Ẩn Long

Chương 222

Tiếng búa này gõ rất vang, ngay lập tức bầu không khí ở trong hội trường cũng bắt đầu trở nên sôi trào lên. Cho dù là Đinh Tử Hương cùng với hai sư huynh muội Triệu Chí Kính nhìn nhau không vừa mắt, nhưng lúc này cũng bị tiếng gõ của Chương Tử Di làm cho kinh động đến, ánh mắt của bọn họ cũng bắt đầu chăm chú nhìn về phía bục gỗ, chờ đợi lấy món vật phẩm đầu tiên được đem ra đấu giá.

Cũng không để cho mọi người phía dưới chờ đợi bao lâu, lúc này từ phía sau bục gỗ liền có nhân viên mặc áo dài, trên tay bưng lấy một cái khây gỗ, phía trên trải lên một lớp lụa đỏ.

Trên khay gỗ lúc này trưng bày lấy một cái chén ngọc, bên ngoài nhìn hơi có vẻ cổ xưa, nhưng tất cả mọi người ở đây đều là người tu luyện, bọn họ ít nhiều cũng nhìn ra được từ trên chiếc chén ngọc lúc này tỏa ra một ít linh khí ba động. Mặc dù linh khí vô cùng yếu ớt, nhưng ai cũng có thể đoán được, đây tuyệt đối không phải là phàm phẩm.

Lúc này, ánh mắt của Chương Tử Di không khỏi quét qua nhìn lấy đám người ngồi ở phía dưới hội trường, trong con ngươi nhanh chóng thu vào từng cái biểu hiện trên khuôn mặt của bọn họ. Sau đó, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi lộ ra một cái nụ cười vô cùng vũ mị, xinh đẹp.

“Chư vị, như các vị vừa mới quan sát thấy được, đây là một chiếc Bát Lưu Ly, từng được tiên tổ của chúng tôi nhặt được ở trong một tòa động phủ của tiên nhân. Theo như điển tịch lưu lại, thì vị tiên nhân này có cảnh giới thấp nhất cũng đạt đến cấp bậc Thông Thần. Mặc dù các vị ở đây còn không rõ ràng cảnh giới Thông Thần lợi hại như thế nào. Chắc hẳn chư vị cũng đều biết đến cảnh giới Địa Tiên ở trong truyền thuyết đúng không? Vị tiên nhân này so với cảnh giới Địa Tiên ở trong truyền thuyết còn muốn mạnh hơn một bậc. Bất quá, đây chỉ là một sự so sánh tương đối mà thôi. Dù sao, cả hai hệ thống tu luyện đều rất khác biệt, cũng chưa từng ai xác nhận qua là người tu võ mạnh hơn, vẫn là người tu luyện mạnh hơn. Thế nhưng, nói như thế nào đây là chiếc bát đã từng được một vị tiên nhân tiến bối sử dụng qua, giá khởi điểm của nó là một trăm triệu, mỗi lần ra giá không được thấp hơn mười triệu. Đấu giá bắt đầu!”

Bang!

Vừa nói, Chương Tử Di vừa gõ mạnh chiếc búa gỗ lên trên bàn một cái. Ngay lập tức, bầu không khí phía trong hội trường liền trở nên sôi trào.

“Tôi ra giá một trăm mười triệu!”

“Tôi ra một trăm hai mươi triệu!”

“Tôi ra giá hai trăm triệu!”

“…”

Đấu giá vừa mới bắt đầu, giá trị của chiếc Bát Lưu Ly này liền lập tức được đẩy lên một con số cực kỷ kinh khủng. Qua chừng hơn mười phút, lúc này liền có một người đàn ông trung niên, khuôn mặt mang theo mấy phần mập mạp, cầm lấy bảng đấu giá giơ lên, rồi hô.

“Chiếc Bát Lưu Ly này tôi muốn ra giá một tỷ rưỡi!”

Lời này của người đàn ông trung niên vừa mới nói ra, có rất nhiều người đều không khỏi đưa mắt nhìn về phía đối phương. Chỉ là, còn không đợi cho đối phương hô được bao lâu, lúc này đã có người hừ lạnh đáp lại.

“Hừ, chỉ có một tỷ rưỡi liền muốn mua được đồ vật do tiên nhân sử dụng, ông chủ Tiền ông cũng không khỏi quá mức xem nặng mình đi?!”

Nói xong, người này liền giơ lên bảng đấu giá, hô lên.

“Tôi ra giá hai tỷ!”

Một lần tăng lên năm trăm triệu, mặc dù đối với phần lớn những người có mặt ở đây đều không tính là gì. Nhưng nhìn khí thế của đối phương hiển nhiên là muốn đem chiếc Bát Lưu Ly này cầm xuống.

Thấy thế, lông mày của ông chủ Tiền không khỏi nhíu lại. Nhưng ngay sau đó, ông ta cũng không do dự một chút nào, nhìn về phía đối phương mỉm cười nói ra.

“Ha ha ha, tôi còn tưởng rằng là ai? Hóa ra là ông chủ Lưu, nếu như ông chủ Lưu đã muốn tranh với tôi chiếc Bát Lưu Ly này. Vậy thì, tôi xin ra giá ba tỷ!”

Lần nữa lên giá, sắc mặt của ông chủ Tiền rõ ràng lộ ra mấy phần đắc ý. Xem chừng, hai người này cũng không phải là lần đầu gặp nhau.

“Hừ, ba tỷ mà thôi, tôi vẫn còn có thể trả được.”

Nói xong, ông chủ Lưu lại lần nữa đưa bảng giơ lên, hô khẽ một tiếng.

“Tôi ra giá ba tỷ rưỡi!”

“Ông chủ Lưu, một lần một lần tăng lên vài trăm triệu cũng không có gì thú vị lắm! Hay là, tôi với ông chơi lớn một phen, tôi ra năm tỷ. Ông có tiếp tục theo hay là không theo?”

Lúc này, ông chủ Tiền giống như cười mà không phải cười, híp mắt nhìn về phía ông chủ Lưu nói ra.

Lần này, thần sắc của ông chủ Lưu rõ ràng lộ ra mấy phần do dự. Đứng ở phía trên bục chủ trì, vẻ mặt của Chương Tử Di lúc này lộ ra nụ cười ngọt ngào, âm thanh cũng tràn đầy quyền rũ, nói ra.

“Các vị, hiện tại vật phẩm đấu giá đầu tiên đã có người ra giá năm tỷ. Đây là đồ vật của tiên nhân, mặc dù không phải là tiên khí, nhưng nói như thế nào nó cũng lây nhiễm không ít tiên khí, đối với tìm hiểu thuật trường sinh, hoặc là tìm kiếm cơ hội đột phá cảnh giới cao hơn cũng có trợ giúp không nhỏ. Không biết, các vị ở đây có ai còn muốn ra giá cao hơn hay không?!”

Vừa mới nghe được lời này của Chương Tử Di nói ra, ông chủ Lưu lúc đầu còn có mấy phần do dự. Lúc này, ông ta không khỏi khẽ cắn răng một cái. Sau đó, ông chủ Lưu trực tiếp giơ lên bảng đấu giá, hô lớn một tiếng.

“Tôi ra sáu tỷ!”

“Bảy tỷ!”

“Tám tỷ!”

“Chín tỷ!”

“…”

Một hồi lên giá không ngừng nghỉ, đến cuối cùng giá trị của chiếc Bát Lưu Ly cũng bị nâng lên tới gần mười tỷ. Đồng thời, cả hội trưởng đều không khỏi lần nữa xôn xao, ánh mắt vô cùng vui vẻ nhìn lấy ông chủ Tiền và ông chủ Lưu đấu giá với nhau.

Kỳ thật, tất cả mọi người ở đây đều biết rất rõ, chiếc Bát Lưu Ly này cho dù là vật phẩm của tiên nhân từng sử dụng qua, nhưng thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy, phần lớn linh tính cũng đã mất hết. Cho dù bọn họ có bỏ tiền ra mua về nghiên cứu, cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Lúc này, nhìn thấy hai người bọn họ đấu giá hang hái như vậy, tất nhiên mọi người ở đây đều vừa lòng thỏa ý, vô cùng vui vẻ nhìn lấy một cách say sưa.

Mà lúc này, ngồi ở bên trong hội trường, thần sắc của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần cổ quái, nhìn về phía chiếc Bát Lưu Ly đang được đặt ở trên khay gỗ, trong lòng mang theo tâm tình vô cùng phức tạp.

“Thế nào? Anh cũng muốn tham giá đấu giá với bọn họ hay sao?”

Nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Trần Viễn lúc này, Đinh Tử Hương đang ngồi một bên quan sát không khỏi thấp giọng nói ra.

“Ừm?!”

Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang đối phương. Ngay sau đó, anh liền lắc đầu nói ra.

“Chỉ là một chiếc bát bình thường mà thôi, cho dù tôi có tiền thì cũng sẽ không phá của như vậy?!”

Nghe được lời này của anh nói ra, vẻ mặt của Đinh Tử Hương không khỏi lộ ra mấy phần nghi ngờ. Sau đó, cô thấp giọng, cười nhẹ một tiếng.

“Nếu như hai người bọn họ nghe được lời này của anh, không biết là bọn họ có muốn cùng nhau liều mạng với anh hay không?”

Kỳ thật, ở trong lòng của cô cũng có ý nghĩ tương tự như vậy. Dù sao, những thứ giống như là tiên nhân đều quá mức hư vô mờ mịt, ai cũng không có biết chắc bọn họ có thật sự tồn tại hay không.

Huống hồ, chiếc Bát Lưu Ly này nhìn như thế nào cũng chẳng có chút gì đặc biệt. Đinh Tử Hương cũng không biết rõ, hai người bọn họ bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nó về làm gì?

Đang lúc hai người Trần Viễn âm thầm không ngừng mắng chửi có người phá của, thì lúc này giá cả của chiếc Bát Lưu Ly rốt cuộc cũng bị đẩy lên với một cái giá trên trời.

“Hai mưởi tỷ lần thứ nhất! Hai mươi tỷ lần thứ hai! Hai mươi tỷ lần thứ ba!”

“Nếu như không có ai tăng giá, thì tôi xin tuyên bố, chiếc Bát Lưu Ly này thuộc với ông chủ Tiền! Chúc mừng ông chủ Tiền đấu giá thành công vật phẩm đầu tiên của buổi đấu giá ngày hôm nay!”

Bang!

Đứng ở trên bục chủ trì, thần sắc của Chương Tử Di lúc này tỏ ra cực kỳ vui vẻ. Mới chỉ là một vòng khỏi đầu, chính cô cũng không nghĩ đến chiếc Bát Lưu Ly này vậy mà được nâng lên cái giá cao đến như vậy.

Nhưng càng là như thế, trong lòng của Chương Tử Di càng thêm hưng phấn. Dù sao, lần chủ trì buổi đấu giá này cũng không phải dễ dàng cô mới từ trong gia tộc đoạt được. Hơn nữa, mỗi một phần vật phẩm đấu giá được bán đi, ngoại trừ một chút tiền phí giao dịch, thì người chủ trì cũng chia được không ít hoa hồng.

Chính vì thế, sau khi đem chiếc Bát Lưu Ly bán đi. Lúc này, Chương Tử Di lại lần nữa để cho người ở phía sau, tiếp tục đem lên một phần vật phẩm khác để đấu giá.

Qua mấy lượt đấu giá liên tục như vậy, mặc dù các loại bảo vật không ngừng được đấu giá đi. Nhưng rõ ràng so với chiếc Bát Lưu Ly vừa rồi vẫn có một chút kém. Thế nhưng, giá cả so ra vẫn có phần tăng lên không nhỏ.

Lúc này, ánh mắt của Chương Tử Di lại lần nữa quét xuống xung quanh hội trường. Ngay sau đó, trên khuôn mặt của cô không khỏi lộ ra mấy phần nụ cười ngọt ngào.

“Các vị, vật phẩm tiếp theo mà chúng tôi muốn đấu giá chính là một viên tiên đan. Theo như ghi chép ở trong động phủ của vị tiên nhân kia lưu lại, thì viên tiên đan này có thể tăng lên tuổi thọ của người sử dụng lên đến trăm năm. Tất nhiên, bởi vì niên hạn có chút dài. Hơn nữa, thời gian trôi qua quá lâu, để cho linh khí ở trong tiên đan bị hao mòn đi không ít. Nhưng mà, các vị ở đây có thể yên tâm sử dụng, nhiều năm trước chúng tôi đã từng đem tiên đan giao cho một vị trưởng bối ở trong nhà phục dụng qua. Hiện tại, vị trưởng bối này vẫn rất khỏe mạnh. Chính vì thế, các vị có thể yên tâm đấu giá, không cần phải sợ dùng lâm gây ra hậu quả nghiêm trọng.”

Lời này của Chương Tử Di vừa mới nói ra, tất cả mọi người ở trong hội trường đều không khỏi lộ ra vẻ mặt khó tin, xen lẫn với mấy phần nghi hoặc. Nhưng ngay sau đó, Chương Tử Di đã tự mình vỗ tay ra hiệu một cái. Lập tức, một nữ tiếp viên mặc áo dài, trên tay bưng lấy một cái khay gỗ, phía trên khay gỗ đặt lấy một cái bình ngọc, trên bình ngọc được dán bằng một tờ giấy niêm phong vô cùng cẩn thận.

Vừa từ trên tay nữ tiếp viên nhận lấy bình ngọc, Chương Tử Di đã tự mình đem giấy niêm phong mở ra. Ngay sau đó, một cỗ hương khí vô cùng kỳ lạ tản mát ra ngoài, để cho mọi người ở đây đều có được loại cảm giác toàn bộ tế bào đều trở nên sôi trào lên. Giống như, cơ thể của mỗi người đều đối với thứ đồ vật được cất giấu ở trong bình ngọc có loại khát vọng không thể nào cưỡng chế được.

Đừng nói là những người khác, cho dù là Trần Viễn cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi. Mà Đinh Tử Hương thần sắc lúc này đã có mấy phần hoảng hốt.

“Không thể nào? Thứ này làm sao lại là tiên đan?!”

Lời này của Đinh Tử Hương nói ra, hiện tại đã chẳng có mấy ai quan tâm. Tất cả ánh mắt của mọi người, lúc này đều đổ dồn nhìn về phía chiếc bình ngọc đang cầm ở trên tay của Chương Tử Di.

“Các vị, đây chính là tiên đan. Giá khởi điểm là một trăm triệu, đấu giá chính thức bắt đầu!”
Bình Luận (0)
Comment