Ấn Ký Quỷ Hậu

Chương 11

Đó chỉ là dự định của cô. Buổi tối, cô đi ra shop quần áo nam thuận lợi, không có vấn đề. Nhưng vấn đề đã xuất hiện ở chỗ: làm sao để mua đồ lót cho ngài thái tử cao quý nhưng lại không biết size? Mà cô lại là con gái, vào trong đó có mà ngại thúi mặt.

Nhưng vẫn cứ lấy đại cục làm trọng mà mặt dày đi vào, chọn xong mấy bộ đồ cho hắn rồi tới cửa hàng đồ lót nam. Cô cố vắt chất xám để chọn size. "Ừm... Ừm... " - cô nhìn qua một loạt đồ lót nam, nói thẳng ra là đang chọn qυầи иɦỏ cho thái tử. Cũng may mà đây là buổi tối cửa hàng ít khách nên không mấy ai để ý đến cô.

"Vị tiểuthư đây, cô có cần tôi giúp gì không?" - nam nhân viên trong cửa hàng thấy cô khó khắn trong việc chọn quần áo nên tốt bụng đến giúp. Nhưng khi đến chỗ cô thì mới biết tại sao cô lại chần chừ.

"Tôi... Tôi định mua đồ dành cho nam, nhưng...không biết size quần của anh ấy!"

"Vậy cô có biết kích cỡ của 'nó' không?"

"Tôi...tôi..." - Ôi má ơi! Làm sao mà biết được cơ chứ? Chỉ nhớ lần đầu gặp mặt, cô có nhớ là nó lồi ra một khoảng ở đũng quần. Chắc là cũng lớn. Cô chợt đỏ mặt, vỗ vỗ hai má đỏ như cà chua, lắc lắc cái đầu. Sao cô có thể biếи ŧɦái vậy chứ? - "Ừm... Tôi không có biết size, chỉ là... lúc để ý thì 'nó' khá lớn!"

"Nếu vậy cô có thể mua một số size từ vừa đến to cho anh nhà thử!" - nhân viên nam nhìn cô mà cười. Chắc người đó là chồng của cô ấy, có lẽ anh ta rất là "khỏe" đây. Nếu không thì sao có thể trị được cô gái biếи ŧɦái này chứ.

Rốt cuộc thì cô cũng có thể về nhà nhờ anh nhân viên. Nhưng hình như con đường về nhà khá là đáng sợ. Nhưng cô vẫn đi rất bình thường, còn nhảy chân sáo và ngâm nga.

"Soạt" - tiếng bụi cây vang lên, cô giật mình. Tại sao tiếng lại gần cô đến vậy? Rõ ràng là trời đâu có trở gió? Cô rùng mình, chẳng lẽ là ma? Ôi trời ơi quỷ thì còn đối phó được chứ ma thì cô chịu.

"Soạt! Soạt! Soạt!" - cô càng chạy, tốc độ của ai đó trong bụi cây cũng tăng theo. "Ứm! Ứm!" - cái thứ trong bụi cây bịt miệng cô.

Phiên Linh quay đầu, thấy vô cùng thất vọng. Cái thứ này vốn dĩ không đáng để cô phải sợ. Chỉ là một tên biếи ŧɦái, nhìn cái mặt dê già là biết ngay ý đồ của hắn. "Thưa chủ nhân! Có cần tôi xử hắn không?" - tiếng nói của Mạch, có lẽ thông qua suy nghĩ. "Không cần, loại này tự ta xử được!" - cô đáp. "Dạ!"

Cô giẫm vào chân hắn, nhân lúc hắn bất cẩn mà dùng cùi chỏ thụi vào bụng hắn. Nhéo hai đầu ti hắn làm hắn kêu lên. Đá vào người hắn và tiểu huynh đệ của hắn mấy phát rồi chạy lẹ, tên biếи ŧɦái nào đó vẫn còn đau điếng, không còn sức chạy theo cô. Về đến nhà thì cô thở gấp. Đúng là biếи ŧɦái, nhưng cô còn biếи ŧɦái hơn hắn nữa kìa. Biếи ŧɦái gặp đại biếи ŧɦái cũng đủ hiểu ai sẽ thắng rồi.

Cô bước vào trong nhà, chạy tót lên phòng để gặp hắn. Trông ai đó bây giờ thật là lười biếng. Áo choàng thì vứt ở bàn học của cô, giày thì vứt lung tung ở dưới sàn, cái áo cởi ba chiếc cúc đầu lộ ra cơ ngực cường tráng. Hắn nằm dài trên giường của cô, tên này cả khi lười cũng quá đẹp trai.

Cô thật sự không để ý mà nhảy lên giường nằm. Ai ngờ lại đè trúng người hắn. Từ một khoảng cách rất gần mà cô thấy hắn càng đẹp trai. "Đẹp trai quá!" - cô đưa ngón tay lên viền theo ngũ quan trên mặt hắn, bất ngờ nói ra câu đó, hắn đột ngột mở mắt.

"Tôi có đẹp không hả?" - hắn nhìn cô gái ngốc đang đè lên người hắn, mỉm cười mà hỏi. Gương mặt ai đó thoáng đỏ bừng khi nhìn lén mà bị phát hiện, giọng lí nhí: "Cũng bình thường mà!" . Câu trả lời của cô làm hắn không vừa lòng, nhíu mày. "Đúng là cô nhóc không thành thật!" - hắn nghĩ.

"Này cô bé! Em đè lên người tôi như vậy là đang muốn dụ dỗ tôi?"

Cô bây giờ mới nhận ra tư thế ái muội của hai người. Cô nằm đè lên hắn, khe ngực lộ trước mắt hắn, khuôn mặt đỏ bừng của cô như độc dược thôi thúc lí trí của hắn. Giật mình ngồi dậy, Phiên Linh cố vơ lấy cái túi đồ cô vừa mua, nhét vào tay hắn , đẩy hắn vào phòng tắm, nói: "Tắm đi, đây là đồ tôi mua. Mặc vào và xuống nhà với tôi!"

Khoảng mười phút sau, Vương Hạo ra khỏi nhà tắm. Cô thấy hắn liền kéo hắn xuống dưới nhà. Ở sảnh, có bà, mẹ, em trai cô bà bác quản gia. Thấy cô chạy xuống cùng với một người đàn ông xa lạ, khí chất thực không thể coi thường.

"Thưa bà, thưa mẹ! Có thể mọi người không tin, nhưng đây là người đã cứu mạng con. Là thái tử điện hạ của ma giới - Vương Hạo."

Bà nội của cô và mẹ cô mở to mắt, nhìn khí chất vương giả trên người hắn cũng đủ hiểu hắn không tầm thường, nghe những lời đứa con gái thì cũng đã biết sự đáng sợ của người này. Nhưng khi thấy ánh mắt cưng chiều của hắn nhìn Phiên Linh mà muốn giao con bé cho người đàn ông này.

"Thái tử đây chắc cũng không phải chỉ là ân nhân của con?"

"Dạ thưa, cô ấy là hôn thê của tôi ở ma giới!"

"Gọi ta là mẹ. Nếu con đã là chồng sắp cưới của con bé thì cũng phải gọi chúng ta giống như nó goi!"

"Dạ! Mẹ!"

"Tốt! tốt! "

Cô đơ người mà nhìn ba người này nói chuyện với nhau. Cái gì mà hôn phu? Cái gì mà bắt chước cô xưng hô với trưởng bối ? Mẹ cô muốn đứa con của quỷ, cao cao tại thượng, phẩy tay một cái chết trăm con quỷ này làm con rể?

"Thôi thôi! Hai đứa lên lầu đi, tuy biệt thự này nhiều phòng nhưng người hầu ở hết rồi, hai đứa chịu khó chung phòng vậy!"

Mẹ ơi mẹ có con rể là quên đứa con gái này sao hả mẹ?

________Hết chap 11______

Bình Luận (0)
Comment