói: "Trạng thái của Mạnh Oánh vẫn ổn."
Hứa Khuynh nghiêng đầu đối mặt với anh: "Là trông vẫn ổn."
Cố Tùy mỉm cười gật đầu.
"Chị em hai người không cãi nhau là được."
Hứa Khuynh nhìn người đàn ông này, cười nói: "Anh còn quan tâm chuyện này sao?"
Cố Tùy: "Anh không muốn thấy em khóc."
Hứa Khuynh nghe vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, tên đàn ông thối này ngày càng biết săn sóc.

Lúc này, khách mời đến ngày càng nhiều, đều là người trong giới, có đạo diễn, diễn viên nổi tiếng, siêu mẫu, nhà làm phim, nhà sản xuất, biên tập viên, phóng viên truyền thông… Cả đám người vừa vào cửa đã tiến đến chào hỏi với Hứa Khuynh, sau đó là chúc mừng và tặng quà.

Mà những người này, địa vị hầu như đều trên Hứa Khuynh, thậm chí trước kia gặp mặt cũng không thèm cho Hứa Khuynh lấy một cái liếc mắt.

Trong đó còn có một vị đạo diễn, lúc trước Hứa Khuynh thử vai chỗ ông ta, cả quá trình ông ta hoàn toàn không thèm ngẩng đầu, cũng không thèm liếc nhìn Hứa Khuynh lấy một cái, chờ Hứa Khuynh thử vai xong, thứ cô nhận được chỉ là nhận xét của phó đạo diễn, hắn ta chỉ nhìn hai lần rồi bảo Hứa Khuynh đi.


Về sau Hứa Khuynh mới biết người ta đã sớm chọn người nội bộ, lần thử vai này chỉ là vì đề phòng cô diễn viên kia không có thời gian, mà để không để trễ tiến bộ khai máy nên mới chọn một diễn viên vừa có ngoại hình vừa có diễn xuất diễn thử, vì thế bọn họ chọn trúng Hứa Khuynh, còn cô diễn viên được chỉ định nội bộ kia chính là Liêu Yên Nhiên, cũng được đề cử cho tác phẩm năm ngoái.

Lúc này, vị này đạo diễn mặt mày niềm nở chúc mừng sinh nhật Hứa Khuynh, cũng dò hỏi xem gần đây Hứa Khuynh có thời gian hay không, chỗ của ông ta có một bộ phim, hi vọng Hứa Khuynh có thể tham gia.

Giống như đã mất trí nhớ, quên lúc trước đã đối xử với Hứa Khuynh thế nào.

Hứa Khuynh hơi mỉm cười, nói: "Tạm thời không có thời gian.”
"Hay là tôi đưa kịch bản cho cô xem trước nhé, cô cứ suy xét đi, trực tiếp chỉ định nội bộ, cô cảm thấy thế nào?"
Hứa Khuynh vẫn mỉm cười lắc đầu, cũng gọi phục vụ đến tiếp đãi bọn họ.

Vị đạo diễn kia không tiếp tục nữa, mà là biết thức thời đi trước.

Cố Tùy đứng một bên nói chuyện với Chu Dương, vừa nói vừa nhấp rượu, cũng nhìn bà xã mình.

Anh duỗi tay kéo Hứa Khuynh lại, cười nói: "Vị đạo diễn này rất nổi tiếng đó, sao em lại không đồng ý?"
Hứa Khuynh quay đầu trừng Cố Tùy, nói: "Tiếp theo em rất bận, không có thời gian đâu."
Cố Tùy híp mắt mỉm cười nhìn cô, sau đó nâng bàn tay cô lên môi khẽ hôn: "Là bởi vì đắc tội với người ta chứ gì."
Hứa Khuynh: "..."
Cố Tùy thấp giọng cười, lại hôn lên mu bàn tay cô.

Hai vợ chồng ve vãn nhau không để ý đến người xung quanh, Chu Dương bên cạnh cảm thấy như bị người ta cho mấy chục ngàn nhát chí mạng, không nhìn nổi nữa, đành xoay người đi chỗ khác.

Ngoài cửa lại có thêm hai người đến.

Là Dương Đồng và Liêu Yên Nhiên, cũng không biết hai người này thân thiết như vậy từ bao giờ.

Tính tình của Dương Đồng quá kiêu ngạo, nhưng đêm nay cô ta yên phận mặc một bộ váy màu đen, không dám đọ sắc với Hứa Khuynh.

Sau khi bước vào, cô ta đi tới chỗ Hứa Khuynh, cười nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Liêu Yên Nhiên cũng tặng lễ vật: "Hứa Khuynh, sinh nhật vui vẻ."
Hứa Khuynh mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn."
Trước đây, hai người kia sẽ không bao giờ chủ động chào hỏi cô, cho dù lần trước có gặp mặt ở hoạt động cũng làm lơ xem như không thấy, mà hôm nay đúng là hiếm thấy.

"Lễ vật nho nhỏ, mong cô không chê." Liêu Yên Nhiên nhỏ nhẹ nói, cô ta và Hứa Khuynh cũng có thể tính là chưa từng có tranh chấp, cho nên cô ta sẽ tặng quà.

Hứa Khuynh cười nói: "Nào dám chê đâu, cảm ơn, đêm nay cứ chơi vui vẻ."
"Được." Nói xong, Liêu Yên Nhiên khoác tay Dương Đồng đi chỗ khác, hai người gật đầu chào Cố Tùy, Cố Tùy nhận lấy điếu thuốc của Liễu Yên đưa, đứng ở một bên hút, cũng gật đầu đáp lại.
Lịch sự, lễ độ, nhưng hết thảy đơn giản là vì muốn giữ thể diện cho bà xã mình.
Rất nhanh.
Dòng người đi vào ngày càng nhiều, mọi người tụ họp thành những nhóm nhỏ hàn huyên, nói chuyện phiếm, giao lưu tin tức, mà cũng có người chú ý đến căn phòng này, thấp giọng nghị luận.

"Căn phòng này đẹp thật, trông rất có giá trị lịch sử."
"Họ Cố trước kia làm chính trị đó, cô không biết hay sao?"
"Lần đầu nghe thấy, lợi hại thật."
"Vậy mới là họ Cố chứ."
Dương Đồng và Liêu Yên Nhiên nghe xong, hai người liếc nhìn nhau, cúi đầu nói chuyện: "Cô nghĩ Giang Lâm Nhã có đến không?"
"Tôi nghĩ cô ta sẽ không đến đâu."
Dương Đồng khoanh tay nhìn Mạnh Oánh cũng đang mặc váy đen, nhếch môi cười lạnh, sau đó nói: "Thời thế đổi thay rồi, không nể mặt Hứa Khuynh thì chính là không nể mặt Cố Tùy, nhưng cũng chỉ là leo lên người Cố Tùy thôi, Hứa Khuynh tốt nhất hãy cầu nguyện có thể mãi mãi ngồi ở vị trí Cố phu nhân này."
Liêu Yên Nhiên: "Tôi cảm thấy sẽ không kém được, dù sao ngài ấy cũng rất thích Hứa Khuynh."
Dương Đồng nhìn Liêu Yên Nhiên, cảm thấy cô ta quá ngây thơ: "Cô nhìn thấy thích nghĩa là thích sao? Nói không chừng chỉ xem như người thay thế mà thôi."
Liêu Yên Nhiên: "Cô có ý gì?"
"Không có ý gì hết." Dương Đồng nâng cằm nhìn Mạnh Oánh như cũ.


Mạnh Oánh đang nói chuyện với Triệu Thiến và Lưu Cần, cảm thấy có người nhìn mình, cô nàng ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại không thấy ai, cuối cùng cũng lười để ý.

Đầu bên này.

Hứa Khuynh nghe ông cụ Cố nói chuyện với người ta, ông cụ tự hào khoe: "Cháu dâu nhà tôi ấy, tử tế khéo léo, lại hiếu thảo với tôi, tôi vô cùng thích con bé."
Người khác lại hỏi: "Nghe nói ba mẹ Cố Tùy vẫn chưa trở về, bọn họ cảm thấy Hứa Khuynh thế nào?"
"Thích chứ, con trai và con dâu tôi từ ba năm trước đã rất hòa hợp với Hứa Khuynh, nhưng tụi nó quả thật thích chạy nhảy ở bên ngoài không thấy bóng dáng."
Hòa hợp với ba mẹ Cố Tùy?
Hứa Khuynh nghe mà mặt nóng bừng, ông cụ đúng là dám nói mà, lần gặp mặt trước kia, ba mẹ của Cố Tùy tuy không đối xử nhiệt tình nhưng cũng không phải là lãnh đạm, nhưng tóm lại chỉ là đối đãi bình thường.

Cô tới gần Cố Tùy, thấp giọng nói: "Anh có nghe thấy ông nói gì không?"
Cố Tùy lấy điếu thuốc trong miệng ra, một tay ôm eo cô, cúi đầu trả lời: "Nghe thấy."
"Anh cảm thấy ba mẹ anh có thích em không."
Cố Tùy sửng sốt, ngay sau đó nói: "Sẽ không có không thích, nhưng nếu nói là rất thích thì cũng không quá chân thật, bởi vì bọn họ biết chúng ta ngay từ đầu là giao dịch."
Hứa Khuynh tấm tắc: "Vậy sao, ông nội đúng thật là biết thổi phồng."
Cố Tùy nói: "Không phải thổi phồng, là để cho mọi người nhìn thấy thái độ của nhà họ Cố."
Hứa Khuynh trở nên nghiêm túc hơn, nói: "Em biết, ông nội thật tốt."
Cố Tùy nghịch mấy sợi tóc mai của Hứa Khuynh.

Nguyên nhân ông cụ Cố làm như thế còn là để dẹp tan tin đồn do cô và dượng anh lan truyền ở bên ngoài, bọn họ nói cha mẹ Cố Tùy không đồng ý cho anh cưới Hứa Khuynh, không môn đăng hộ đối, cho nên sau khi Cố Tùy và Hứa Khuynh kết hôn, hai người bọn họ mới lập tức đi du lịch vòng quanh thế giới mấy năm liền không trở về, lại bởi vì phản đối Cố Tùy mà bắt anh chọn một trong hai, xem anh chọn ai, dù sao Hứa Khuynh không có số đội vương miện nhưng lại càng muốn đội.

Đây cũng là trọng điểm của tiệc sinh nhật đêm nay.
Cố Tùy hỏi: "Anh thì sao? Có tốt không?"
Hứa Khuynh trừng anh: "Tốt, có thể không tốt sao?"
Cố Tùy hơi nhướng mày, mỉm cười.
Bên kia, Chu Dương đang thưởng thức ly rượu, nhìn qua, nói: "Cố Tùy, anh không qua đây tiếp anh em hay sao? Quấn quýt bên cạnh bà xã làm gì chứ? Sợ cô ấy bỏ chạy chắc?"
Giang Úc cười rộ lên.
Những người khác lập tức cười theo, chắc ai cũng đang nghĩ đến những khoảnh khắc hèn mọn của Cố Tùy.

Hứa Khuynh lập tức đẩy Cố Tùy: "Anh đi qua đó đi, em đi tìm Mạnh Oánh."
"Đúng vậy, lại đây đi, bà xã chạy không được đâu." Chu Dương e là sợ thiên hạ không loạn, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn qua bên này, ngữ khí toàn là vẻ giễu cợt.,
Phụ nữ xung quanh thấy vậy thi nhau đỏ mặt.

Cố Tùy cầm lấy điếu thuốc trong miệng cho vào gạt tàn bên cạnh, chỗ của Hứa Khuynh vừa vặn là ghế dài nằm ở cửa.

"Tới ngay đây."
Sau đó buông eo Hứa Khuynh ra."
Đúng lúc này, một chiếc xe quen thuộc dừng lại.

Cố Tùy dừng bước, đi trở về ôm eo Hứa Khuynh, anh nhìn cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.

Cửa chiếc Porsche màu bạc mở ra.
Trần Tưởng mặc âu phục mang giày da cầm theo hộp quà bước xuống, đi lên bậc thang, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng ồn, tiếp theo, anh ta nhìn thấy hai người đang ôm hôn nhau ở cửa.

Nhận ra đó là Cố Tùy cùng Hứa Khuynh.
Cố Tùy lúc này thật sự rất dịu dàng, lông mi cong dài của Hứa Khuynh khẽ run, góc nghiêng cực kỳ xinh đẹp.

Trần Tưởng: "..."
Anh ta đưa hộp quà cho phục vụ bên cạnh rồi xoay người định đi nhưng ai ngờ bị Chu Dương túm trở về, Chu Dương cười nói: "Làm gì vậy, vừa mới tới đã muốn đi, anh về Lê Thành lúc nào đó? Cũng không thèm nói với chúng tôi một tiếng, hay là cố ý trở về mừng sinh nhật Hứa Khuynh đấy?"
Vừa dứt lời.
Cố Tùy buông Hứa Khuynh ra, thấp giọng lạnh lùng hỏi Trần Tưởng: "Là như vậy sao?"
Trần Tưởng: "..."

Mẹ nó.
Đánh chết cái thằng Chu Dương này, về sau tuyệt đối không bao giờ trở về Lê Thành nữa.

Anh ta ngẩng mặt lên nhìn Hứa Khuynh, trong ánh mắt hiện lên một chút dịu dàng, nhưng rất nhanh đã bị che giấu, anh ta bình tĩnh nói: "Sinh nhật vui vẻ, Hứa Khuynh."
Tiếp theo, Trần Tưởng nhìn về phía Cố Tùy, nói: "Ngày mai là sinh nhật mẹ tớ, tớ trở về chúc mừng cùng bà ấy, thuận tiện ghé qua đây.

Sao nào, không chào đón hả?"
Cố Tùy nhướng mày.
Im lặng mà nhìn Trần Tưởng.

Làm anh em nhiều năm, anh quả thật không biết Trần Tưởng có thể tương tư lâu như vậy.
Hứa Khuynh lên tiếng trước: "Hoan nghênh chứ, Trần tổng, mời ang vào uống ly rượu."
Trần Tưởng khẽ mỉm cười: "Được."
Nói xong, anh ta liếc nhìn Cố Tùy rồi bước vào.

Tiếp theo lại có hai chiếc xe chạy đến, một chiếc dừng lại, sau đó, chiếc xe đằng trước mở cửa ra.

Giang Lâm Nhã bước xuống.
Cô ta vừa bước xuống, Dương Đồng và những người khác khẽ ồ lên nói nhỏ.

"Lợi hại, thật sự tới rồi."
"Nhất định là bị người đại diện ép."
"Mấy hôm trước xé nhau lợi hại như vậy mà cô ta vẫn dám tới, đây gọi là xem xét đại cục đó."
"Kỳ thật nếu lúc trước cô ta quản giáo fan của mình một chút thì cũng sẽ không ra nông nổi như vậy, bởi vì fan của cô ta hầu như đều là chủ động công kích."
"Không đâu, biểu hiện của cô ta trong 《 Hưu nhàn thời gian 》 quá rõ ràng rồi, là xem trọng Cố Tùy đó.

Cũng không biết cái tật xấu gì nữa, biểu hiện rõ ràng như vậy trong tiết mục, ngay cả tổ tiết mục cũng nói chuyện này, mấy hôm trước Đàm Hoan còn nói Giang Lâm Nhã quá không biết xấu hổ."
"Bị Đàm Hoan nhận xét, vậy chỉ có thể chứng minh chuyện này là chính xác khoảng tám mươi phần trăm."
"Hứa Khuynh biết không?"
"Trông có vẻ Hứa Khuynh vẫn chưa phát hiện."
"Có khi Hứa Khuynh phát hiện rồi, chỉ là lười tính toán với cô ta, có điều fan của Hứa Khuynh thì rất không nể mặt, mắng chửi vô cùng khó nghe."
Giang Lâm Nhã bước xuống xe với khuôn mặt tái nhợt như mất hồn mất vía, đang định đi vào sảnh chính, lúc này, cửa của chiếc xe phía sau cũng mở ra, Ngô Thiến mặc váy công chúa xinh đẹp ôm một hộp quà lớn bước xuống.

Cô nàng vui vẻ đi rất nhanh.

"Khuynh Khuynh ——"
"Sinh nhật vui vẻ."
Có lẽ là do hộp quà quá lớn, Ngô Thiến không nhìn thấy Giang Lâm Nhã đi phía trước, cạnh của hộp quà đụng thẳng vào cô ta.

Giang Lâm Nhã loạng choạng, giày cao gót xoay một vòng làm cô ta ngã xuống đất.

Cả đám người hít hà một hơi.
Ngô Thiến đã chạy đến sảnh chính, nghe tiếng xuýt xoa, cô nàng quay đầu lại nhìn, thấy Giang Lâm Nhã ngã trên mặt đất, sắc mặt bỗng chốc tối sầm: "Làm gì vậy, ăn vạ à?"
Mọi người: "..."
Hứa Khuynh lập tức kéo tay Ngô Thiến, phục vụ bên cạnh tiếp nhận hộp quà trong tay Ngô Thiến.

Hứa Khuynh thấp giọng nhắc nhở: "Cô đụng trúng người ta đó."
Ngô Thiến sửng sốt: "Hả, tôi không có cố ý, không nhìn thấy đường."
Hứa Khuynh bảo phục vụ đến đỡ Giang Lâm Nhã.

Phục vụ tiến lên đỡ Giang Lâm Nhã dậy, Giang Lâm Nhã bị ngã trúng đầu gối, vừa đứng dậy sắc mặt đã rất khó coi, lại nhìn thấy nhiều người đang nhìn mình như vậy, cô ta chỉ cảm thấy mất mặt.

Mà những người có quan hệ tốt, đứng cùng chiến tuyến với cô ta khi xưa lúc này đều đang đứng bên cạnh Hứa Khuynh, chỉ cho cô ta một ánh mắt chế giễu.
Từ lúc cô ta bị ngã đến giờ, không một ai trong số bọn họ đến giúp cô ta.

Thay vào đó lại là Hứa Khuynh, Hứa Khuynh kêu phục vụ đỡ Giang Lâm Nhã vào trong nghỉ ngơi.

Hứa Khuynh buông tay Ngô Thiến, đi lên phía trước nói: "Xin lỗi cô, Ngô Thiến không phải cố ý đâu."
Giang vẫn có hơi xấu hổ như cũ, cô ta lẩm bẩm: "Sinh nhật vui vẻ."
Hứa Khuynh cười nói: "Cảm ơn."
Cô biểu hiện vô cùng rộng lượng.


Giang Lâm Nhã đột nhiên tràn ngập cảm giác hổ thẹn, nếu bắt cô ta xin lỗi cô ta sẽ không cảm thấy mình sai chỗ nào, từ đầu đến cuối bản thân không hề sai.

Sau khi vào trong.
Giang Lâm Nhã vẫn theo bản năng nhìn về phía Cố Tùy.

Nhưng người đàn ông này đang nắm tay Hứa Khuynh nhìn chằm chằm, Hứa Khuynh muốn rút về, nhưng Cố Tùy lại nhướng mày bảo phục vụ đem kềm cắt móng tay đến.

Hứa Khuynh lập tức cúi đầu nhìn.

Bị xước.
Mọi người sửng sốt: "..."
Người phụ nữ này ngay cả móng tay cũng để chồng cắt cho hay sao?
Chu Dương nhanh tay ôm vai Trần Tưởng: "Thôi đi đi, đừng quá thương tâm."
Trần Tưởng: "..."
Chỉ chốc lát sau, phục vụ đưa Giang Lâm Nhã lên lầu thay quần áo, chỉnh trang lại, sau đó xuống lầu báo cáo với Hứa Khuynh.

Ngô Thiến ở bên cạnh xụ mặt, nhìn Cố Tùy cắt móng tay cho Hứa Khuynh, nói: "Cô đối xử tốt với Giang Lâm Nhã như vậy làm gì chứ? Chỉ là té ngã thôi mà, quan tâm làm gì."
Hứa Khuynh chỉ cảm thấy ánh mắt xung quanh đều đang đổ dồn về phía này.

Hứa Khuynh đã rất nhiều lần muốn rút tay về nhưng vẫn bị Cố Tùy kéo trở lại.

Hứa Khuynh đang muốn trả lời Ngô Thiến, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Tùy: "Sinh nhật là chuyện tốt, em đụng ngã người ta, vợ anh còn phải đi giải quyết hậu quả giúp em.

Chỉ có như vậy thôi, em suy nghĩ lại đi."
Ngô Thiến: "..."
Bây giờ cô nàng thật sự thấy Cố Tùy rất đáng ghét.

Hứa Khuynh duỗi tay sờ đầu Ngô Thiến, nói: "Người đến thì đều là khách."
Ngô Thiến nắm tay Hứa Khuynh, trừng Cố Tùy: "Anh biết Giang Lâm Nhã và Hứa Khuynh bất hòa, tại sao còn muốn mời Giang Lâm Nhã đến tiệc sinh nhật của Hứa Khuynh chứ?"
Vừa dứt lời.
Cố Tùy chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt đen lạnh lẽo như dao, anh không trả lời Ngô Thiến, chỉ hôn lên môi Hứa Khuynh một cái: "Anh đi qua kia xem ông nội."
Hứa Khuynh: "Được."
Chờ Cố Tùy đi rồi.
Ngô Thiến lầm bầm: "Sao cô lại đồng ý để Giang Lâm Nhã đến chứ?"
Hứa Khuynh sờ đầu cô nàng, cười nói: "Mọi người trong giới, tốt hay xấu gì cũng đều tới, sao cô ấy lại không thể tới chứ?"
"Đen đủi."
Chỉ chốc lát sau.
Giang Lâm Nhã sửa sang xong từ trên lầu đi xuống, cô ta không đến chỗ Hứa Khuynh, mà là đứng bên kia tìm chút gì đó để ăn.

Trước kia cô ta đi đến đâu cũng sẽ có người đến vây lấy, nhưng lần này thì không có.

Bọn họ tụ tập ở chỗ Hứa Khuynh, thỉnh thoảng lại cùng Hứa Khuynh nói chuyện phiếm, còn có một số người Ngô Thiến nhớ trước kia không hợp với Hứa Khuynh cũng tươi cười tiến lên chúc mừng cho Hứa Khuynh, mời Hứa Khuynh đóng phim gì, hoặc là quảng cáo cho nhãn hiệu nào, chụp tạp chí, v.v…
Ngô Thiến quan sát thấy Giang Lâm Nhã đứng lẻ loi bên kia không ai quan tâm.

Mà Hứa Khuynh bên này lại có rất nhiều người bao quanh, bọn họ đều đang muốn nịnh hót Hứa Khuynh.
Ngô Thiến dường như đã hiểu ra chuyện gì, nhưng cũng không hoàn toàn hiểu hết.

Mãi cho đến giữa buổi tiệc, Cố Tùy để áo khoác lên ghế, đi lên bục phát biểu, anh cầm micro, vẻ mặt kiên định, nói: "Cảm ơn mọi người vì lịch trình bận rộn vẫn dành thời gian đến dự tiệc sinh nhật của vợ tôi.

Đêm nay, tôi cũng xin phép thông báo, vợ tôi - Hứa Khuynh, trở thành cổ đông của Hoan Nhan, hiện nắm 40% cổ phần."
Cả khán phòng ồ lên.
Khoảng thời gian trước, nội bộ Hoan Nhan xào xáo, Cố Tùy sử dụng những thủ đoạn độc ác đó, hóa ra đều là vì Hứa Khuynh.

Ngô Thiến thậm chí nghe thấy có người đang nghị luận.
"Không phải Giang Lâm Nhã nói muốn nhảy qua Hoan Nhan sao?"
"Lúc này cô ta còn dám đi chắc?"
Ngô Thiến: "..."
Má nó.
Đỉnh.
Cố Tùy quá đỉnh.
Đêm nay đúng là để chuyên trị trà xanh..

Bình Luận (0)
Comment