Ẩn Long

Chương 217

“Hân Hân, làm sao em lại ở đây?”

Nhìn thấy người ngồi ở trong phòng ngủ lúc này không phải là Lưu Thục Hiền, ngược lại là người vợ trên danh nghĩa Tiêu Hân Hân. Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn có một loại dự cảm không tốt. Thế nên, anh mới lớn tiếng hô lên lên một trận.

Mà nghe được tiếng hô này của Trần Viễn, vẻ mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Sau đó, cô hơi ngước mắt nhìn lên, trong ánh mắt mang theo mấy phần tâm tình khác lạ, nói ra.

“Anh làm sao lại ở đây?!”

Nghe thế, vẻ mặt của Trần Viễn lập tức trở nên cứng ngắc. Đến lúc này anh mới chợt nhớ ra, cả anh và Tiêu Hân Hân vẫn còn ràng buộc hôn nhân với nhau. Hơn nữa, mặc dù Tiêu Hân Hân không có tình cảm gì với anh. Nhưng nói như thế nào, cô ta giống như cũng chưa từng phản bội qua anh?

Nghĩ đến điểm này, trong lòng Trần Viễn càng thêm áy náy, vội vàng lên tiếng để giải thích.

“Tôi đến tìm một người bạn. Còn cô, làm sao lại đến chỗ này?”

“Ừm, tôi cũng đến để tìm bạn!”

Tiêu Hân Hân hầu như không một chút do dự liền đáp lại, mà Trần Viễn có loại cảm giác nhất thời không thể nào tìm ra được đề tài để nói chuyện. Ngay lập tức, cả hai đều trầm mặc không có nói thêm lời nào, để cho bầu không khí trong phòng bỗng dưng trở nên vô cùng quỷ dị.

Qua một hồi lâu, rốt cuộc Trần Viễn cũng nhịn không được, lên tiếng nói trước.

“Hân Hân, bạn tôi ở đâu?!”

Sau khi nói xong lời này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi chăm chú nhìn về phía biểu hiện ở trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân. Nhưng lúc này, thần sắc của Tiêu Hân Hân hầu như không có một chút biểu tình nào, lạnh tanh đáp lại.

“Không biết, lúc tôi đến đây cô ấy đã bỏ đi rồi!”

Nghe được cái đáp án này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Trước đó, anh vẫn còn nhớ rõ là đã nhắn nhủ qua với Tiểu Trần và Phi Hổ, để cho hai người bọn họ chăm sóc tốt cho Lưu Thục Hiền. Nhưng hiện tại, không những hai người bọn họ không có phát hiện ra Tiêu Hân Hân đột nhiên xuất hiện ở đây, ngay cả việc Lưu Thục Hiền biến mất cũng không có thông báo cho anh biết. Chuyện này để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức nghi hoặc. Trong lúc anh đang muốn tiếp tục lên tiếng để hỏi thăm Tiêu Hân Hân. Thì lúc này, Tiêu Hân Hân đột nhiên đứng dậy, ánh mắt mang theo mấy phần tâm tình phức tạp, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.

“Trần Viễn, chúng ta ly hôn đi!”

Vừa mới nghe được lời này của Tiêu Hân Hân nói ra, thần sắc của Trần Viễn không khỏi sững sờ một chút. Nhưng ngay sau đó, anh cũng kịp phản ứng lại, đưa mắt nhìn lấy Tiêu Hân Hân một hồi lâu, cuối cùng Trần Viễn mới gật đầu đáp lại.

“Tốt, tôi sẽ đồng ý với cô!”

Nói xong lời này, cả hai lần nữa rơi vào trầm mặc. Nhưng bầu không khí im lặng cũng không duy trì được bao lâu. Lúc này, một tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền đến. Ngay sau đó, Trần Viễn nghe được âm thanh hốt hoảng của Tiểu Trần, từ phía bên ngoài vang lên.

“Lão đại, lão đại! Chuyện không hay rồi, chị dâu đã xảy ra chuyện!”

Nghe được lời này của Tiểu Trần, thần sắc của Trần Viễn không khỏi trở nên hoảng hốt. Ngay sau đó, ánh mắt của anh lập tức nhìn về phía Tiêu Hân Hân, giống như đang muốn chất vấn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Thế nhưng, Tiêu Hân Hân không có làm ra đáp lại. Ánh mắt của cô vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn thẳng về phía Trần Viễn.

Thấy được ánh mắt này của cô, Trần Viễn có loại cảm giác lạnh lẽo đến tận đáy xương. Trong lúc bất chợt, anh vậy mà nhịn không được khẽ rên một tiếng, ánh mắt cũng cấp tốc rời đi.

“Lão… đại…”

Tiểu Trần vốn dĩ còn đang vô cùng gấp gáp, cũng không để ý trong phòng hiện đang còn có một người. Nhưng khi thấy được Tiêu Hân Hân yên tĩnh ngồi ở bên trong phòng ngủ, lời nói vừa mới nói đến một nửa, Tiểu Trân không khỏi vội vàng nuốt ngược trong bụng.

“Lão đại!”

Thấy được cảnh này, Trần Viễn không khỏi liếc mắt, trừng lấy Tiểu Trần một trận. Nhưng ngay sau đó, anh cũng không có tiếp tục để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Hân Hân, mà kéo theo Tiểu Trần đi ra khỏi phòng, thấp giọng nói ra.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Làm sao cô ấy đã bỏ đi rồi. Còn nữa, cô ta đến phòng của tôi từ khi nào?”

Liên tục bị Trần Viễn đặt ra câu hỏi, để cho Tiểu Trần có chút ấp úng không biết nên phải trả lời câu hỏi nào trước.

Qua một lúc sau, vẫn là nhịn không được trước áp bức lợi dụ của Trần Viễn, Tiểu Trần mới vội vàng đem mọi chuyện một chín một mười nói ra.

Thì ra, hơn một tuần trước Tiêu Hân Hân đã tìm đến đây. Hơn nữa, không biết là Tiêu Hân Hân đã nói vì đó với Lưu Thục Hiền, mà sáng sớm hôm nay Lưu Thục Hiền lại đột nhiên đòi dọn ra ngoài. Sau đó, Tiểu Trần vì không quá yên tâm, nên mới để cho Phi Hổ bí mật theo dõi ở phía sau.

Thế nhưng, vừa rồi cách đây vài phút, đột nhiên điện thoại của Phi Hổ không có cách nào liên lạc được. Sau đó, Tiểu Trần tự mình chạy đến để kiểm tra. Lúc này, cậu ta mới phát hiện ra Phi Hổ vậy mà không rên một tiếng liền bị người ta đánh cho ngất đi.

Sau đó, hỏi thăm mới biết, có người đã đem Lưu Thục Hiền đưa đi, nhưng đối phương là ai, đưa Lưu Thục Hiền đi đâu thì Phi Hổ lại không biết.

Lúc này, nghe xong hỏi thảy đâu đuôi câu chuyện, thần sắc của Trần Viễn bỗng dưng biến đến vô cùng âm trầm. Ngay sau đó, anh lại lần nữa dự định tìm đến Tiêu Hân Hân, muốn hỏi xem những chuyện này có liên quan gì đến cô hay không.

Nhưng ngay vào lúc này, Tiêu Hân Hân không biết từ lúc nào đã từ trong phòng đi xuống, thấy được ánh mắt của Trần Viễn dừng lại ở trên người mình, cô mới chậm rãi nói ra.

“Những chuyện này cũng không có liên quan gì đến tôi. Là cô ấy tự mình quyết định rời đi. Hơn nữa, anh hãy yên tâm đi, cô ta sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Chỉ có điều, có một số thứ nếu như anh muốn biết rõ, vậy thì tự mình mở điện thoại ra xem đi. Cô ấy có nói, cô ấy đã gửi thư cho anh qua email rồi đó.”

Nói xong lời này, Tiêu Hân Hân giống như cũng không nguyện ý ở lại cùng Trần Viễn tiếp tục nói chuyện, cô rất nhanh liên bước vào bên trong ô tô, sau đó tự mình lái xe rời đi.

Thấy được cảnh này, lông mày của Trần Viễn càng thêm níu chặt. Ngay sau đó, anh cũng không nhịn được nữa, vội vàng đem điện thoại mở ra kiểm tra. Lúc này, Trần Viễn mới phát hiện ra trong thư mục điện thoại vậy mà gửi đến mấy đoạn tin nhắn. Trong đó, còn có một phần văn kiện được gửi qua email cho anh.

Nhất thời, Trần Viễn không khỏi cảm thấy kỳ quái, vội vàng đem phần thư mục ở trên email mở ra. Lúc này, khi thấy rõ được hình ảnh gửi qua bên trong email, sắc mặt của anh lập tức liền trở nên khó coi lên.

“Lão đại, chị dâu đã gửi cái gì cho anh? Làm sao nhìn bộ dáng của anh lại khó coi như vậy?”

“Cậu có muốn xem hay không?”

Trần Viễn đột nhiên quay mặt, trừng mắt nhìn về phía Tiểu Trần. Mà nhìn thấy được bộ dáng này của Trần Viễn, Tiểu Trần không khỏi vội vàng rụt cổ trở lại, trên mặt nở ra nụ cười ngượng ngùng, nói ra.

“Lão đại, anh đang nói đùa, em làm gì lại muốn xem tin nhắn của chị dâu gửi cho anh.”

Nói xong sau đó, Tiểu Trần lại liếc mắt nhìn qua xung quanh. Cuối cùng, cậu ta mới thấp giọng nói ra.

“Lão đại, vậy anh dự tính thế nào? Có muốn đi tìm chị dâu trở về hay không?”

Nghe được câu hỏi này của Tiểu Trần, Trần Viễn hơi thoáng do dự một chút. Sau đó, anh mới chậm rãi lắc đầu nói ra.

“Tạm thời không cần. Nếu như cô ấy đã muốn bỏ đi, cho dù chúng ta có tìm cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, hiện tại tôi có một nhiệm vụ rất quan trọng, muốn cậu cùng với mấy anh em trong đội trợ giúp. Cậu có chuẩn bị sẵn sàng hay không?”

Vừa nghe được lời này của Trần Viễn nói ra, thần sắc của Tiểu Trần tức thì trở nên nghiêm túc hẳn ra.

“Lão đại, anh có việc gì cứ việc nói ra, em nhất định sẽ dùng hết sức để hoàn thành.”

Kỳ thật, trong lòng của Tiểu Trần lúc này cũng hơi có mấy phần áy náy. Dù sao, lão đại tin tưởng như vậy mới giao cho bọn họ nhiệm vụ chăm sóc chị dâu. Vậy mà, trong lúc bất tri bất giác lại để chị dâu trốn đi. Hơn nữa, hiện tại cũng không biết rõ chị dâu đang ở nơi nào. Thế nên, lúc này Tiểu Trần đối với nhiệm vụ mà Trần Viễn chuẩn bị giao cho, hết sức chăm chú lắng nghe.
Bình Luận (0)
Comment