Ẩn Long

Chương 104


“Lão đại, anh xem, đây chính là chiếc xe mà chúng ta đã nhìn thấy vào tối hôm qua!"
Từ dưới quê chạy lên thành phố mất chừng khoảng hơn hai tiếng đồng hồ.

Sau đó, Trần Viễn liền để cho Lưu Thục Hiền trở về nhà, còn anh cùng với Tiểu Trần và Phi Hổ thì đi ra ngoài điều tra về thân thế của người phụ nữ đã ngồi chung xe với Đinh Tử Hương lúc tối hôm qua.
Trải qua điều tra một hồi, rốt cuộc Tiểu Trần cũng tra ra được vị trí mà chiếc xe ô tô đã chở theo Đinh Tử Hương dừng chân.

Lúc đến nơi, ba người bọn họ chỉ thấy chiếc xe ô tô thể thao đắt tiền đang bị bỏ rơi ở trên lề đường, cũng không phát hiện có người ngồi ở bên trong.
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
Trong lòng Tiểu Trần vô cùng nghi hoặc, một chiếc xe trị giá hơn mấy chục tỷ, liền tùy tiện vứt ở trên đường.

Chẳng lẽ, thời đại bây giờ đã có người giàu đến như vậy rồi sao?
Trần Viễn đứng ở bên cạnh, chỉ quan sát một lúc, sau đó anh liền lắc đầu nói ra.
“Xem chừng, người này có tính cảnh giác rất cao.

Ngay cả điện thoại định vị cũng bị bỏ lại trong xe.”
Nghe vậy, ánh mắt của Phi Hổ lẫn Tiểu Trần đều không chăm chú nhìn vào bên trong chiếc xe ô tô.

Quả nhiên, Trần Viễn không có nói sai, chiếc điện thoại hôm qua của Đinh Tử Hương đang bị vứt ở trên ghế ô tô.

Hơn nữa, phía trên còn lưu một mảnh giấy nhỏ, dường như đã được chuẩn bị khá kỹ lương.
Phi Hổ không hề do dự một chút nào, nhanh chóng thọc tay vào bên trong, dự định đem mẩu giấy ở trong ô tô lấy ra.

Nhưng lúc này, Tiểu Trần không khỏi gấp gáp hô lên một tiếng.
“Này!”
Nhất thời, ánh mắt của Phi Hổ không khỏi nhìn về phía cậu ta trừng trừng, như đang muốn hỏi: “Cậu muốn ngăn tôi làm gì?”
Tất nhiên, Tiểu Trần cũng rất nhanh liền lên tiếng giải thích.
“Tôi sợ trên giấy này có bẫy, nên muốn kiểm tra một chút mà thôi!”
Nói xong, không biết từ chỗ nào Tiểu Trần vậy mà lấy ra một cái bao tay, cẩn thận đeo vào trên tay.


Sau đó, cậu ta còn lôi ra nào là bình bình lọ lọ, hết sức cẩn thận dùng một cái nhíp nhỏ, đem mảnh giấy ở trên ô tô lấy ra ngoài.
Thấy một màn này, hai mắt của Phi Hổ càng thêm trừng lớn.

Mà Tiểu Trần giống như không có phát hiện ra, vẫn luôn một mực kiểm tra qua tình huống ở trên tờ giấy.

Đợi qua một lúc lâu, sau khi trải qua các loại tỉ mỉ quan sát cũng như phản ứng hóa học.

Lúc này, cậu ta mới đem tờ giấy cầm ở trên tay, đem nội dụng ở bên trong mở ra xem.
“Chúc mừng, quà tặng đã được gửi đến các anh!”
Nhìn nội dung ở bên trong mảnh giấy nhỏ, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều cảm thấy đầu óc của mình lúc này không có đủ dồn.

Bất giác, cả hai đều không khỏi đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn.
Nhưng lúc này, sau một hồi nhíu lấy lông mày.

Bất chợt, bên tai vang lên vài tiếng “tích tích” để cho sắc mặt của Trần Viễn không khỏi kịch biến, vội vàng xông về phía hai người bọn họ, hô lớn.
“Chạy nhanh!”
Ầm!
Tiếng nói của Trần Viễn vừa dứt, một tiếng nổ lớn liền vang lên.

Ngay sau đó, toàn bộ chiếc xe ô tô thể thao đắc tiền đều bị nổ tung lên, khói lửa cũng bắt đầu bốc lên mù mịt.
“Khụ khụ…”
Không biết trải qua bao lâu, lúc này trong miệng của Tiểu Trần phát ra một tiếng ho khan.

Sau đó, ánh mắt của cậu ta nhanh chóng đảo quanh, dự tính kiểm tra xem tình huống của Trần Viễn và Phi Hổ như thế nào.
Nhưng lúc đưa mắt nhìn lại, vẻ mặt của cậu ta không khỏi lộ ra dáng vẻ khiếp sợ, trừng trừng nhìn lấy khuôn mặt tràn đầy khói đen của Phi Hổ.
“Phi Hổ, lão đại đâu rồi?”
Cách vị trí của hai người bọn họ lúc này, ngoài chiếc xe ô tô đã bị bốc cháy, nhìn ra không rõ hình dáng, Tiểu Trần cũng không quan sát thấy được Trần Viễn đang ở nơi nào.


Thế nên, lúc này trong lòng của cậu ta hơi có chút lo lắng, nhìn về phía Phi Hổ để hỏi thăm.
Thế nhưng, đáp lại câu hỏi của cậu ta lúc này, chính là một cái lắc đầu tràn đầy bất đắc dĩ của Phi Hổ.
“Tôi không biết!”
“Thế nhưng mà…”
Lúc này Tiểu Trần rất muốn nói rõ, vừa rồi chính mắt cậu ta vẫn còn thấy rõ Trần Viễn đã đem hai người hất bay ra ngoài.

Sau đó, một tiếng nổ lên vang lên.

Nói như vậy, thì Trần Viễn hẳn còn ở đây mới đúng?
Chẳng lẽ?
Một cái ý nghĩ vô cùng đáng sợ hiện lên ở trong đầu của Tiểu Trần.

Nhưng ngay lập tức, cậu ta liền lắc đầu đem cái ý nghĩ này phủ định ra ngoài.

Dù sao, một người có thực lực như Trần Viễn, không thể dễ dàng như vậy liền bị một cái vụ nổ làm cho bỏ mạng.
Đừng nói là Trần Viễn, cho dù là chính hai người bọn họ, mặc dù thực lực không có cách nào sánh được với Trần Viễn, nhưng cũng tuyệt đối không bị chết một cách dễ dàng như vậy được.
“Được rồi, các cậu cũng không cần tìm, tôi ở chỗ này!”
Đúng vào lúc này, âm thanh của Trần Viễn đột nhiên vang lên, để cho hai người đều không nhịn được, vội vàng xoay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, lúc này Trần Viễn một bộ thảnh thơi, cầm lấy một cái túi xách, phía trên còn lưu lại một ít dấu vết cháy xém.

Thấy như vậy một màn, không hiểu vì sao ánh mắt của bọn họ lộ ra một chút là lạ.
Mà Trần Viễn cũng không có lên tiếng giải thích chuyện gì, anh rất nhanh liền đi đến bên cạnh hai người bọn họ.

Sau đó, vẻ mặt nghiêm túc nói ra.
“Xem chừng, là tôi đã đánh giá thấp cô ta.

Người phụ nữ này, thật sự rất khó chơi.


Cô ta, không chỉ một lần ra tay với tôi.

Sợ rằng, vụ bắt cóc của Tô Hoàng lần trước, còn có bóng dáng của cô ta núp ở sau lưng.”
Đột nhiên nghe Trần Viễn nói như vậy, sắc mặt của Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều tỏ ra nghiêm túc cực độ.
“Lão đại, vậy mục tiêu tiếp theo của chúng ta là làm gì?”
Thế nhưng, Trần Viễn liền lắc lắc đầu, đem theo một túi hoa quả, giơ lên ở trước mặt của hai người bọn họ.
“Không vội, hiện tại chúng ta đến bệnh viện, vào thăm em gái của tôi một chút!”
“Ừm!”
Cả hai người đều không hiểu vì sao Trần Viễn lại lựa chọn thời điểm này đến thăm Tiểu Yến.

Nhưng thấy Trần Viễn đã xách theo túi hoa quả đi xa, bọn họ cũng chỉ có thể vội vàng chạy đuổi theo phía sau lưng của anh.
“Lão đại, em gái của anh là tình huống như thế nào rồi? Em nghe nói, cô bé bị mắc bệnh lạ, hiện nay ở trên thế giới cũng chưa từng phát hiện qua.

Vậy sao anh không nhờ đến tổ chức, dù sao một số đặc vụ ở phía trên cũng có năng lực đặc thù, có thể tạm thời để cho em gái của anh mau mau tỉnh lại.”
Trên đường đi đến bệnh viện, Phi Hổ hơi có chút khó hiểu, nhìn về phía Trần Viễn để hỏi thăm.
Mặc dù đang lái xe, nhưng Tiểu Trần cũng nhịn không được, từ phía trên kính chiếu hậu quan sát sắc mặt của Trần Viễn.
Thế nhưng, Trần Viễn lại im lặng, không có trả lời câu hỏi của bọn họ.

Ngược lại, anh còn cố ý nhìn về phía Phi Hổ, nói ra.
“Còn cậu, vì sao lại muốn xuất ngũ? Chẳng phải lúc trước cậu nói là sẽ phấn đấu, để trở thành đội phó thay thế Hỏa Phượng hay sao?”
Lúc này, đột nhiên nghe Trần Viễn nhắc đến chuyện này, trên người của Phi Hổ không khỏi rùng mình một cái.

Sau đó, cậu ta liền vội vàng lắc lắc đầu, rồi liên tục xua tay nói ra.
“Lão đại, đừng nhắc đến chuyện này nữa, đừng nhắc đến nữa.

Tôi cũng không có tư cách để làm đội phó thay cho cô ta.

Với lại, bây giờ cô ta cũng là đội trưởng của đội Long Vệ số ba.

Tôi còn không muốn chịu tội, làm thuộc cấp của cô ta.”
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng rõ ràng ở trong ánh mắt của Phi Hổ mang theo mấy phần trốn tránh, giống như đang cố ý giấu giếm Trần Viễn chuyện gì đó.
Đối với việc này, trong lòng Trần Viễn kỳ thật cũng biết rất rõ.


Nhưng anh lại không có nói phá ra, ngược lại quay sang nhìn về hướng Tiểu Trần.
“Còn cậu, vì sao lại muốn trở về quê cũ, làm một ông chủ cửa hàng tạp hóa? Tôi còn nhớ, năm đó cậu cũng để dành được không ít tiền, có thể đi lên thành phố lập nghiệp cũng không tệ, đúng không?”
Nghe Trần Viễn hỏi đến việc này, Tiểu Trần chỉ cười cười, lại không có ý đáp lại.
Thấy vậy, Trần Viễn cũng không có tiếp tục nói nữa.

Nhất thời, bầu không khí ở trong ô tô trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Phải rồi, lão đại, em nghe nói anh đã cưới vợ.

Chuyện này có thật không?”
Không biết qua bao lâu, âm thanh của Phi Hổ đột nhiên vang lên, để cho không khí trong xe lại lần nữa sôi động hẳn lên.

Chỉ có điều, ánh mắt của Trần Viễn thì lại trừng lớn, nhìn về phía Phi Hổ.
“Cậu nghe ai nói chuyện này?”
“Cái này?!”
Bị Trần Viễn một câu hỏi ngược lại, Phi Hổ tức thì không biết phải trả lời như thế nào, trong miệng ấp úng hồi lâu cũng không nói ra khỏi miệng.
“Cũng không phải là bí mật gì.

Kỳ thật, vợ tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thành Phát, là một bà chủ vô cùng giàu có.

Tiền chữa bệnh của em gái tôi đều là vợ cho!”
“Cái gì?!”
Giống như nhận được một cái tin tức sét đánh.

Cả hai người Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không thể nào tin tưởng được, trừng trừng hai mắt nhìn về phía Trần Viễn.
“Ha ha ha, tôi chỉ nói đùa mà thôi.

Các cậu thật sự cho rằng tôi sẽ là loại người như vậy hay sao?”
Bất chợt, Trần Viễn phát ra một tiếng cười to, để cho bầu không khí trong xe trở nên hòa hoãn không ít.

Chỉ có điều, bên trong ánh mắt của Tiểu Trần lẫn Phi Hổ không hẹn mà cùng hiện lên một chút ánh sáng lập lòe.
“Lão đại, dường như cũng không hay nói đùa nha?!”.

Bình Luận (0)
Comment