Ẩn Long

Chương 71


Ngồi ở bên trong sân nhỏ, lưng tựa vào chiếc ghế bành đã phai màu theo thời gian.

Hai mắt của Triệu Kiến An lúc này hơi hơi híp lại, trong miệng thỉnh thoảng ngân nga vài câu vọng cổ, trên tay còn cầm lấy một cây quạt giấy, điệu bộ vô cùng thích ý.

Nhưng lúc này, âm thanh của tiếng bước chân không khỏi để cho động tác của Triệu Kiến An dừng lại, ánh mắt cũng chậm rãi mở ra.

“Thanh Phượng, cô lại đến đây làm gì?”
Nhìn thấy người đến là một phụ nữ khoảng tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vóc người cao gầy, thân hình bóc lửa, lộ ra đồi núi trập trùng.

Nhất thời, vẻ mặt của Triệu Kiến An không khỏi trở nên nhăn nhó, bộ dáng có phần không vui.

Nhưng người phụ nữ dường như rất quen thuộc với điệu bộ này của Triệu Kiến An.

Cô cũng không có do dự chút nào, trực tiếp đi đến bên cạnh của Triệu Kiến An ngồi xuống.

Sau đó, cô lại tự mình rót cho bản thân một ly trà.

Cuối cùng, cô uống xuống một ngụm, tiếp theo mới lên tiếng đáp lại.

“Đội trưởng, mọi người cần anh!”
Nghe được lời này, ánh mắt của Triệu Kiến An càng thêm bất mãn, hừ hừ vài tiếng.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không trở lại nơi đó nữa.

Cô cũng không cần phí công.

Hơn nữa, cô về nói lại với người đã nhờ cô đến đây, tôi đã không còn là đội trưởng của đội Long Vệ số 3.

Kêu ông ta tự tìm người khác mà thay thế tôi đi, tôi hiện tại đang rất yên ổn.”
Nói xong, Triệu Kiến An dứt khoát nhắm mắt lại đi ngủ, cũng không để ý gì đến người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi bên cạnh, không ngừng mở trừng hai mắt ra nhìn lấy mình.

“Đội…”
“Khò… khò…”
“Ài…”
Còn không đợi cho Kiều Thanh Phượng tiếp tục lên tiếng nói chuyện, tiếng ngáy của Triệu Kiến An đã vang lên như sấm rền.

Nhất thời, sắc mặt của Kiều Thanh Phượng không khỏi biến đổi vài cái.


Nhưng sau đó, cô chỉ có thể thờ dài một hơi.

Sau đó, cô mới chậm rãi đứng dậy, nhìn lấy vị đội trưởng trước đây của mình.

“Đội trưởng, vậy tôi xin phép về trước!”
Nói xong, Kiều Thanh Phượng cũng không có dừng lại, mà liền trực tiếp đi ra khỏi con sân nhỏ trước nhà của Triệu Kiến An.

Qua một lúc lâu, hai mắt của Triệu Kiến An mới từ từ mở ra.

Sau khi nhìn thấy Kiều Thanh Phượng đã thật sự đi xa, lúc này ông ta mới lần nữa đung đưa quạt giấy, trên miệng phát ra vài câu vọng cô, điệu bộ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Đội trưởng, trông anh có vẻ thảnh thơi quá nhỉ?”
Nhưng đúng vào lúc này, lại một âm thanh khác vang lên, để cho hai mắt của Triệu Kiến An không khỏi híp lại.

“Thằng nhóc, hôm nay cậu chạy đến đây làm gì?”
Nhìn thấy người đến là Trần Viễn, thái độ của Triệu Kiến An rõ ràng so với Kiều Thanh Phượng phải tốt hơn rất nhiều.

“Đội trưởng, chẳng phải lâu ngày không gặp được anh, nên tôi đến thăm anh đấy hay sao?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa bước vào trong sân nhỏ, trên tay còn cầm theo một bình rượu chuối, một cái chân giò.

Nhìn thấy Trần Viễn đem rượu chuối và chân giò đặt ở trên bàn, vẻ mặt của Triệu Kiến An không khỏi lộ ra mấy phần cảnh giác.

“Này thằng nhóc, hôm nay không phải là cậu có việc mới đến tìm tôi đấy chứ? Nếu không, cậu cũng không thể nào lại tốt bụng như vậy, còn đem rượu chuối và chân giò đến đây cho tôi?”
Đừng nhìn bề ngoài của Triệu Kiến An hơi có mấy phần lười biếng, lại không thích nói đến chuyện công việc.

Nhưng thực chất, tâm tư của Triệu Kiến An cực kỳ kín đáo.

Hơn nữa, Triệu Kiến An còn là một người có thực lực mạnh nhất trong số các vị đội trưởng của đội Long Vệ.

“Ha ha, đội trưởng, anh nói gì chứ? Tôi nào lại kém như vậy.

Chẳng qua vừa rồi nhân tiện đi ngang qua đây, thấy trên đường có bán chân giò nướng.

Lại nghĩ đến anh ưa thích món này, nên mới mua đem qua cho anh.

Anh cũng không nên nghĩ xấu cho thằng em này của anh.”
Vừa nói, trong lòng Trần Viễn vừa có chút xấu hổ.


Thế nhưng, ngoài mặt anh lại tỏ ra vô cùng khổ sở, lên tiếng than trách Triệu Kiến An một phen.

Nhưng Triệu Kiến An là ai? Ông ta là người dạy dỗ cho Trần Viễn, chẳng lẽ còn không nhìn thấu được chút trò vặt này của anh?
Tức thì, ánh mắt của Triệu Kiến An hơi có chút sắc bén, liếc lấy Trần Viễn, rồi nói.

“Đừng có dài dòng.

Nói đi, rốt cuộc là cậu đến đây tìm tôi để nhờ việc gì?”
Nói xong, Triệu Kiến An cũng không có gấp gáp đợi cho Trần Viễn trả lời, mà đã tự tay đem chai rượu chuối mở ra, đồng thời cầm lấy ly để uống trà, đem rượu chuối rót đầy vào trong.

Lúc này, chỉ thấy ngón tay của Triệu Kiến An hơi điểm một cái.

Lập tức, một luồng kiếm khí từ trên đầu ngón tay tụ ra, trực tiếp cắt lấy một khối chân giò, cầm bỏ vào trong miệng nhai.

Sau một hồi, Triệu Kiến An mới gật gù nói ra: “Ngon thật, đúng là cái mùi vị mà tôi thường vẫn ăn!”
Nhìn thấy Triệu Kiến An biểu hiện một phen, Trần Viễn lúc này mới giả vờ vỗ vỗ tay vài cái.

Sau đó, anh liên tục lên tiếng khen ngợi.

“Quả nhiên đội trưởng vẫn là số một! Thật sự không nghĩ đến, kiếm khí của anh càng lúc càng thêm trở nên sắc bén.

Cho dù chân giò cứng như vậy, vẫn có thể cắt ra dễ dàng.”
Nghe được lời này từ trong miệng của Trần Viễn nói ra, tức thì sắc mặt của Triệu Kiến An không khỏi tối đen.

“Thằng nhóc, đây là cậu đang khen tôi, hay là chửi khéo tôi hả?”
“Nào có, nào có! Em làm sao lại dám khen đểu anh!”
Nhìn thấy bộ dáng ra vẻ vô tội của Trần Viễn, Triệu Kiến An nhất thời có chút bất đắc dĩ, đành phải lắc lắc đầu liên tục.

Sau đó, Triệu Kiến An mới bắt đầu nói tiếp.

“Được rồi, ngồi xuống đi.

Nói cho tôi biết, cậu đến đây để tìm tôi là có việc gì? Nhìn lúc bình thường, cậu cũng không có thế nào muốn gặp tôi.

Hôm nay nhiệt tình như vậy, hơn phân nửa là có việc lớn.


Nếu như cậu không nói, vậy thì tôi sẽ không giúp nữa.”
Vốn dĩ Trần Viễn còn muốn vòng vo một hồi.

Nhưng nghe Triệu Kiến An trực tiếp nói ra như vậy, anh cũng không dám nhiều lời, liền đem sự việc xảy ra lúc sáng, nói lại cho Triệu Kiến An nghe.

“Hả? Bà lão? Còn đạt đến cả cấp bậc đại tông sư?”
Nghe xong lời của Trần Viễn nói, vẻ mặt của Triệu Kiến An có chút hồ nghi, nhìn lấy anh chằm chằm.

“Đội trưởng, tôi không phải là đang nói đùa.

Thật sự là bà lão này vô cùng kỳ quái.

Cho dù không có đạt đến cấp bậc đại tông sư, thì nhất cũng là tông sư đỉnh phong.”
Nhìn thấy vẻ mặt không tin của Triệu Kiến An, Trần Viễn không khỏi gấp gáp lên tiếng giải thích.

Nhưng mà Triệu Kiến An vẫn cho rằng Trần Viễn đã nhìn lầm, thế nên lúc này liền lắc đầu nói ra.

“Được rồi, được rồi! Tôi cũng không phải là không tin cậu.

Chỉ có điều, trên thế giới này làm sao lại sẽ xuất hiện một vị cao thủ như vậy ở trên đường để cho cậu gặp chứ hả? Cậu cũng biết rõ, thế giới hiện tại linh khí vô cùng thiếu hụt.

Cho dù là cao thủ mạnh nhất mà tôi từng gặp, cũng chỉ đạt đến cấp bậc tông sư đỉnh phong mà thôi.

Thế nhưng, cậu lại nói trên đường đụng phải một bà lão có cấp bậc đại tông sư, chuyện này tôi có thể tin được sao?”
Lời này của Triệu Kiến An nói ra không phải là không có lý do.

Nhưng Trần Viễn vẫn luôn cảm thấy thực lực của bà lão mà mình đụng phải, tuyệt đối không thấp hơn cảnh giới tông sư đỉnh phong, thậm chí là mạnh hơn.

Thế nhưng, lúc này Trần Viễn cũng không biết phải giải thích cho Triệu Kiến An như thế nào.

Sau khi suy nghĩ một hồi, anh liền quyết định nói ra.

“Đội trưởng, như vậy anh có thể giúp tôi kiểm tra xem, trong nước có một vị cao thủ nào tương tự như vậy hay không?”
“Chuyện này…”
Nghe Trần Viễn đưa ra yêu cầu, sắc mặt của Triệu Kiến An không khỏi bị làm khó.

Sau đó, Triệu Kiến An có chút bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn.

“Tôi biết ngay là thằng nhóc như cậu đến đây tìm tôi cũng không có chuyện tốt lành gì rồi.”
“Hì hì, đội trưởng, lần này thật sự quá mức kỳ quái, cầu anh giúp tôi đi mà.

Sau khi xong việc, tôi sẽ mời anh một bữa thịnh soạn, như vậy có được không?”
“Xì, cậu mà có được nhiều tiền như vậy hay sao?”

Nhìn bộ dáng của Trần Viễn lúc này, Triệu Kiến An không khỏi xì ra thành tiếng.

Sau đó, ông ta im lặng, gật gật đầu.

“Thôi được rồi, chuyện này tôi sẽ điều tra giúp cậu.

Nhưng mà, tôi còn có một điều kiện.”
Lúc này, Trần Viễn không khỏi ngồi thẳng người lên, nhìn về phía Triệu Kiến An, vỗ vỗ lấy lồng ngực của mình kêu lên.

“Đội trưởng, đừng nói là một điều kiện, cho dù là mười điều kiện, tôi cũng sẽ đáp ứng.”
“Đừng có làm một bộ này ở trước mặt tôi.

Điều kiện này của tôi cũng không phải khó khăn gì.

Chỉ cần cậu đến tìm Băng Tâm, đưa cho cô ấy một vật, tôi sẽ giúp cậu điều tra về bà lão kia.”
“A?!”
Thế nhưng, vừa nghe xong điều kiện của Triệu Kiến An, trên mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra vẻ kinh hoảng.

Sau đó, anh có chút sợ hãi, vội lùi lại phía sau vài bước, sau đó đưa tay lên gãi gãi đầu, nói ra.

“Đội trưởng, điều kiện này có thể đổi lại một cái được không? Anh cũng biết là, tôi với Băng Tâm có chút không hợp, anh cũng không thể để tôi đi gặp người phụ nữ đó được, đúng không?”
“Thế nào? Không phải vừa rồi cậu nói cho dù là mười điều kiện cũng được đó sao? Lúc này làm sao lại muốn đổi ý rồi?”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, vẻ mặt của Triệu Kiến An nửa cười nửa không cười, hai mắt híp lại thành một đường thẳng.

“Đội… đội trưởng…”
“Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi sẽ cho người đi điều tra giúp cậu.

Nhớ, đồ vật cần phải đưa đến trước mặt của Băng Tâm.

Nếu không, tôi sẽ tự mình đến tìm cậu để tính sổ.”
Trong lúc Trần Viễn còn đang dự định lên tiếng mặc cả, nhưng Triệu Kiến An đã trực tiếp cắt đứt lời nói của anh.

Sau đó, Triệu Kiến An lại lần nữa nằm dựa vào trên ghế bành, hai mắt lim dim, trong miệng phát ra vài tiếng ê a.

“Ầy…”
Trong miệng phát ra một tiếng thở dài, Trần Viễn biết rõ việc này cũng không có cách nào thay đổi được.

Anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó châm rãi rời khỏi căn nhà nhỏ của Triệu Kiến An.

Lúc nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn rời đi, trong miệng của Triệu Kiến An không khỏi lẩm bẩm.

“Thằng nhóc, xem cậu còn dám trốn nữa hay không?!”.

Bình Luận (0)
Comment