Ẩn Long

Chương 283


Ầm!
Đang đứng ở trên đỉnh đầu của quái vật khô lâu, lúc này thân hình của Trần Viễn đột nhiên rung chuyển.

Sau đó, anh trực tiếp từ trên không trung ngã xuống, rơi vào phía trên cổng thành.
Mà lúc này, bộ xương quái vật khổng lồ, cũng đang bị vô số cột sáng bắn tới, đem một bộ phận xương cốt ở trên người của nó đánh tan.

Thế nhưng, bởi vì thân hình của nó quá mức khổng lồ, một chút công kích này đối với nó cũng không hề ảnh hưởng quá lớn.
Ngược lại, Trần Viễn hơi có chút xui xẻo, vậy mà bị công kích va chạm, trực tiếp từ trên đỉnh đầu của nó tẽ ngã xuống đất.

Mặc dù từ độ cao hơn mấy chục mét rơi xuống thật sự để cho Trần Viễn có chút cảm giác khó chịu.

Nhưng bản thân là võ giả cấp bậc đại tông sư, tất nhiên Trần Viễn chỉ hơi cảm thấy đau nhức một chút mà thôi.
Sau đó, anh chú ý đến phía trên cổng thành, lúc này đang có một số hoa văn ẩn hiện.

Cũng không biết những hoa văn này đại biểu cho thứ gì, nhưng Trần Viễn cảm giác nó đối với anh cũng không có nguy hiểm.

Thế nên, hơi thử đưa tay chạm nhẹ một cái.

Ngay lập tức, một cỗ hấp lực đột nhiên truyền đến, để cho Trần Viễn không có cách nào giữ được thăng bằng, trực tiếp ngã thẳng về phía cổng thành.
Bịch!
Cảm giác cơ thể lần nữa chạm xuống mặt đất, lúc này Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng đứng bật người dậy, đồng thời ngẩng đầu liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Bây giờ, Trần Viễn có thể thấy được bản thân đang đứng ở bên trong một tòa thành trì có diện tích rất lớn.

Bốn phía xung quanh là từng dãy lầu cao chót vót.

Hơn nữa, nơi này còn có rất nhiều hàng quán, đều hiện ra một loại phong cách vô cùng cổ xưa.

Chỉ là, nơi này vậy mà không có lấy một bóng người, ngay cả một chút âm thanh Trần Viễn cũng không có cách nào nghe thấy.

“Chàng trai trẻ, cậu làm sao vẫn còn ở đây? Mau mau trở về phòng ngủ của mình đi, nơi này không thể nào ở quá lâu!”
Vốn đang vô cùng cảnh giác, lúc này bên tai lại đột nhiên truyền đến một trận âm thanh già nua, để cho Trần Viễn có loại cảm giác hết sức quen thuộc.

Sau đó, anh có chút giật mình, vội vàng xoay đầu nhìn lại.

Không biết từ lúc nào, bà lão lần trước xuất hiện ở bên ngoài cổng thành, hiện tại đang đứng ở phía sau lưng của anh, chỉ cách chưa tới hai, ba bước chân.
“Bà lão, nơi này là nơi nào?”
Mặc dù trong lòng hiện có rất nhiều nghi hoặc, nhưng Trần Viễn trước tiên vẫn nghĩ muốn hỏi rõ một chút tình huống ở xung quanh.
Nghe được câu hỏi này của Trần Viễn, trên khuôn mặt nhăn nhúm của bà lão vậy mà xuất hiện một tia bi thương nhàn nhạt.

Sau đó, giọng nói mang theo mấy phần tiếc nuối, nói ra.
“Nơi này trước đây được gọi là Thất Nguyệt Thành.

Hiện tại, nó có tên là Tử Vong thành!”
Không biết vì sao, vừa nghe được tiếng nói của bà lão đứng ở phía đối diện nói ra, trong linh hồn của Trần Viễn vậy mà hiện lên một tia gợn sóng.

Sau đó, đầu óc của anh trở nên ông ông tác hướng, giống như đang có đồ vật gì đó cố gắng muốn chui ra ngoài.
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, lúc này toàn bộ không gian ở phía trước mặt của Trần Viễn bỗng dưng tối sầm.

Ngay sau đó, anh dần dần mất đi ý thức.

Cuối cùng, bên tai vang lên một chút thanh âm, Trần Viễn cũng không có cách nào nghe được rõ ràng.

||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé! |||||
“Đừng đẩy, đừng đẩy!”
“Mau dừng lại, tất cả đều hãy dừng lại cho ta! Cùng nhau tiến về phía trước, không được phía thối lui! Thành còn người còn, thành mất người mất!”
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong linh hồn của Trần Viễn đột nhiên truyền đến rất nhiều âm thanh.


Sau đó, anh cảm giác giống như cơ thể của mình bị ai đó đụng mạnh, để cho anh có chút khó chịu, không khỏi vội vàng mở to hai mắt, nhìn về phía đối diện.
Đập vào mắt của Trần Viễn lúc này chính là một khuôn mặt hơi có mấy phần non nót, kèm theo một chút sợ hãi của người thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi.

Trên tay của đối phương hiện tại còn cầm lấy một thanh giáo dài.

Mà đồ vật vừa rồi đập vào trong ngực của Trần Viễn, chính là cán giáo.
“Xin lỗi, xin lỗi! Vừa rồi không phải là tôi cố ý!”
Thiếu niên vừa nhìn thấy Trần Viễn đưa mắt nhìn đến, trên khuôn mặt mang theo mấy phần hoảng sợ, vội vàng lên tiếng nói ra.
Nhìn nhìn đối phương, lại liếc mắt nhìn qua hoàng cảnh bốn phía xung quanh.

Lúc này, Trần Viễn vậy mà thấy được mình đang đứng ở trên chiến trường.

Hơn nữa, vị trí mà anh đang đứng, vừa vặn ngay phía trước cổng thành, cũng là vị trí vừa rồi anh bị bên ngoài truyền tống đến.
“Này, cậu kia, cậu còn đứng đó làm gì đấy? Nhanh, qua đây trợ giúp cho người khác giữ vững cổng thành, tuyệt đối không thể để cho đối phương đột phá, vượt qua cổng thành!”
Lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, Trần Viễn cũng bất chợt nhận ra, âm thanh này là hướng về phía mình gọi đến.

Hơn nữa, trên người anh lúc này cũng vừa vặn mặc lấy chiến giáp, tay cầm một thanh trường thương, so với người binh sĩ trẻ tuổi khi nãy, hòa toàn chính là một dạng.
Ầm!
Ầm!
Còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng đáp lại.

Lúc này, phía bên ngoài cổng thành đột nhiên phát ra từng trận âm thanh chấn động vô cùng kịch liệt.

Ngay sau đó, từ trong khe hở giữa các binh sĩ, Trần Viễn thấy được cổng thanh đang bị thứ đồ vật gì đó đập mạnh.

Sau đó, một đám binh sĩ dưới sự chỉ huy của binh sĩ trưởng, lập tức dùng lấy thân người, đem cổng thành chặn lại.

Nhưng mà, đồ vật bên ngoài thật sự là mạnh lắm.

Bọn họ chỉ ngăn cản được một lúc, lập tức cửa thành liền bị phá vỡ.

Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được một bộ thân ảnh hết sức khổng lồ, từ phía công thành chui ra ngoài.

Mà vừa nhìn thấy được cái thân ảnh này, trong lòng Trần Viễn không khỏi khẽ giật mình, hơi thoáng kinh hô lên một tiếng.
“Cự Ma?!”
Trần Viễn thật sự là không có nghĩ đến, kẻ công thành lúc này lại là một đám Cự Ma.

Hơn nữa, đám Cự Ma này so với những Cự Ma lần trước Trần Viễn gặp được ở bên ngoài doanh địa, rõ ràng phải lớn hơn rất nhiều.
Thế nhưng, những binh sĩ thủ thành dường như không một chút sợ hãi.

Bọn họ vừa thấy Cự Ma xông phá cửa thành lao tới.

Lập tức, binh sĩ trưởng tức giận quát lớn.
“Giết!”
Hàng loạt trường thương từ tám phương bốn hướng, đồng loạt nhắm thẳng về phía cơ thể của Cự Ma phóng tới.
Rống!
Mặc dù hình thể của con Cự Ma này rất khổng lồ, trường thương của binh sĩ thủ thành nhiều nhất chỉ có thể xuyên thủng một chút da thịt ở bên ngoài của nó.

Thế nhưng, một lúc bị nhiều trường thương như vậy đâm trúng, nó cũng cảm thấy hết sức đau đớn.

Sau đó, con Cự Ma này bắt đầu điên cuồng, hướng về phía binh sĩ thủ thành quơ lấy bàn tay khổng lổ của nó, đem một nhóm binh sĩ đứng ở hàng gần nhất, trực tiếp quét bay ra ngoài, hóa thành từng mảnh thịt vụn.
Chứng kiến được hết thảy những thứ này, tâm thần của Trần Viễn có chút chấn động.

Thế nhưng, cuộc chiến vẫn đang không ngừng tiếp diễn.

Cho dù nhìn thấy đồng đội của mình cứ như thế bị Cự Ma đánh giết, thế nhưng những binh sĩ thủ thành còn lại cũng không sợ hãi.

Ngược lại, bọn họ giống như càng thêm ra sức liều mạng, hướng về phía Cự Ma liên tục phát ra công kích.
“Không được phép dừng lại! Tiếp tục hướng về phía đỉnh đầu của nó phóng tới!”
“Đừng sợ, chúng ta là đàn ông của thành Thất Nguyệt, là những người dũng cảm nhất Đế quốc Âu Lạc.


Cho dù chết, chúng ta cũng nhất định phải đem lũ ma vật này đẩy lui!”
“Giết!”
Liên tiếp những tiếng reo hò vang lên, những binh sĩ thủ thành giống như những chiến binh bất tử.

Một lớp người vừa mới ngã xuống, liền có lớp khác trực tiếp xông lên phía trước, đem khoảng trống ở trước cổng thành lấp đầy.

Cho dù là người thiếu niên vừa mới đứng ở trước mặt của Trần Viễn khi nãy, bình thường nhìn có chút nhút nhát, sợ hãi.

Nhưng lúc này, cậu ta vậy mà cũng theo đồng đội lao lên, không hề sợ chết một chút nào, trực tiếp hướng về phía Cự Ma phóng ra trường thương ở trên tay của mình.
Chứng kiến đây hết thảy, nhưng Trần Viễn hoàn toàn không có ý định xen vào.

Bởi vì, anh nhìn ra đây cũng không phải là thực tại.

Ở trong mắt của anh, bọn họ chỉ giống như ảo ảnh, lóe lên một cái, liền biến mất không thấy gì nữa.
Thế nhưng, trong lòng của Trần Viễn lúc này kỳ thật lại rất rung động.

Bởi lẽ, những binh sĩ này thật sự rất dũng cảm, phần lớn bọn họ đều chỉ là những người vô cùng bình thường.

Ngoại trừ binh sĩ trưởng, trên người có một ít linh khí ba động, thì tất cả những người ở đây, đều không có ai có được năng lực chịu đựng một lần công kích của Cự Ma.
Nhưng mà, trong linh hồn của bọn họ lại giống như có đồ vật gì đó đang không ngừng thiêu đốt, để cho bọn họ không một chút sợ hãi, dám đối đầu với Cự Ma.

Thậm chí, bọn họ còn không tiếc để hy sinh tính mạng của mình, đem thể lực cả Cự Ma bào mòn.
Cuối cùng, trên chiến trường lúc này cũng chỉ còn lại một mình binh sĩ trường, đứng lù lù bất động, nhìn về phía Cự Ma, trên người của nó đang có vô số vết thương chằng chịt.
“Chết!”
Trong ánh mắt của binh sĩ trưởng, lúc này không có một chút cảm tình nào.

Vẻ mặt của ông ta hơi có chút chết lặng, sau đó phát ra một tiếng điên cuồng phẫn nộ.

Cuối cùng, thân hình của binh sĩ trưởng trực tiếp lao về phía trước mặt của Cự Ma, toàn bộ thân thể trở nên bành trường đến vô cùng đáng sợ.

Sau cuối, một tiếng nổ lớn vang lên.
Người này vậy mà trục tiếp dùng lấy phương thức tự bạo, để đem một phần cánh tay của Cự Ma nổ thành một bãi máu thịt tung tóe.
Lần này, Trần Viễn triệt để sợ hãi đến ngây người..

Bình Luận (0)
Comment