Ẩn Hôn Bị Phát Hiện

Chương 1

Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường.

Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của người đó đã chạm vào tôi.

Vị luật sư bào chữa lạnh lùng và lý trí trước tòa vừa rồi giờ đây đang vòng tay qua eo tôi, khàn giọng đề nghị được hôn.

"Vợ à, cách em chửi th*ề gợi cảm quá."

1

Đúng vậy, luật sư bào chữa là người chồng bí mật ba năm kết hôn của tôi.

Chuyện này trong nghề không ai hay biết, ngay cả cha mẹ hai bên của chúng tôi cũng chưa từng gặp mặt.

Không công khai, đơn thuần chỉ là vì sự nghiệp. Trong một ngành khó tránh khỏi sẽ có cạnh tranh, cho nên một cuộc hôn nhân bí mật có thể giúp cả hai chúng tôi tránh khỏi rất nhiều rắc rối.

Nhưng hôm nay, Tiêu Hứa hiển nhiên không thể kiềm chế được bản thân.

Anh ôm lấy eo tôi, siết chặt lấy những chiếc cúc phía sau chiếc váy công sở. Tiếng hít thở của chúng tôi dần trở nên nặng nề hơn, trong lúc đang hôn nhau, chúng tôi đột nhiên nghe thấy một âm thanh từ ngoài cửa vang lên.

Tôi vô thức ngước mắt lên, nhìn thấy vị thân chủ (*) của mình đang đứng ở cửa với vẻ mặt kinh ngạc.

(*) Người thuê luật sư biện hộ cho mình

Toi rồi.

Tôi đá Tiêu Hứa một cái rồi đuổi theo thân chủ.

"Cô Tần, xin hãy nghe tôi giải thích."

Vụ án này là vụ ly hôn của giới siêu giàu. Khách hàng của tôi là một người phụ nữ, cô ấy kết hôn một người đàn ông rồi cùng nhau gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, thân chủ của tôi sau khi biết chồng mình ngoại tình thì đã kiên quyết đệ đơn ly hôn.

Đúng như dự đoán, tôi có thể bắt người đàn ông đó dọn ra khỏi nhà. Phí luật sư thu được ít nhất là bảy con số cho nên nhất định phải ngăn cô ấy lại.

Cô Tần dừng bước, mặt mày lạnh lùng.

"Luật sư Lâm, cô như vậy là đang phạm phải điều tối kỵ trong ngành đó cô có biết không?"

"Xin lỗi, Tiêu Hứa là bạn trai cũ của tôi. Tôi không muốn nói ra vì trước đây anh ta muốn cưới con gái nhà tri thức nên đã chia tay với tôi.

Cô Tần nghe tôi nói như vậy thì dịu đi một chút.

"Vừa rồi là anh ta quấy rầy tôi. Cô Tần, cô yên tâm. Trong ngành này, tôi mạnh về các vụ án ly hôn nhất nên không thể nào vì bạn trai cũ mà hủy hoại danh tiếng của mình được, đúng không?"

Tôi giả vờ bình tĩnh, vẻ nghi ngờ trong mắt cô Tần dần dần biến mất.

"Bạn trai cũ của cô thật à?"

"Thật. Tôi sẽ bắt hai tên đàn ông cặn bã này phải trả một cái giá thật đắt."

Phiên tòa thứ hai sắp bắt đầu, cô Tần dù có nghi ngờ đến đâu thì hiện giờ cũng không thể nào thay đổi luật sư giữa chừng được.

Để tạm thời ổn định tâm trạng của cô ấy, xin lỗi Tiêu Hứa, phiên tòa tiếp theo chị đây phải dùng đến nhiều thủ đoạn hơn rồi.

2

Vì phí luật sư bảy con số, tôi thậm chí còn không nói lời nào với Tiêu Hứa trong phiên tòa thứ hai.

Tôi dùng miệng lưỡi lưu loát của mình phản biện, hơn nữa chuỗi bằng chứng do cô Tần cung cấp cũng đầy đủ nên gã doanh nhân giàu có khốn nạn đã lừa dối cô ấy rơi nước mắt hối hận ngay tại chỗ.

Ông ta cũng cho rằng mình quả thực đã phạm sai lầm, lẽ ra không nên vứt bỏ người vợ tào khang (*) của mình, đồng thời ở trước tòa cầu xin thân chủ của tôi cho ông ta một cơ hội sửa sai.

(*) người ở bên chồng lúc khó khăn hoạn nạn, cùng chồng vượt qua mọi thử thách để giữ gìn hạnh phúc gia đình.

Tôi liếc nhìn cái bụng nặng gần năm mươi cân thịt mỡ của tên cặn bã này, quay lại nhìn vị khách hàng vẫn còn sức quyến rũ kia của mình, không khỏi cười khẩy.

"Người vợ tào khang, lời nói này hẳn là thích hợp với ông hơn. Ông xấu như vậy, đứng cạnh cô Tần đây, giống chú của cô ấy hơn đấy."

Trên tòa cấm công kích ngoại hình, nhưng thẩm phán cũng không ngăn tôi lại.

Vẻ mặt Tiêu Hứa thờ ơ, trên khuôn mặt hiện lên một tia thất vọng sắp thua kiện.

Anh yêu cầu tôi ngừng xúc phạm thân chủ của anh, đồng thời xin hoãn phiên tòa với lý do thân chủ anh quá xúc động.

Nhưng kết quả như ván đã đóng thuyền, Tiêu Hứa cũng tự biết rất rõ. Những gì anh đang làm lúc này chỉ là để làm cho tên cặn bã cảm thấy rằng anh đã cố gắng hết sức mà thôi.

Trước cửa tòa án, Tiêu Hứa bị gã doanh nhân giàu có kia oán trách vài câu, vừa quay mặt lại, thân chủ của tôi đã tát gã doanh nhân giàu có đó một cái.

Cô ấy tỏ ra kiêu ngạo, rồi lại tát Tiêu Hứa một cái.

Tiêu Hứa bị đánh thì sửng sốt, cả người cứng đờ tại chỗ, không ai nói cho anh biết là thua kiện cũng sẽ bị đánh.

"Cái tát này là dành cho luật sư Lâm, hai tên cặn bã!"

Cô Tần, cô thực sự là chị em tốt của tôi đó.

Tôi suýt bật cười, sau đó đi theo cô Tần lên chiếc Maybach sang trọng kia của cô ấy, trực tiếp kêu tài vụ chuyển tiền cho tôi.

"Sao lại dư 50 vạn?" ( khoảng 1 tỷ 6)

"Để bù đắp cho việc bị cô bị kẻ cặn bã quấy rối."

Tiêu Hứa, cái tát này của anh trị giá 50 vạn cũng không tính là lỗ đâu.

3

Về đến nhà thì trời đã khuya, tôi vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Tiêu Hứa nằm trên sô pha, áo sơ mi hé mở một nửa, trên người thoang thoảng mùi thuốc lá.

Anh hôn lên má tôi, mang theo dáng vẻ mạnh mẽ chinh phục.

Tôi trở tay đẩy anh xuống, giữ anh lại rồi bật đèn.

Tiêu Hứa vì bị ánh sáng kích thích nên hơi cau mày, đôi mắt hoa đào nheo lại, bị vẻ đẹp nam tính của anh đánh lừa.

Nếu không phải tại tòa án, bộ dạng của kẻ văn nhã bại hoại (*) như anh lại mê người như vậy thì tôi cũng không đến nỗi không biết xấu hổ mà làm những chuyện như vậy trong phòng vệ sinh.

(*) sói đội lốt cừu, là lưu manh lại đi giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.

Tôi véo mặt Tiêu Hứa, vị luật sư mới nổi tiếng này từ khi ra mắt đến nay chưa bao giờ thất bại.

Nhưng tôi cũng không tệ, hầu như tôi luôn giành chiến thắng trong các vụ ly hôn.

Hai chúng tôi luôn được người trong ngành công nhận là giống nhau, trong mắt người ngoài, chúng tôi không hề quen biết nhau, thậm chí còn có thể bị coi là ăn miếng trả miếng, không ai biết rằng hằng đêm chúng tôi triền miên hơn hẳn những cặp vợ chồng mới cưới.

"Lần đầu tiên thua kiện, cảm giác thế nào?"

Tôi tuột khỏi người Tiêu Hứa, rót một ly sâm panh.

"Không ảnh hưởng gì đâu, nhưng thật ra anh bắt đầu hối hận vì lúc trước vẫn luôn tránh né những vụ án mà em đảm nhận."

Bị ngược thành nghiện rồi à?

Tôi đung đưa ly rượu, nhìn anh mỉm cười.

"Luật sư Lâm, rất vui khi nghe em thưa kiện."

Tiêu Hứa lại ôm eo tôi: "Chẳng qua anh mất cơ hội làm luật sư với mức lương hàng năm 500 vạn, em không thể bồi thường xứng đáng cho anh sao?"

4

Tôi còn tưởng việc bồi thường mà Tiêu Hứa đề cập đến là lấy thân báo đáp, nhưng không ngờ sáng sớm hôm sau tôi lại gặp anh ở văn phòng.

Tiêu Hứa vốn là con át chủ bài của đối thủ, nhưng không biết tại sao đột nhiên lại nhảy việc sang công ty khác, chuyện này anh giấu kín không kẽ hở, không nói với tôi một lời.

Tuy vậy, tôi cũng không có quyền trách móc anh ấy, dù sao sự nghiệp của chúng tôi luôn được giữ bí mật với nhau.

Tôi nhìn Tiêu Hứa, trên người tây trang giày da, mặt mày sáng sủa cư xử lịch sự với đồng nghiệp, ngay sau đó ông chủ đã mở cửa văn phòng của tôi.

Tiêu Hứa bước vào, giả vờ như không quen.

"Lâm Tô, Tiêu Hứa, hai người đã gặp qua."

Hôm nay ông chủ rất vui vẻ, hai vị luật sư nổi tiếng nhất ngành ở thành phố này đều ở dưới trướng ông ta, xác suất này không khác gì trúng xổ số 100 triệu.

"Hai người bàn giao công việc cho nhau đi."

"Bàn giao?"

Tôi cau mày, yêu cầu bàn giao cái gì?

"Trước đây người xử lý các vấn đề pháp lý của tập đoàn Thịnh Đại vẫn luôn do cô đảm nhận. Gần đây không phải cô muốn nghỉ phép sao? Giao việc đó cho Tiêu Hứa đi."

Tốt lắm, vừa mới tới đã tranh đoạt với tôi rồi.

Mặc dù các vụ án của Thịnh Đại không phải là công việc chính của tôi, nhưng tốt xấu gì tôi vẫn có thể kiếm được thu nhập từ 70-80 vạn mỗi năm. ( khoảng 2 tỷ 3~)

Tiêu Hứa anh, một chút thịt muỗi mà anh cũng có thể coi trọng như vậy.

"Được."

Cửa văn phòng đóng chặt, mặc dù các đồng nghiệp bên ngoài đang giả vờ làm việc nhưng thỉnh thoảng lại có những cặp mắt liếc nhìn về phía phòng tôi.

Tôi lạnh lùng bước đến tấm kính cao sát đất rồi đóng rèm lại.

"Giận rồi, luật sư Lâm chắc chắn đã nổi điên lên rồi!"

Tôi hoàn toàn không nghe rõ tiếng thì thầm bên ngoài, có điều ngay sau đó tôi đã kéo cà vạt của Tiêu Hứa, ấn anh ấy xuống bàn.

"Vợ yêu, đừng lo lắng quá."
Bình Luận (0)
Comment