Ẩn Long

Chương 160


Ầm!
Vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, một tiếng nổ lớn ở trong cơ thể của Trần Viễn đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, từ trong miệng của anh phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt vô cùng.

Thế nhưng, ánh mắt của Trần Viễn lại rất bình tĩnh.

Thậm chí, trong con ngươi của anh còn lóe lên một vệt hưng phấn.
Bởi vì, lúc này Trần Viễn có thể cảm nhận được một luồng lực lượng vô cùng kinh khủng đang quán thâu vào trong cơ thể của anh.

Hơn nữa, khí thế trên người anh cũng bắt đầu tăng cao.

Từ mới tông sư trung kỳ, dần dần vọt lên đến trung kỳ đỉnh phòng, rồi bay thẳng đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, hậu kỳ đỉnh phong mới chậm rãi dừng lại.
Có thể nói, thời gian chỉ vừa mới trôi qua chưa đế mười phút, Trần Viễn từ một võ giả cấp bậc tông sư trung kỳ giai đoạn đầu trực tiếp vọt đến tông sư hậu kỳ đỉnh phong, gần như chỉ thiếu chút nữa là bước vào cảnh giới đại tông sư.

Điều này để cho anh hết sức vui mừng lẫn kinh hỉ.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không quá kích động.

Ngược lại, ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghiêm túc, bắt đầu chậm rãi điều chỉnh lại tâm tình.

Cho đến khi tinh thần tĩnh lặng như nước.

Lúc này, anh mới lần nữa ngồi xuống xếp bằng, vẻ mặt hết sức chuyên chú, nhập tâm.
Theo như một sổ cổ tịch lưu truyền lại, thì bước đầu tiên để xác định một vị võ giả có thể đột phá đến cảnh giới đại tông sư hay không, chính là nội thị.

Thứ này cũng giống như việc nội soi ở trong các phòng khám của bệnh viện.

Chỉ khác biệt duy nhất là, so với máy móc, trang thiết bị tân tiến của khoa học hiện đại ngày nay mà nói, thì việc nội thị của võ giả còn có độ chuẩn xác muốn cao hơn rất nhiều.
Bởi vì, người võ giả lúc này hoàn toàn có thể dùng tinh thần lực của mình, kiềm tra từng chỗ bên trong ngóc ngách ở trong cơ thể, ngay cả một chút vị trí mà máy móc rất khó kiểm tra đến, võ giả cũng có thể tự mình dò xét được.

Hơn nữa, việc nội thị này cũng có tính an toàn cực cao, thậm chí chuẩn xác đến mức độ tế bào.
Tất nhiên, đây chỉ là tài liệu ở trong thư tịch ghi lại mà thôi.


Từ trước đến nay, Trần Viễn cũng chưa một lần nội thị qua.

Thế nên, lúc này anh hơi có chút căng thẳng.

May mắn, trước đây đã từng được hun đúc, rèn luyện ở trong quân ngũ để cho cường độ tinh thần của Trần Viễn tốt hơn người thường rất nhiều.
Thế nên, sau khi trải qua một lúc hưng phấn, trạng thái tinh thần của Trần Viễn cũng dần dần bình phục trở lại bình thường.

Đồng thời, lúc này Trần Viễn có thể cảm nhận được từng tia tinh thần lực của mình, bắt đầu chậm rãi chìm vào bên trong cơ thể.

Mặc dù quá trình này diễn ra vô cùng chậm rãi, nhưng loại cảm giác này lại để cho Trần Viễn có được cảm nhận hết sức vi diệu.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Trần Viễn đã nhìn thấy được một viên hỏa cầu màu đỏ đang trôi lơ lửng ở trong đan điền của mình.

Hơn nữa, bốn phía xung quanh dường như tạo thành một lớp tường ngăn, để cho tinh thần lực của anh sau khi thẩm thấu vào lại bị tiêu hao hết sức lơi hại.
Nếu như, vừa rồi Trần Viễn chỉ sử dụng không đến một phần mười tinh thần lực để tra xét khắp nơi ở trong cơ thể.

Nhưng lúc này, vừa mới đem tinh thần lực dò xét một chút xung quanh của quả cầu lửa màu đỏ, Trần Viễn lại có cảm giác như tinh thần lực của mình gần như đã tiêu hao đến ba, bốn phần.

Điều này để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức giật mình.
Anh cũng không biết, quả cầu lửa này rốt cuộc là thứ đồ vật gì.

Nhưng nguồn năng lượng cực kỳ khổng lồ từ nó tản đi ra ngoài, cũng chính là nguyên trọng yếu khiến cho thực lực của anh đột ngột tăng mạnh.
Mặc dù nói, đây là một chuyện tốt.

Thế nhưng, để cho một thứ không rõ lai lịch như vậy tồn tại ở trong cơ thể của mình.

Hơn nữa, nơi này lại là vị trí hội tụ hết thảy sức mạnh của bản thân, trong lòng Trần Viễn thật sự chẳng có một chút yên tâm.

Chính vì thế, cho dù đây là lần đầu tiến hành nội thị, tinh thần lực tiêu hao rất nhiều, để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức mệt mỏi.

Nhưng anh vẫn không buông bỏ, vẫn muốn tra xét quả cầu lửa đang nằm ở trong cơ thể mình là thứ đồ vật gì.
Chỉ là, ngay khi Trần Viễn dự định lần nữa tiến quân đẩy mạnh, đem phần lớn tinh thần lực hội tụ vào đây, xuyên phá qua bức tường lửa do quả hỏa cầu đang nằm ở trong đan điền tự mình dựng lên.

Thì ngay lập tức, một cái hư ảnh phương hoàng bất chợt hiện ra.


Ngay sau đó, ánh mắt của hư ảnh phượng hoàng bất chợt mở ra.

Đồng thời, một tiếng quái khiếu từ trong miệng của nó phát ra.
“Khiếu!!!”
Vừa nghe được tiếng quái khiếu này, toàn bộ tinh thần lực của Trần Viễn chỉ trong chốc lát liền bị đánh tan.

Đồng thời, trong đầu của anh hiện lên một mảnh hỗn loạn.

Ngay sau đó, Trần Viễn cũng hoàn toàn đóng lại ý thức.

Anh giống như rơi vào trong một vùng tăm tối, không cách nào thấy được ánh sáng.
“Trần Viễn, Trần Viễn! Anh mau dậy đi!”
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi, để cho Trần Viễn không khỏi nặng nề nâng lên mí mắt.

Ngay sau đó, anh thấy được một ánh mắt hơi có mấy phần lo lắng nhìn về phía mình.

Hơi khẽ giật mình, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng bật dậy.

Nhưng mà, toàn bộ cơ thể của anh lúc này giống như đã mất hết sức lực, chỉ có thể lần nữa ngã xuống.
“Thế nào? Anh không có làm sao chứ?”.

Nha????h ????hấ???? ????ại — Tr????mTr???????? ệ????﹒V???? —
Thiếu nữ trước mắt có chút bất an, vội vàng đưa tay đặt ở trên đầu của anh.

Nhưng mà, vừa mới đặt lên một chút, thiếu nữ liền kinh hoảng hô lên một trận.
“Á, người anh làm sao lại nóng như vậy? Không phải là anh bị sốt rồi chứ? Tôi nghe nói, mấy ngày gần đây đang có dịch bệnh hoành hành, người bình thường rất dễ phát sốt!”
Nghe được âm thanh của thiếu nữ quan tâm, Trần Viễn rất muốn lên tiếng lắc đầu.

Nhưng mà, âm thanh vừa mới đến cổ họng, cảm giác nóng bỏng, khô rát đột nhiên truyền đến để cho anh không có chút khí lực nào phát ra âm thanh.

Cuối cùng, trong miệng của Trần Viễn cũng chỉ phát ra được một âm thanh duy nhất.
“Nước…”

Nghe được tiếng hô khẽ của Trần Viễn, lại nhìn lấy bộ dáng của anh lúc này, tiểu thư nhà họ Đàm có chút nhịn không được, lại kêu lên lần nữa.
“Anh đợi tôi một chút, để tôi đi gọi bác sĩ đến kiểm tra giúp anh!”
Nói xong lời này, thân hình của Trang Đài rất nhanh liền rời đi khỏi phòng.

Mà lúc này, sắc mặt của Trần Viễn càng lúc càng trở nên khó coi.

Bởi vì, anh lúc này lại không hề cảm nhận một chút sức mạnh nào ở bên trong cơ thể của mình.

Ngay cả xương cốt, bắp thịt của anh cũng trở nên cực kỳ đau nhức, chỉ là một chút cử động nhỏ cũng khiến anh nhịn không được nhíu mày.
Nhất thời, trong đầu Trần Viễn không khỏi nhớ lại tình cảnh của mình lúc xảy ra trong quá trình nội thị.

Lúc đó, anh chỉ muốn tìm hiểu thêm tin tức có liên quan đến quả hỏa cầu kỳ quái đang tồn tại ở trong đan điền của mình mà thôi.

Nhưng anh thật sự không có nghĩ đến, phản ứng của nó lại trở nên kịch liệt như vậy.

Hiện tại, xem ra toàn bộ năng lượng ở trong cơ thể của anh tích lũy được trong mấy năm nay đều bị một tiếng quái khiếu kia làm cho mất sạch.
Lúc này, sợ rằng ngay cả một người bình thường anh cũng không có cách nào đánh lại.

Huống hồ, ngọn lửa ở trên quả hỏa cầu càng lúc càng thiêu đốt dữ dội, khiến cho cơ thể của anh như bị nấu sôi.

Nếu như anh không nghĩ ra biện pháp, đem quả hỏa cầu này tống khứ ra bên ngoài.

Sợ rằng không đến vài ngày, chính anh sẽ bị quả hỏa cầu này đốt chết.
Thế nhưng, thứ này thật sự quá mức quỷ dị, ngay cả hai ông bà cụ nhà họ Cơ cũng không tìm hiểu ra được đây là thứ gì.

Hiện tại, ngay cả một chút lực lượng ở trong cơ thể của anh cũng không có cách nào đề lên.

Vậy thì, anh lấy cái gì để đem nó tống khứ ra bên ngoài bây giờ?
Vừa nghĩ đến điểm này, Trần Viễn liền nhịn không được lắc đầu cười khổ.

Kỳ thật, nếu như trước đó anh không có hành động lỗ mãng như vậy, trực tiếp đem thứ này dò xét, thì hiện tại tình trạng của anh không đến mức bi thảm như thế này.

Nhưng nói như thế nào, mọi thứ cũng đã quá muộn.

Cho dù Trần Viễn cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng trên thế giới này làm gì có thuốc hối hận để cho anh uống.
“Ông nội, ông mau đến đây xem đi.

Có phải, anh ta tập võ tập đến điên rồi không? Toàn bộ cơ thể của anh ta đột nhiên trở nên nóng như lửa đốt.


Hơn nữa, nhìn bộ dáng của anh ta lại chẳng khác nào một người sắp chết.

Ông nội, ông hãy nhanh giúp anh ta tỉnh lại đi!”
Ngay tại lúc này, từ phía bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện của hai ông cháu nhà họ Đàm.

Hơn nữa, nghe tiếng bước chân của bọn họ, dường như bộ dáng cũng rất vội vàng.
“Chẳng phải vừa mới hôm qua mọi chuyện còn rất tốt hay sao? Cháu còn nói anh ta thật sự rất có tiền đồ nữa cơ mà?!”
Lúc này, giọng của ông cụ Đàm bỗng dưng vang lên.

Hơn nữa, âm thanh còn mang theo mấy phần quái dị, giống như đang nhại lại tiếng của cháu gái mình.

Nghe được lời này, sắc mặt của Trang Đài không khỏi đỏ lên.

Đồng thời, cô cũng bặt đầu giận lẫy, giẫm mạnh chân xuống dưới đất.
“Ông nội, ông lại chọc cháu có phải không?”
Nhìn thấy bộ dáng của cháu gái lúc này, ông cụ Đàm không khỏi cười lên một trận ha hả.

Nhưng ngay sau đó, âm thanh của bọn họ cũng dừng lại.

Đồng thời, từ trong ánh mắt của Trần Viễn, rất nhanh liền phát hiện được hai cái thân ảnh đang tiến gần về phía mình.
“Ừm?!”
Vừa mới đi tới giường ngủ của Trần Viễn, sắc mặt của ông cụ Đàm bỗng dưng biến đến cực kỳ kinh dị.

Ngay sau đó, âm thanh của Trang Đài hơi có phần lo lắng, nói ra.
“Ông nội, anh ta thế nào rồi?”
Nghe cháu gái hỏi đến, ông cụ cũng không có lập tức trả lời, mà nhanh đi tới nắm lấy cổ tay của Trần Viễn.

Qua một lúc lâu, ông cụ mới bất đắc dĩ lắc đầu nói ra.
“Không thể cứu được, không thể cứu được! Cháu gái, hay là cháu hãy nghe lời ông, chấp nhận với chuyện hôn sự trước đó đi có được không? Haizz, cậu bạn này của cháu, sợ rằng là sống không được bao lâu nữa! Ài…”
Nói xong, ông cụ lại nhịn không được thở dài một hơi.

Ngay sau đó, ông cụ cũng tự mình xoay người, rồi lắc đầu nhanh chóng bỏ đi.

Lúc này, vẻ mặt của Trang Đài có chút thất thần, cũng không kịp phản ứng lại.

Mà ánh mắt của Trần Viễn, lại hiện lên một tia lạnh nhạt, giống như không quá ngạc nhiên với những gì ông cụ vừa nói.
Anh, thật sự sắp chết rồi sao?.

Bình Luận (0)
Comment