Ẩn Long

Chương 239


Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Viễn chậm rãi đem cửa phòng mở ra.

Lúc này, thần sắc của anh hơi có mấy phần vui vẻ.

Trải qua một đêm không ngừng cố gắng tu luyện, cuối cùng anh cũng thuân lợi đột phá đến cảnh giới đại tông sư.

Mặc dù chỉ là cửu phẩm, tương đương với đại tông sư sơ kỳ, thế nhưng Trần Viễn vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Trên đời này, có rất nhiều võ giả đạt đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong.

Thế nhưng, không phải ai cùng dễ dàng đột phá đến cảnh giới đại tông sư.

Bởi vì, một khi võ giả từ tông sư bước vào đại tông sư, không những thực lực tăng lên một mảng lớn, mà các tế bào ở trong cơ thể cũng được một lần nữa tẩy luyện, khiến cho sinh mệnh thăng hóa, tuổi thọ cũng vì thế mà tăng lên đến vài trăm năm.
Thế nên, trên thế giới này có rất nhiều người muốn đột phá đến cảnh giới đại tông sư, bọn họ vì vậy mà bỏ ra một cái giá cực lớn.

Nhưng mà, đa phần đều không có mấy ai thành công, thậm chí có người vì vậy mà nhập mà, gây ra những sai lầm lớn.
Tất nhiên, những chuyện này tạm thời hãy để sau, tạm thời không cần nhắc đến.

Hiện tại, sau khi cảnh giới tăng lên, Trần Viễn cảm giác năng lượng ở trong cơ thể của mình hơi có chút dư thừa.

Chính vì thế, anh đang dự tính đi đến sân huấn luyện kiểm tra một chút.
Nhưng mà, bước chân của anh còn chưa kịp đi đến máy kiểm trắc ở trong sân huấn luyện, âm thanh của Tiểu Trần lúc này đã từ phía sau vang lên.
“Đội trưởng, chào buổi sáng!”
Nghe được tiếng kêu này của Tiểu Trần, Trần Viễn không khỏi xoay đầu nhìn lại, vẻ mặt của anh hơi hiện lên một chút nghi hoặc.

Nhưng anh vẫn khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại.
“Tiểu Trần, chào buổi sáng!”
Sau đó, anh hơi dừng lại một chút, nhìn về phía Tiểu Trần nói ra.
“Hôm nay làm sao cậu thức dậy sớm như vậy? Không phải là có việc gì muốn đến tìm tôi đấy chứ?”

Điều này cũng không thể nào trách Trần Viễn được, bình thường bởi vì phải thường xuyên theo dõi màn hình vệ tinh, thế nên Tiểu Trần thường thức dậy rất trễ.

Thế nên, lúc này thấy được cậu ta từ sáng sớm đã đến sân huấn luyện, trong đầu của Trần Viễn không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
“Hì hì, đội trưởng, anh đang nghĩ gì vậy chứ? Bình thường tôi cũng dậy rất sớm mà?”
Vừa nói, Tiểu Trần vừa hơi có chút ngượng ngụng, gãi gãi lên sau cái ót của mình.

Bất quá, lúc này bộ dáng của cậu ta cũng rất nghiêm tục, đang chăm chú nhìn lên thiết bị đo lường ở trên sân huấn luyện.
“Thế nào? Thực lực của cậu dạo này có tiến bộ thêm chút nào hay không? Nếu như không được, để tôi lại cho cậu thêm vài bài tập tăng cường.”
Vốn dĩ còn đang chăm chú quan sát thông số hiện lên ở trên màn hình của máy kiểm trắc, vừa nghe được lời này của Trần Viễn, thân thể của Tiểu Trần không khỏi trở nên cứng đờ.
“Đội trưởng, anh đừng có đùa, tôi còn nhiều việc chưa có làm xong.

Anh mà tăng thêm bài tập cho tôi, là tôi xin bỏ cuộc thật đấy!”
Nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Trần lúc này, Trần Viễn không khỏi bật cười.
“Được rồi, tôi chỉ đùa với cậu một chút thôi mà, có cần phải gấp như vậy hay không?”
Nghe được lời này của Trần Viễn, Tiểu Trần không khỏi trừng mắt, liếc anh một cái.

Đồng thời, trong lòng của cậu ta không ngừng âm thầm nói nhỏ.
“Không gấp? Tôi mà không gấp thì anh sẽ buông tha cho tôi thật sao?”
Tất nhiên, những lời này Tiểu Trần cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng mà thôi, cậu thật sự không dám nói ra ở trước mặt của Trần Viễn.
May mắn, trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, lúc này âm thanh của Phi Hổ lại từ phía sau lưng vang lên.
“A, lão đại, Tiểu Trần, hai người hôm nay làm sao dậy sớm như vậy?”
Vừa nói, Phi Hổ vừa phi thẳng vào trong sân huấn luyện.

Lúc này, trên người của cậu ta chỉ mặc mỗi một cái quần cọc cùng với chiếc áo ba lỗ, để lộ ra từng khối cơ bắp vô cùng cường tráng.
“Được rồi, nếu các cậu đều đã đến, vậy thì giúp tôi đối luyện một chút đi.

Vừa vặn, mới sáng hôm nay tôi đã đột phá đến cảnh giới đại tông sư, cần tìm người để luyện tập một chút.”
“Cái gì?!”

Vừa nghe Trần Viễn nhắc đến việc đối luyện, hơn nữa cảnh giới đã đột phá đến cấp bậc đại tông sư, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều nhịn không được, đồng thanh hô to lên một tiếng.
“Ngạc nhiên cái gì mà ngạc nhiên? Tôi đã dừng lại cảnh giới tông sư nhiều năm như vậy, đột phá không phải là việc hết sức bình thường hay sao?”
Lúc này, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ càng nghe càng cảm thấy không quá thích hợp.

Đến cuối cùng, bọn họ dùng lấy ánh mắt như nhìn thấy quỷ, nhìn về phía Trần Viễn.
“Anh đây là đang nói tiếng người sao? Cái gì mà đã dừng lại cảnh giới tông sư rất nhiều năm? Lời này anh nói ra, có người sẽ tin thật sao?”
Đương nhiên, đây đều là suy nghĩ ở trong lòng của Tiểu Trần cùng với Phi Hổ.

Sau khi nhìn thấy hai người bọn họ cứ đực mặt ra nhìn về phía mình, Trần Viễn không khỏi tức giận, tằng hắng một trânj.
“E hèm, các cậu đang nhìn tôi với ánh mắt kiểu gì đó? Nhanh lên, để tôi kiểm tra thực lực của các cậu thời gian gần đây có tiến bộ lên thêm chút nào hay không?”
Vừa nói, Trần Viễn cũng mặc kệ bộ dáng như cha mẹ chết của cả hai người Tiểu Trần và Phi Hổ, anh một tay lôi lấy một người, bắt đầu ném vào trong sân huấn luyện.
Binh Binh!
Bang Bang!
Hơn nửa tiếng sau, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều một bộ nửa sống nửa chết, bò ra khỏi sân huấn luyện.

Ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Trần Viễn, không khỏi mang theo mấy phần u oán.
“Khụ khụ, hai cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Thực lực của các cậu như vậy thì vẫn chưa được, cần phải tiếp tục tăng cường huấn luyện thêm.

Hai cậu cũng đừng để cho đám người Trần Khâm vượt mặt, như vậy cũng thật sự để tôi vô cùng mất mặt, rõ chưa?”
Nhìn thấy bộ dạng của hai người lúc này, Trần Viễn không khỏi vội vàng ho khan một tiếng, sau đó mới lên tiếng nhắc nhở.
Nghe thế, cả hai người đều không còn gì để nói, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Vâng, bọn em biết rồi!”
Sau đó, Trần Viễn rất thản nhiên rời khỏi sân huấn luyện, mà hai người Tiểu Trần và Phi Hổ thì bắt đầu liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hiện rõ một vệt cười khổ.
Kỳ thật, trước đó bọn họ cũng không phải là đối thủ của Trần Viễn, nhưng nói như thế nào hai người đều có thể cùng anh qua được một, hai chiêu.

Nhưng hiện tại, đừng nói là qua lại một vài chiêu với Trần Viễn, thậm chí ngay cả góc áo của anh bọn họ cũng không thể nào chạm đến.

Thế nên, trong lòng của bọn họ không những cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, còn có một chút khó tin.

“Xem chừng, thực lực của lão đại không chỉ là đột phá cảnh giới đơn giản như vậy.

Thời gian gần đây, tôi được lão đại cung cấp rất nhiều đồ tốt, cảnh giới cũng đã đột phá đến tông sư trung kỳ.

Mặc dù do với lão đại trước đây vẫn kém không ít.

Nhưng dù như vậy, tôi cũng có thể tự tin cùng với chị Phượng đánh qua một trận.

Thế nhưng, nhìn tình huống hiện tại, thực lực của lão đại có chút tiến qua xa rồi đi?”
Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn rời đi, Phi Hổ vẫn còn cảm giác cực kỳ chấn kinh, nhìn qua Tiểu Trần suy luận.
Mà đối với việc này, Tiểu Trần giống như cũng không quá hứng thú, cậu ta chỉ chỉnh lại quần áo trên người, cùng với chiếc gọng kính suýt chút nữa là bị đánh gãy đeo ở trên mặt, chậm rãi nói ra.
“Việc này, chúng ta cũng không cần phải quan tâm.

Dù sao, lão đại càng mạnh, thì chúng ta càng có thêm được nhiều chỗ tốt.

Hơn nữa, tôi bây giờ vẫn còn có rất nhiều việc, tạm thời về trước đây.

Nếu như anh có hứng thú ở lại tập luyện thêm thì cứ việc.”
Đem lời này nói ra, thân hình của Tiểu Trần cũng cấp tốc rời khỏi sân huấn luyện, chỉ đợi lại Phi Hổ đứng một mình, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ lộn xộn.
“A, đội trưởng, anh cũng ở đây sao? Vừa rồi tôi đến phòng nhưng không tìm thấy anh.”
Lúc này, Trần Viễn đã quay trở lại phòng riêng của mình.

Nhưng anh chỉ đi đến trước cửa phòng một đoạn, đã nhìn thấy được Trần Khâm đang vội vàng đâm đầu đi tới.

Sau đó, cậu ta có chút vui mừng, hấp tấp nói ra.
“Thế nào? Cậu có việc cần gặp tôi?”
Thấy bộ dáng của Trần Khâm như vậy, trong lòng Trần Viễn không khỏi nảy sinh nghi ngờ.

Mà nghe được lời này của anh, Trần Khâm cũng không dám dài dòng, cực kỳ nhanh gọn từ trong ngực áo lấy ra một bức thư viết tay.
“Đội trưởng, vừa rồi bên ngoài có người gửi đến bức thư này.

Người đó còn nói cần phải đưa bức thư đến tận tay cho anh.


Thế nên, tôi mới vội vàng chạy đến phòng để tìm anh.”
Vừa nói, Trần Khâm vừa đem bức thư viết tay trao cho Trần Viễn.

Nhìn thấy bức thư tay này, ánh mắt của Trần Viễn càng thêm nghi hoặc hơn.

Kỳ thật, bình thường anh chỉ liên lạc với người khác qua thư tín hoặc điện thoại, cũng rất ít khi dùng đến thư viết tay.
Thế nên, lúc này nhận được thư tay, Trần Viễn không khỏi kinh ngạc, nhìn về phía Trần Khâm, nói ra.
“Vậy cậu có nhìn rõ được người đã gửi thư đến cho tôi là ai hay không?”
Vừa nghe hỏi đến, vẻ mặt của Trần Khâm hơi lộ ra chút khó xử.

Sau đó, cậu ta liền lắc đầu đáp lại.
“Không biết, người này ăn mặc rất kín đáo.

Hơn nữa, đối phương vừa đem thư đưa đến cho tôi, liền lập tức rời đi.

Hiện tại, tôi cũng không biết người ta có còn đứng ở bên ngoài chờ đợi hay không?”
Nghe Trần Khâm nói như vậy, lúc này Trần Viễn chỉ khẽ nhíu chặt lông mày một cái.

Sau đó, anh ra hiệu cho đối phương.
“Được rồi, cậu làm gì thì cứ làm đi.

Tôi sẽ tự mình kiểm tra thư sau.”
“Vâng, đội trưởng!”
Lúc này, Trần Khâm cũng đáp lại một tiếng.

Sau đó, Trần Khâm cũng cấp tốc rời đi.

Mà lúc này, Trần Viễn một bên cầm lấy bức thư ở trên tay, một bên âm thầm quan sát để kiểm tra.

Đồng thời, trong lòng của anh không ngừng nảy sinh nghi ngờ.
“Là ai vậy? Còn muốn đưa thư viết tay gửi đến cho mình?”.

Bình Luận (0)
Comment