Ân Hữu Trọng Báo

Chương 27

Gian buồng ngủ của phòng sách có diện tích không nhỏ, nên dù dạo này Hàn Trọng Viễn mua thêm rất nhiều đồ đạc, thì muốn ngăn ra một khu để Mạnh Ân làm bài tập cũng không phải việc khó. Rất nhanh, Mạnh Ân ở trong góc nhỏ đã bắt đầu làm bài.

Quá khứ của Mạnh Ân khiến cậu chưa bao giờ là một người lười biếng, vậy nên ở trường cũng đã làm xong tương đối bài tập mà giáo viên giao. Giờ cậu bắt đầu làm những bài tập trước đó, đồng thời viết các bài không hiểu vào một quyển vở, dự định sau khi đến trường sẽ hỏi thầy.

Thật ra tới văn phòng cũng không phải việc gì to tát, chẳng phải giáo viên vẫn luôn nói là thích được học sinh hỏi bài à? Để mình khỏi căng thẳng, Mạnh Ân đã chuẩn bị sẵn tâm lí.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, lúc đồng hồ báo thức trong phòng reng lên, cả Hàn Trọng Viễn lẫn Mạnh Ân đều cùng bừng tỉnh.

“Mới chín rưỡi, em có thể chờ lát nữa mới ngủ…” Mạnh Ân bảo.

“Không được, tắm xong thì cũng mười giờ rồi.” Hàn Trọng Viễn nhíu mày, “Chín rưỡi là phải đi ngủ!” Bình thường Mạnh Ân quen dậy sớm, sáng nào cũng mới năm giờ đã tỉnh, hắn chẳng có cách nào khiến Mạnh Ân có thể ngủ tiếp sau khi thức giấc, bèn dứt khoát bắt Mạnh Ân ngủ sớm một chút.

Dù Mạnh Ân cảm thấy hơi tiếc, nhưng vẫn bỏ sách trên tay xuống. Thấy vậy, bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn lại nói: “Cậu cùng tắm với tôi đi.”

“Hả?” Gương mặt Mạnh Ân đầy tràn kinh ngạc.

“Nhìn gì mà nhìn? Nếu không phải tắm cùng nhau sẽ ấm hơn, thì còn lâu tôi mới tắm chung với cậu!” Hàn Trọng Viễn nói. Sau khi dứt lời, lại có phần mất tự nhiên.

Hắn đã phát hiện tình cảm của mình với Mạnh Ân không giống nhau lắm. Hắn cho rằng Mạnh Ân muốn ở bên mình cả đời, chỉ có thể ở bên mình cả đời, nên ngược lại chẳng vội thổ lộ, chỉ định xem xem mình có “cong” thật hay không.

Mạnh Ân không nói gì, Hàn Trọng Viễn đã quen với tính cách của cậu, trực tiếp đưa cậu đi, chẳng biết vì sao lại có phần chờ mong.

Sự thật chứng minh mình cong thật. Trông thấy bộ dáng trần trụi của Mạnh Ân, thậm chí Hàn Trọng Viễn còn không kìm được nuốt nước miếng.

Tiền Mạt rất coi trọng việc giáo dục hắn, hắn lại thích Lịch Tiếu Tiếu từ rất sớm, vậy nên trước đây chỉ từng quan hệ với Lịch Tiếu Tiếu. Giờ Lịch Tiếu Tiếu trong mắt hắn chính là dáng vẻ giết người kinh dị kia, hôm nay người mà hắn mãn tâm mãn nhãn, ngược lại chỉ còn mình Mạnh Ân.

Nhận ra điều này, hắn chẳng hề tức giận, ngược lại còn có phần mừng vui. Có điều rất nhanh, chút mừng vui ấy của hắn đã bay biến, bởi Mạnh Ân quả thật ngoan ngoãn tắm rửa, một chút phản ứng cũng không có.

Mạnh Ân… Nói thật ra thì ngay cả lông cánh cũng chưa đủ, mình lại đi phát tình với một cậu bé vị thành niên như thế, hắn thấy bản thân thật giống cầm thú… Dù rằng tuổi hiện tại của hắn cũng chỉ lớn hơn Mạnh Ân một chút.

Đương nhiên cũng chỉ là hơi mất tự nhiên mà thôi, hắn đã không phải thằng nhóc tóc còn để chỏm, cũng chẳng quá ham muốn việc này, giờ chỉ muốn nuôi Mạnh Ân thật tử tế. Chờ qua hai ba năm, hẳn là Mạnh Ân cũng sẽ không còn ngây thơ như vậy nữa.

Hôm sau, năm giờ Mạnh Ân đã tỉnh. Trước đây khi cậu ở cùng Lý Thục Vân, sau khi dậy đều phải nấu cháo, sau đó dán ít túi giấy, tiếp đến sẽ vội vã đi bộ hơn nửa tiếng đến Hồng Tài, mà giờ mọi chuyện đã khác.

Lén lút tránh khỏi lồng ngực Hàn Trọng Viễn, cầm máy nghe băng nghe một ít băng tiếng Anh, tiện thể tập đọc nửa giờ tiếng Anh. Thấy sắp sáu giờ, bèn buông sách xuống, vừa đọc tiếng Anh theo băng, vừa bắt đầu sơ chế các loại nguyên liệu nấu ăn, cắt rửa xong những thứ mà trưa và tối phải dùng rồi để vào tủ lạnh.

Hơn sáu giờ thì Hàn Trọng Viễn cũng dậy. Cậu bèn rán hai quả trứng ốp la, sau khi đun nước lại bỏ vào trong ít súp lơ, rau xanh, thịt băm, v.v… làm thêm hai bát mì.

Chờ cậu và Hàn Trọng Viễn cùng nhau ăn mì xong, sửa soạn xong cặp sách, chưa tốn đến mười phút đã có thể tới trường, vừa vặn bảy giờ sáng, tiết tự học buổi sáng còn mười phút nữa sẽ bắt đầu.

Đối với cuộc sống này, Mạnh Ânh vô cùng hài lòng.

“Mạnh Ân, cậu không phải học tiết tự học buổi tối à?” Lý Hướng Dương hỏi, giấu trong mắt một tia ghen tị. Gã vẫn luôn là con cưng, không chỉ có gia cảnh thứ nhất thứ hai trong số các học sinh của lớp, mà thành tích cũng thuộc hạng nhất hạng nhì. Vậy mà chẳng biết từ đâu lại mọc ra một Mạnh Ân đoạt đi sự nổi bật của gã…

“Ừ, trong nhà tôi có việc.” Mạnh Ân nói, đối với công việc đặc biệt mà mình đang làm, ít nhiều gì cũng thấy hơi ngượng.

“Ồ… Trong nhà có việc…” Lý Hướng Dương đáp lại một câu mang hàm ý khác, lại bảo, “Hồi trước lớp 3 có bạn nữ dị ứng nặng, không thể ăn rất nhiều thứ, trường cũng chỉ để bố mẹ bạn ấy đưa cơm cho bạn ấy mà thôi. Không ngờ cậu còn có thể không ở nội trú không học tiết tự học buổi tối, lợi hại thật đó.”

Mạnh Ân vốn còn định trưng ra vẻ mặt tươi cười, bấy giờ da mặt lại đông cứng. Cũng không biết cô Tiền và Hàn Trọng Viễn tốn bao nhiêu tiền nên mình mới không phải ở nội trú… Hàn Trọng Viễn còn bảo để cậu về nhà nấu cơm sẽ được giảm học phí, e chỉ là muốn khiến cậu yên lòng mà thôi.

Thành phố S có nhiều Trung học như vậy, Hàn Trọng Viễn tìm trường cho cậu chẳng những không kém hơn Hồng Tài, ngược lại còn tốt hơn Hồng Tài mấy lần, có thể thấy Hàn Trọng Viễn quan tâm cậu nhiều thế nào…

Mạnh Ân không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải đối xử tốt thật tốt với Hàn Trọng Viễn, vậy nên ngược lại im lặng.

Lý Hướng Dương thấy Mạnh Ân không để ý đến mình, cảm thấy tức giận, lại chẳng dám nói với Mạnh Ân – gã còn chưa hỏi thăm được bối cảnh của Mạnh Ân nữa kìa!

Mạnh Ân không nói chuyện với Lý Hướng Dương, ngược lại sửa lại những bài tập mình làm sai một chút. Cậu còn chưa biết hết giáo viên dạy các môn của lớp, cũng không biết văn phòng của họ ở đâu, nên định sẽ để mấy ngày nữa mới đi hỏi bài. Còn bây giờ… cho dù không biết, cùng lắm thì đi hỏi thầy chủ nhiệm vậy.

Chuyện ở Hồng Tài lúc trước Tiền Mạt đã tìm người áp chế đi, khi ấy Mạnh Ân lại là tân sinh năm nhất, nên người biết chuyện của cậu không nhiều. Trường chuyên ngữ và Hồng Tài cách nhau khá xa, thì lại càng chẳng rõ. Chủ nhiệm cũng chỉ biết Mạnh Ân là người thân của Tiền Mạt mà thôi.

Vốn anh còn lo thằng bé trong nhà có tiền ngay cả tiết tự học buổi tối cũng không muốn học này, sẽ kéo thụt lùi thành tích của lớp, không ngờ mới sáng sớm Mạnh Ân đã đến tìm mình hỏi bài, ngược lại vô cùng hài lòng, còn nói cho Mạnh Ân biết văn phòng của giáo viên hoá học và vật lý ở đâu.

Hôm nay, Mạnh Ân tận dụng thời gian giải lao hỏi hết những bài cần hỏi, thời gian ở trong lớp cũng ít đi, khiến những người có ý định làm quen với cậu trong lớp chẳng có cơ hội nói chuyện với cậu, còn cảm thấy cậu vô cùng bí ẩn.

Mạnh Ân cũng không biết suy nghĩ của những người khác. Cậu ở trường thì tận dụng từng phút để học, sau khi về nhà ngoài phục vụ Hàn Trọng Viễn ra, cũng tận dụng thời gian học hành, rất nhanh cũng khiến tiến độ của mình tăng lên.

Thời gian của cậu được sắp xếp rất nghiêm ngặt, đổi lại là người khác thì có lẽ sẽ thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng cậu lại cực kì thoả mãn. Quần áo mới toanh, cuốn từ điển Anh – Hán dày cộp đề tên Hàn Trọng Viễn, lúc nào cũng có thể nghe băng tiếng Anh từ máy nghe băng, mỗi khi ăn cơm thì trên bàn đều có món mặn… Tất cả những điều này khiến Mạnh Ân thấy mình cứ như đang sống trên thiên đường vậy.

Về phần nấu cơm làm việc nhà, cậu lại càng chẳng chút bài xích, còn hoàn toàn coi là việc làm để thư giãn.

Khi Mạnh Ân còn đương ngập tràn hi vọng với cuộc sống, cố gắng học hành để không phụ lòng Hàn Trọng Viễn, Hàn Trọng Viễn đã bắt đầu thành lập nhà máy.

Hàn Trọng Viễn biết, với hình hình hiện tại của mình thì cũng chẳng thích hợp để quản lí công ti, bèn giao phần lớn công việc cho Tề An An – Tề An An là trợ lí của mẹ hắn, vô cùng am hiểu việc vận hành công ti. Đời trước khi hắn còn học Đại học không thể quản lí Hoa Viễn, nếu không phải có cô để mắt đến Tiền Tùng, chưa biết chừng Tiền Tùng đã moi móc đi nhiều tiền hơn rồi. Sau đó nếu không phải nhờ cô, Hàn Trọng Viễn cũng không tiếp nhận Hoa Viễn dễ dàng như vậy.

Chỉ tiếc mặc dù sự nghiệp của cô phát triển rất tốt, chuyện tình cảm lại xảy ra vấn đề, trước khi Hàn Trọng Viễn bị tai nạn xe đã cáo bệnh từ chức. Nếu không phải vậy, sau này Hàn Hành Diểu cũng chẳng dễ dàng một tay che trời đến thế.

Giờ thì… Hàn Trọng Viễn cân nhắc một chút, bèn dự định trước tiên để Tề An An lo việc công ti. Tất nhiên, lúc đăng kí công ti, cũng phải xác định rõ cổ phần công ti cái đã…

Tối đến, Hàn Trọng Viễn đặt một xấp giấy trước mặt Mạnh Ân: “Giấy bán thân tôi làm xong rồi, cậu kí tên đi.”

Trước đấy Hàn Trọng Viễn không cho Mạnh Ân cơ hội xem qua hợp đồng, chỉ thẳng vào chỗ kí tên. Mạnh Ân cũng chẳng có ý định xem, trực tiếp nghe theo chỉ thị của Hàn Trọng Viễn, lần lượt kí xuống tên mình.

Đối với điều này, Hàn Trọng Viễn vô cùng hài lòng. Cất hợp đồng xong, lại cầm chứng minh thư của Mạnh Ân đi copy – chứng minh thư của Mạnh Ân sau khi làm xong vẫn luôn ở trong tay hắn, nhìn cũng chưa từng cho Mạnh Ân nhìn qua.
Bình Luận (0)
Comment