Ẩn Long

Chương 313


“Lão đại, không xong rồi, chuyện lớn không xong rồi!”
Còn chưa kịp bước chân xuống giường.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, kèm theo đó là giọng nói có phần gấp gáp của một gã đàn em vang lên.
Nhất thời, lông mày của Hoàng Phi không khỏi trở nên nhíu chặt.

Bời vì đây là âm thanh của một trong số những tay chân thân tín nhất của hắn.

Lúc bình thường, bọn họ sẽ không chạy đến đây làm phiền, khi Hoàng Phi đang nghỉ ngơi.
Hiện tại, nghe được âm thanh của đối phương, vừa rồi còn có một tiếng nổ lớn ở bên ngoài khách sạn.

Bỗng dưng, trong lòng của Hoàng Phi không khỏi dâng lên một loại dự cảm rất xấu.
“Chuyện gì?”
Cố giữ lấy bình tĩnh, Hoàng Phi đem cửa phòng mở ra, ánh mắt hơi có phần nghiêm khắc, nhìn về gã đàn em đang thở hổn hển đứng ở trước mặt.
“Lão… lão đại, chuyện không hay rồi.

Vừa rồi, bến cảng bị người ta tập kích.

Nghe nói thương vong thảm trọng lắm, toàn bộ kiện hàng của chúng ta đều bị phá hủy.

Ngay cả Thất tỷ, lúc này cũng không tìm thấy tung tích.”
Thấy được ánh mắt tràn đầy uy nghiêm của Hoàng Phi, trong lòng của gã đàn em hơi có chút hoảng.

Nhưng hắn vẫn cố giữ vững bình tĩnh, vội vàng đem chuyện xảy ra nói qua một lượt.
Còn không đợi cho gã đàn e nói đến hết câu, vừa nghe được bến cảng bị tập kích, ngay cả tung tích của La Tiểu Thất cũng không biết rõ.

Rốt cuộc, Hoàng Phi cũng không giữ vững được sự bình tĩnh, hắn vung tay, đem cổ áo của gã đàn em nắm chặt.


Sau đó, trong miệng quát ầm lên.
“Mày vừa nói cái gì?!”
“Lão… lão đại…”
Vẻ mặt của gã đàn em có chút hoảng sợ, trong giọng nói cũng mang theo mấy phần run rẩy.
“Chết tiệt!”
Lúc này, Hoàng Phi cũng không thèm để ý gì đến tên đàn em thân tín này của mình nữa.

Hắn trực tiếp đem đối phương ném quăng xuống đất.

Ngay sau đó, thân hình cấp tốc lao ra khỏi khách sạn, chạy vội về phía bến cảng.
Mặc dù từ nơi này chạy đến khách sạn cần phải mất hơn nửa tiếng đi bộ, nhưng bằng vào tốc độ lúc này của Hoàng Phi, hắn chỉ tốn hơn có mười phút, liền chạy được đến nơi.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy được bến cảng đang bốc lên lửa cháy ngùn ngụt, tình cảnh xung quanh đã vô cùng hỗn loan.

Lúc này, tâm tình của Hoàng Phi đã có chút chết lặng.

Qua một hồi rất lâu, hắn mới có thể lần nữa tỉnh hồn lại, vội vàng quan sát bốn phía xung quanh, để tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc nào đó.
“Thất tỷ! Chị đang ở đâu? Mau ra đây đi! Thất tỷ…”
Chạy vào bên trong đám cháy, nơi mà lúc này hắn cùng với La Tiểu Thất đứng ở trên bến cảng để bàn bạc công việc, Hoàng Phi liên tục hô lên, với hy vọng tìm kiếm được thân ảnh của đối phương.
Chỉ là, bến cảng không chỉ bị bốc cháy, bốn phía xung quanh lúc này còn vang lên vô số âm thanh la hét, kêu cứu.

Thậm chí, trên đoạn đường mà Hoàng Phi đang tìm kiếm, hắn còn phát hiện mấy cỗ thi thể đã bị đốt đến cháy đen.
“La Tiểu Thất, cô đang ở đâu? Mau ra đây đi!”
Lần nữa gân cổ kêu to, trong lòng của Hoàng Phi lúc này gần như đã rơi vào trong tuyệt vọng.

Thế nhưng, trong lúc hắn đang vô cùng hoảng loạn, chạy ở bốn phía xung quanh, tìm kiếm khắp nơi.
Lúc này, một bàn tay vỗ đến trên bả vai của hắn, kèm theo đó là một giọng nói hơi có chút khàn khàn.
“Cậu muốn tìm ai?”

Giật mình, vội vàng xoay người nhìn lại.

Lúc này, đứng ở phía sau lưng của Hoàng Phi là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt đã được che kín bởi một lớn khẩu trang màu đen.

Trên tay của người này còn ôm lấy một người phụ nữ, không rõ hình dáng.

Nhưng bộ trang phục của đối phương lại để cho Hoàng Phi cảm giác hết sức quen mắt.
“Lão… lão đại!”
Nhìn thấy được thân ảnh của người đàn ông ở trước mặt, Hoàng Phi có chút kinh ngạc, hô lên thành tiếng.
“Suỵt! Nơi này không thể ở lâu, cậu mau đi theo tôi, ra bên ngoài rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau!”
Trần Viễn vội vàng đưa tay ra hiệu để cho Hoàng Phi giữ im lặng.

Rồi anh lặng lẽ ôm theo người phụ nữ đang bị hôn mê, đi về phía một chỗ bên ngoài bến cảng.
Lúc này, đội cảnh sát tuần tra thành phố, cùng với người của sở cảnh sát phòng cháy chữa cháy đã chạy ập đến, đem toàn bộ khu vực bến cảng bao vây.

Ngay cả một số nhân vật chủ chốt ở trong hội Hồng Hưng, lúc này cũng dẫn theo người, xuất hiện ở nơi này.
Tất nhiên, bọn họ đều đã che giấu thân phận, hiện tại chỉ đứng xa xa ở phía ngoài để quan sát, cũng không trực tiếp nhúng tay vào việc chữa cháy của cảnh sát địa phương.
“Lão đại, anh làm sao lại…”
Ánh mắt của Hoàng Phi không ngừng nhìn về phía người phụ nữ đang nằm hôn mê, đang được Trần Viễn đặt ở trên ghế ngồi phía sau của xe ô tô.

Trong xe lúc này, ngoài ba người bọn họ, còn có hai người phụ nữ khác.

Một người là cô gái Đông Nam Á, có thân hình hơi nhỏ gầy một chút.

Người còn lại là một phụ nữ tóc vàng, dáng người có chút cao gầy, trên khuôn mặt vẫn còn mang theo mấy phần sợ hãi.
“Tạm thời không cần phải hỏi đến những vấn đề này.


Giúp tôi lái xe, đem bọn họ chở ra khỏi thành phố.

Nơi này tạm thời không thể ở lâu.”
Nghe Trần Viễn lên tiếng nhắc nhở, Hoàng Phi mặc dù vẫn còn có rất nhiều nghi vấn ở trong lòng muốn hỏi thăm.

Nhưng cuối cùng, cậu ta chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt vào trong bụng, ngồi vào vị trí tay lái, vội vàng lái xe ô tô rời đi.
Rời khỏi thành phố, đi đến một chỗ nông thôn thuộc vùng ngoại ô.

Lúc này, Trần Viễn mới ra hiệu để cho xe ô tô dừng lại.
“Lão đại…”
“Tôi biết là người phụ nữ này đối với cậu nhất định là có một địa vị rất quan trọng.

Nhưng tôi nghi ngờ, cô ta có thể biết một chút gì đó về vụ cháy nổ ở trên bến tàu.

Thế nên, nếu như cậu vẫn còn tin tôi, vậy thì cứ giữ im lặng, theo ở phía sau lưng của tôi.

Như vậy là đủ rồi!”
Giống như đoán ra được suy nghĩ ở trong lòng của Hoàng Phi, lúc này cậu ta còn chưa kịp mở miệng nói đế hết câu, Trần Viễn đã vội vàng lên tiếng để giải thích.
Sau đó, anh cũng không đợi cho Hoàng Phi đáp lại, liền ra hiệu cho hai người phụ nữ ở trong xe bước xuống, còn anh thì tự tay ôm lấy La Tiểu Thất, bước theo phía sau lưng của bọn họ.
“Anh là?”
Bốn người, đi về phía trước khoảng chừng hơn hai trăm mét, nhìn thấy một căn nhà gỗ nằm ở trên đồi.
Đứng ở phía trước nhà gỗ lúc này là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, dáng người hơi có chút thô kêch, hai bên gò má hơi có phần nhô ra, trên người cũng chỉ mặc một bộ quần áo rất rẻ tiền.

Nếu còn không biết, quả thật ai cũng đều nghĩ đối phương chỉ là một người nông phu, hết sức bình thường.
Nhưng trước khi đến đây, thông qua đường dây liên lạc của Cụ Tôn, Trần Viễn biết được người đàn ông này là một trong số các trưởng lão đứng đầu của Minh Nguyệt Giáo.

Là một người cực kỳ có danh vọng trong thế giới hắc đạo của xứ Hương Cảng.
Chỉ có điều, thân phân bên ngoài của ông ta chỉ là chủ của một doanh nghiệp nhỏ ở địa phương, bình thường cũng rất ít khi xuất hiện ở trước mặt của truyền thông.

Thế nên, cho dù là Trần Viễn, trước đây cũng hoàn toàn không biết qua được nhân vật này.

Vì thế, đám người Hoàng Phi cũng không hề biết, người đang đứng trước mặt bọn họ, là một trong số những nhân vật nguy hiểm nhất ở xứ Hương Cảng này.

“Tôi là Trần Viễn, là người trước đó đã liên hệ với ông.

Đây là thư tay của tôi, ông có thể tự mình kiểm tra qua!”
Đối mặt với một nhân vật cấp bậc trưởng lão của Minh Nguyệt Giáo, Trần Viễn hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào.

Ngược lại, anh tỏ ra cực kỳ thong dong, từ trong ngực áo lấy ra một bức thư viết tay, trước đó ông cụ đã chuẩn bị sẵn, giao cho người đàn ông ở trước mặt.
Chỉ hơi liếc mắt nhìn qua bức thư một chút, sau đó người đàn ông này liền đem bức thư gói lại, đưa tới trước mặt của Trần Viễn.
“Được rồi, vậy các cậu hãy đi theo tôi.

Ngồi nhà này hiện tại cũng chỉ có một mình tôi ở lại, nội thất bên trong cũng không đầy đủ cho lắm.

Nhưng dùng để cho vài người các cô các cậu qua đêm, thì vẫn không có bất kỳ vấn đề gì!”
Vừa nói, người đàn ông để râu quai nón vừa tự mình đi ở phía trước dẫn đường, còn Trần Viễn và mấy người Hoàng Phi theo ở phía sau lưng.
Ngọn đồi này mặc dù không tính là quá dốc, nhưng từ phía dưới chân đồi, muốn đi lên nhà gỗ ở phía trên, bọn họ cần phải trải qua mấy trăm bậc thang.
Đem La Tiểu Thất đặt ở trên giường, lúc này ánh mắt của Trần Viễn hơi quét qua, nhìn về phía Hoàng Phi cùng với hai người phụ nữ đi cùng với mình.
“Đêm nay, chúng ta tạm thời sẽ lưu lại đây một đêm.

Sau đó, hai người các cô có thể tự mình rời đi.

Còn cậu, hỗ trợ tôi chăm sóc cho người phụ nữ này.

Sau khi cô ta tỉnh dậy, cậu có thể tìm đến báo cao cho tôi!”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Trần Viễn mang theo mấy phần thâm ý, liếc nhìn về phía Hoàng Phi.

Hiểu ý, Hoàng Phi nhanh chóng gật gật đầu đáp lại.

Mà cô gái người Đông Nam Á chỉ hơi gật đầu một cái, liền cấp tốc rời đi, cũng không có ý định cùng những người xa lạ này giao lưu quá nhiều.
Trong khi đó, ánh mắt của Irina lại mang theo tâm tình phức tạp, nhìn về phía Trần Viễn một hồi thật lâu, cũng không biết trong đầu cô đang nghĩ đến chuyện gì.
Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn cũng không muốn để ý đến bọn họ.

Anh nhanh chóng đi ra khỏi phòng, tiến về phòng khách, lần nữa gặp mặt người đàn ông trung niên, chủ nhân của căn nhà gỗ ở trên đồi này, cũng là trưởng lão của Minh Nguyệt Giáo, muốn điều tra thêm một số tin tức có liên quan đến Tôn Như Nguyệt..

Bình Luận (0)
Comment